Giải trí Du thị là một trong bốn công ty giải trí lớn nhất thành phố, trụ sở công ty là một tòa nhà 12 tầng, tuy không thể so với các cao ốc nằm trong khu vị trí vàng của Cố gia, nhưng cũng là khu vực hoàng kim hiếm có.
Trừ phi công ty mở cuộc họp, hoặc là những khi gặp đối tác, còn bình thường không có chuyện gì làm, Du Yến rất ít khi xuất hiện ở công ty.
Lúc Du Yến bắt đầu lăn lộn trong ngành giải trí, tuổi trẻ ngạo mạn tự trọng cao, không muốn để người ta biết cô là con gái Du Chính Thiên. Nhưng vòng tròn luẩn quẩn này lớn như thế, lễ nghĩa giao tiếp không thể nào tránh khỏi, có vài người bạn thân thiết biết được thân phận thật sự của cô, thời gian lâu dần cũng có mấy người làm trong ngành biết được, có điều lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này đều là người thông minh, cho dù có biết đi chăng nữa cũng không đi rêu rao khắp nơi, vì vậy chuyện Du Yến là cục vàng của Đổng sự trưởng Du thị, phần lớn mọi người đều không biết.
Du Yến nhớ rõ, người đại diện hiện tại của mình là Trần Hòa Gia, nếu như không có nhầm lẫn gì thì gã sẽ biết rõ thân phận cô trong thời điểm này, lúc trước gã đã mơ hồ nhìn ra lai lịch của cô không nhỏ, cũng có thể gã đã điều tra ra thân phận cô, nhưng mà tư liệu của cô được công ty che giấu rất kỹ, người bình thường sẽ không tra ra được, hơn nữa Trần Gia Hòa dẫn dắt nhiều người, có mấy người còn nổi tiếng hơn cô nhiều, vì vậy lực chú ý của Trần Hòa Gia đặt ở chỗ cô cũng không quá nhiều, cho nên hai người mới bình an vô sự hợp tác thuận lợi những năm qua.
Có điều hiện nay, có một số chuyện cô đã biết trước, Du Yến không thể giả bộ làm ra vẻ ung dung như không có chuyện gì, vì để tránh cho những chuyện lúng túng sau này xảy ra một lần nữa, cô nhanh chóng quyết định tách khỏi Trần Hòa Gia.
Du Yến ngồi trên chiếc Rolls-Royce màu trắng nhà mình đến công ty, theo lời Vu quản gia, thay vì để nó phủ đầy bụi trong ga-ra thì không bằng lái nó ra ngoài đi dạo, cái gì mà minh tinh nào mỗi khi ra ngoài cũng đều lái siêu xe, hơn nữa còn là lái chậm như đi bộ, như vậy mới có phong cách.
Du Yến cảm thấy cũng có lý, thế là cô rất yên tâm thoải mái ngồi lên.
Cảnh Hân mở cửa xe công ty, hấp tấp lái sát theo phía sau chiếc Rolls-Royce, cô càng cảm thấy khí thế nữ vương đại nhân tăng lên một cấp bậc khác.
Tuy hôm nay Trần Hòa Gia hẹn Du Yến đến gặp mặt thương lượng làm người phát ngôn với người ta, nhưng vừa đến công ty, Du Yến lại quyết định đi đến văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất trước đã.
Lúc ra khỏi nhà, cô đã biết nhất định hôm nay Du Chính Thiên có mặt ở công ty.
Thang máy lên tới lầu 3 thì có mấy người nữa bước vào, người đi đầu là nhất tỷ của công ty -- Viên Viên, đây là một người phụ nữ thành thục xinh đẹp, tuy trên người treo rất nhiều vầng sáng chