Cả cuộc đời trước, cô luôn là một tiểu thư nhà giàu am hiểu mọi hình thức ăn chơi. Chị em thân thiết, bạn xấu gì đó nhiều vô số kể, đặc biệt Du Yến là một người ngốc nhưng có nhiều tiền, mỗi lần đi chơi cô đều vung tiền rất thoải mái, bạn chơi cùng cô cũng biết được ưu điểm này. Vì thế cô dẫn bạn bè đi chơi, bạn bè lại dẫn theo bạn bè, có đôi khi một đám người vui chơi cả buổi, Du Yến vẫn không biết đối phương là người phương nào. Song cô chẳng ngại, tiêu chí đi chơi của cô là phải vui vẻ, cho dù biết những người kia coi cô là người tiêu tiền như rác, cô cũng tươi cười hớn hở chấp nhận, dù sao cô cũng có tiền.
Du Yến có mấy người bạn, nhờ có mối quan hệ của cô mà bước chân vào giới giải trí, bình thường mấy người này cũng hay đi chơi chung nên biến thành bạn thân, lần này người gọi điện đến hẹn cô đi chơi, chính là bạn thân tốt nhất Tề Điềm Điềm.
Nghĩ đến người tên Tề Điềm Điềm này, Du Yến bỗng cảm thấy ngột ngạt khó thở, cả người chẳng còn tý sức lực nào, cực kỳ phiền lòng.
Kiếp trước, cô xem Tề Điềm Điềm là bạn thân tốt nhất của mình, trong đám chị em tốt, cô ta là người cô giúp đỡ nhiều nhất, cô thường xuyên dùng mối quan hệ của mình để nâng đỡ cô ta, về sau rất cuộc Tề Điềm Điềm cũng không phụ kỳ vọng của cô mà trở nên nổi tiếng.
Tề Điềm Điềm cũng rất quan tâm cô, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì sẽ gọi điện rủ cô đi chơi, sau khi biết cô bị ép kết hôn, cô ta còn rất đồng tình với cô, thường xuyên khuyên giải, quả thực hai người không giấu nhau bất cứ chuyện gì. Có những lúc tâm trạng Du Yến không tốt, không muốn đi ra ngoài, Tề Điềm Điềm vẫn thường chạy tới nhà cô, chia sẻ chuyện buồn với cô, tức giận bất bình thay cô.
Có một chị em tốt như thế, Du Yến rất cảm động, cô chỉ có thể báo đáp bằng cách hết lòng dùng thân phận và quan hệ của mình để nâng đỡ cô ta.
Mấy lời Tề Điềm Điềm nói với cô kiếp trước, đến nay Du Yến vẫn còn khắc sâu trong lòng.
"Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn ép duyên, Du đổng anh minh cả đời, sao tự nhiên lại đưa ra quyết định hồ đồ như thế?"
"Tiểu Yến, người trẻ tuổi nào chẳng muốn nói chuyện yêu đương, điều kiện của cậu tốt như vậy, muốn đàn ông thế nào mà không có, huống chi đối phương còn là một người đàn ông lớn hơn cậu 8 tuổi!"
"Nếu như là tớ, không có tự do, không có tình yêu đích thực, vậy thì tớ không thể nào sống nổi."
"Thế giới rộng lớn đến thế, chúng ta còn chơi chưa đủ đâu."
"Cậu không thể cứ nước chảy bèo trôi vậy được, cậu phải đấu tranh cho cuộc sống tốt đẹp của chính mình chứ."
...
Lúc ấy, Du Yến bị mấy lời này làm cho cảm động rối tinh rối mù, cô cảm thấy thì ra vẫn còn người hiểu mình, bởi thế quan hệ của hai người càng thêm thân thiết, thậm chí những người bạn khác còn chế giễu các cô là les.
Tề Điềm Điềm là bạn tốt nhất trong hội chị em của cô, suốt một đoạn thời gian rất dài, Du Yến vẫn luôn cho rằng như thế.
Về sau, thời gian trôi qua, cô và Cố Hành Viễn li hôn, cô quen biết Kỷ Hải, tiếp đó ngay trên người cô hoặc là những người bên cạnh cô liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, lúc này cô mới từ từ nhận ra bộ mặt thật của người mà cô vốn cho rằng sẽ là bạn bè tốt cả đời.
Du Yến thoải mái đánh một giấc ngủ trưa, đến khi thức dậy cô cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, tâm trạng vui vẻ, ngay cả thân thể cũng không còn đau nhức nữa.
Bữa tối chỉ có một mình cô ăn, Cố Hành Viễn phải đi xã giao, buổi chiều anh đã gọi điện thông báo cho Vu quản gia, còn dặn phòng bếp làm ít thức ăn thanh đạm hợp khẩu vị của cô nữa.
Du Yến vừa hưởng thụ bữa tối mỹ vị vừa nghĩ đến quan hệ giữa mình và Cố tiên sinh, không ngờ nghĩ một hồi lại vòng tới tình hình chiến đấu hăng hái lúc hai người ở trên giường, còn cả lúc Cố tiên sinh không ngừng cố gắng vì động tình, mặt Du Yến bỗng đỏ đến mang tai, đỉnh đầu bốc khói, cô vội vàng uống mấy ngụm canh, áp chế lửa nóng trong lòng.
Sau khi ăn xong cô đi ra vườn dạo một lát cho tiêu thực, lúc đi đến bể bơi, cô phát hiện bể bơi được dọn dẹp sạch sẽ, nước trong xanh, có lẽ vừa được thay mới, cô kiềm chế không được giơ ngón cái cho Vu quản gia 32 điểm cộng. Thời tiết nóng bức thế này, rất thích hợp cho việc bơi lội nghịch nước.
Đi một vòng cho toát hết mồ hôi rồi trở vào nhà, Du Yến hết sức phấn khởi đi tìm Vu quản gia khắp nơi, rốt cuộc cô phát hiện không phải bất cứ chuyện gì Vu quản gia cũng làm được, cô có chứng cứ!
"Phu nhân tìm tôi có chuyện gì?"
"Vu quản gia, ông xem này, nhìn chân của tôi đi." Du Yến tạo dáng kim kê một chân, cô giơ một chân lên quơ quơ trước mặt Vu quản gia, vẻ mặt giống y như mấy tên lưu manh cố ý gây chuyện ngoài đường.
Vu quản gia cau mày xem xét chân cô, nghiên cứu một lúc ông mới lên tiếng, "Hình như có rất nhiều vết muỗi cắn."
"Đúng thế, quả thật trong vườn nhà chúng ta có rất nhiều muỗi, bay rậm rạp chằng chịt, tùy ý đi mấy bước là có thể đâm chết mấy con, ông xem mấy vết muỗi đốt trên chân tôi này, ôi! Ngứa chết mất!"
"Để tôi đi lấy dầu cho cô." Vừa nói xong, Vu quản gia bước nhanh về phòng lấy dầu cho Du Yến.
Du Yến ngồi trên ghế salon, cô vừa lắc đầu vừa đánh lưỡi chậc chậc, nghiêm túc phê bình: "Vu quản gia, chuyện này đều là lỗi của ông, sự việc quan trọng như thế mà cũng có thể sơ sẩy, giả sử Cố tiên sinh anh minh thần võ ra vườn tản bộ, khi về bị muỗi chích đầy mặt, ông nói xem đó là lỗi của ai?"
Đối mặt với nữ chủ nhân nghiêm túc bới móc, khóe môi Vu quản gia giật giật, sau đó ông ân cần bày tỏ ngày mai sẽ liên hệ với công ty diệt côn trùng đến diệt muỗi.
Hiếm khi nhìn thấy vẻ bối rối của Vu quản gia vạn năng, Du Yến cảm thấy cực kỳ mỹ mãn trở về phòng.
Tắm rửa xong, cô ăn mặc thật xinh đẹp rồi mới lái xe ra khỏi nhà.
Nói nào ngay, sống lại một lần, cô thật sự không muốn có bất cứ liên quan gì tới đám bạn tốt của mình nữa, thế nhưng cô lại có chút không cam lòng, đẳng cấp như cô mà bị đùa bỡn như đồ ngốc lâu đến vậy, hiện tại biết hết chân tướng nên cô không thể nào tỏ vẻ thuận nước đẩy thuyền, cười trừ cho qua được.
Dù cho không cố ý trả thù đi nữa thì cũng nên biến mình trở thành người ngoài cuộc, xem người ta làm trò cũng hay.
Là thủ đô của một nước, tuy thành phố B có rất nhiều khu di tích đại diện cho lịch sử văn hóa hàng nghìn năm được khai quật lại, nhưng cũng không lấn áp được cuộc sống ngập trong vàng son, quả nhiên càng về đêm càng xinh đẹp.
Du Yến quen thuộc đi vào một hội sở cao cấp, cô là hội viên ở đây, mỗi lần tụ tập bạn bè đều hẹn ở chỗ này, chỉ cần đọc số thẻ của cô ra là tất cả chi phí đều được tính vào phần của cô, vô cùng thuận tiện. Thậm chí dù cho cô không đến thì đôi lúc cũng có bạn bè dùng danh nghĩa của cô đến chỗ này tiêu phí.
Trước kia bạn bè dùng danh nghĩa của cô tiêu phí, cô sẽ cảm thấy bọn họ quan tâm đến mình, dựa dẫm vào mình, cực kỳ có thể diện. Bây giờ nhớ lại, cô mới phát hiện trước đây đầu óc mình chứa đầy bã đậu, ngu không thể tả.
Tiến vào hội sở, Du Yến không lập tức đến tụ hội với mọi người mà nhờ nhân viên phục vụ gọi quản lý tới.
Hủy thẻ hội viên cũ của cô đi, làm lại một cái mới, sau khi đảm bảo mình sẽ không tiếp tục coi tiền như rác nữa, cô mới gọi người dẫn đường, chậm rì rì đi đến phòng bao Tề Điềm Điềm đặt.
Quá phung phí, còn đặt phòng xa hoa như thế.
Cửa phòng bao mở ra, từng đợt gào thét khủng khiếp ập vào tai, Du Yến giật bắn cả người, cô ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó mới cố nặn ra vẻ mặt tươi cười bước vào.
"Rốt cuộc nữ vương của chúng ta đã tới rồi." Em gái đang cầm micro nhìn thấy cô thì không gào thét nữa mà chỉ kích động chào hỏi cô.
Nói thật ra, em gái cầm micro này Du Yến đã gặp qua mấy lần, nhưng cô hoàn toàn không nhớ được tên cô nàng là gì, chẳng qua khi thấy đối phương thân mật chào hỏi cô như vậy, người bên ngoài nhìn vào chắc chắn nghĩ tình cảm giữa bọn họ rất sâu đậm.
Nhướng mắt nhìn vào, hạng người tương tự trong phòng này có rất nhiều.
Du Yến vẫn giữ nguyên nụ cười chào hỏi từng người, tầm mắt quét sơ một lượt, tổng kết qua loa thì trong phòng này cũng có hơn hai mươi người, khá lắm, hơn hai mươi người điên cuồng vui chơi trong căn phòng xa hoa, lúc tính tiền chắc cũng không phải một khoản nhỏ.
"Cái cậu này, cuối cùng đã đến, bữa giờ gọi điện thoại cũng không tìm được cậu." Tề Điềm Điềm ngồi ở giữa ghế salon, vây quanh cô ta là một đống người, thấy Du Yến bước tới, cô ta liền đuổi hết những người khác đi rồi kéo cô ngồi xuống vị trí trống bên cạnh.
Dáng vẻ này, làm như cô ta mới là chủ nhân chân chính của buổi tụ tập đêm nay vậy.
Du Yến cong khóe môi ngồi xuống bên cạnh cô ta, cô thầm nghĩ bữa tụ tập hôm nay là do Tề Điềm Điềm khởi xướng, cô cũng không có ý định thanh toán giùm cô ta, cho nên nói Tề Điềm Điềm lấy thân phận chủ nhân ra tiếp khách, quả thật rất danh chính ngôn thuận.
"Đến đoàn phim nên phải tắt số liên lạc cá nhân." Du Yến giải thích qua loa một câu, có người đưa ly rượu tới cho cô, cô cũng nhận lấy vuốt vuốt thành ly, sau đó để sang một bên, "Có nước khoáng không? Tớ hơi khát." Vừa mới nói xong thì ngay lập tức có người vặn nắp chai nước đưa cho cô, Du Yến mở ra uống vài ngụm, uống xong cô không để lại trên bàn mà vẫn cầm trên tay xoay xoay.
"Biết là cậu bận rộn rồi, nhưng mà đã lâu không gặp, tất cả mọi người đều nhớ cậu muốn chết, tớ đành không sợ hi sinh gọi cậu ra đây."
Tề Điềm Điềm nhìn cô, vẻ mặt tươi cười sáng chói, còn thân mật ôm cánh tay cô không chịu buông.
Diện mạo Tề Điềm Điềm rất đẹp, vẻ đẹp và phong cách của cô ta hoàn toàn khác hẳn Du Yến. Mẹ Du Yến xuất thân từ miền nam cho nên Du Yến kế thừa vẻ đẹp của bà, vẻ ngoài mang theo sự mềm mại uyển chuyển của người con gái Giang Nam, trong trẻo thoát tục hàm chứa thú vị, nói tóm lại, Du Yến rất đẹp, mà còn là nét đẹp rất có khí chất, còn Tề Điềm Điềm đẹp theo kiểu bốc lửa, nét đẹp khỏe khoắn mạnh mẽ.
Một người là tranh thủy mặc mang đậm chất đạm mạc, một người là bức tranh ngập tràn màu sắc hoa lệ, hai phong cách vẽ hoàn toàn khác nhau, trong kiếp trước ngoài dự đoán của mọi người mà trở thành bạn bè tâm giao.
Đời này, Du Yến tổng kết, phong cách khác nhau không thể nào trở thành bạn tốt!
Tề Điềm Điềm vừa nói xong, nếu với tính tình trước đây Du Yến nhất định sẽ lập tức vênh váo, vỗ bàn nói một câu: "Mọi người cứ việc ăn uống thoải mái, tớ mời khách, đừng khách sáo với tớ làm gì!"
Có điều sau khi tỉnh dậy từ giấc chiêm bao, thoát khỏi kiếp phù du, chẳng những Du Yến không có đập bàn, mà lời nói cũng không hùng hồn, cô chỉ im lặng cười cười, nụ cười kia sáng ngời động lòng người, nhất thời làm cho người ta không dời mắt nổi.
Sau đó cô làm ra vẻ đùa giỡn, nói một câu: "Nhiều người nhung nhớ tớ đến thế, tớ cảm thấy áp lực như núi đè nha."
Tề Điềm Điềm cười mắng: "Tất cả mọi người đều thích cậu có gì không tốt, còn đùa được nữa."
"Mấy thanh niên bên kia là sao, trước đây tớ chưa từng gặp bao giờ." Du Yến hất cằm, ý bảo Tề Điềm Điềm nhìn về phía bên kia.
"Đây là mấy cậu "phi công" mới tới hội sở, quản lý giới thiệu, tớ thấy cũng lịch sự nên để bọn họ tới chơi cùng." Tề Điềm Điềm giải thích, nói xong cô ta còn mở to mắt nhìn Du Yến, sau đó kề sát vào tai cô nói nhỏ: "Thế nào, đợi lát nữa gọi một người đi ra ngoài?"
Du Yến liếc cô ta một cái, "Cậu tha cho tớ đi, tốt xấu gì tớ cũng là vợ người ta đấy."
Du Yến nhớ kỹ, vào năm cô 18 tuổi, mấy người bạn này vì muốn tổ chức tiệc chúc mừng, nói là cô đã trưởng thành, phải nếm thử mùi đời nên chọn cho cô một gã trai gọi. Khi đó, lúc Du Yến bị đưa đến khách sạn thì cô đã say bất tỉnh nhân sự.
Hoàn toàn không hề hay biết tiếp sau đó xảy ra chuyện gì, chỉ là qua sáng ngày hôm sau, vết máu giữa hai chân đã nói cho cô biết tất cả.
Mơ mơ màng màng trao lần đầu tiên cho một tên trai gọi, bây giờ khi nhớ lại cô vẫn có chút mơ hồ, chuyện này là hậu quả của việc kết giao với bạn xấu.
Tiếng Tề Điềm Điềm cười nhạo cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô ta than thở: "Ôi, em gái số khổ của tôi, tuổi còn trẻ mà đã mất đi quyền lợi hưởng thụ, tớ á, thực sự cảm thấy không đáng thay cậu."
Du Yến âm thầm liếc mắt, cuộc sống là của cô, tại sao phải nhờ Tề Điềm Điềm đến đánh giá xem có đáng hay không, đúng là nhiều chuyện.
Tề Điềm Điềm tiếp tục nói: "Nghe nói, cậu vừa mới gây một trận ầm ĩ ở nhà à?"
"Cậu cũng biết?" Du Yến cảm thấy ngoài ý muốn, tin tức của người này đúng là rộng rãi, mọi chuyện trong nhà cô đều có thể dò xét được.
"Tớ chỉ nghe người ta đồn thôi." Tề Điềm Điềm úp úp mở mở, "Đến khi nào cậu mới thoát khỏi cuộc sống như hiện giờ? Tình yêu đích thực đâu? Tự do đâu? Cậu không muốn nữa hả?"
Du Yến giả bộ rầu rĩ thở dài, "Đây có lẽ là số mệnh của tớ."
"Tớ nói này em gái, có phải cậu bị ngốc không? Mới bao nhiêu tuổi mà cam chịu số phận rồi, sau này tốt hay xấu thì phải xem bây giờ cậu cố gắng thế nào." Tề Điềm Điềm lại bắt đầu cần mẫn dạy bảo cô.
Trước kia, khi nghe mấy lời này cô còn tưởng là cô ta muốn tốt cho cô, bây giờ nghe lại mới thấy giống như tẩy não, Tề Điềm Điềm luôn truyền bá quan niệm này cho cô, hôn nhân không được như ý thì phải thay đổi, phải phản kháng.
Đời trước Du Yến không nhận ra chuyện này là do cô ngu ngốc, có điều hiện tại cô đã biết trước tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra, dù cho Tề Điềm Điềm có dùng thuốc tẩy trắng tẩy não cô thêm một lần nữa, thì cô ta cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Mục đích của Tề Điềm Điềm quá rõ ràng, thủ đoạn cực kỳ vụng về, chỉ có người đần độn mới không biết cô ta muốn làm gì. Mà cuộc đời trước của Du Yến, cô chính là kẻ đần cả tin kia.
Có một đoạn thời gian rất dài, Du Yến có cảm giác, ý tưởng và hành vi của Tề Điềm Điềm khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi, sau khi nghiên cứu rất lâu, Du Yến mới cho ra tổng kết, người không bình thường có ý tưởng riêng của người không bình thường, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Tề Điềm Điềm cố ý trở thành bạn thân của cô, tận tình khuyên bảo, mục đích cuối cùng chỉ có một - Cô ta chấm trúng Cố Hành Viễn rồi.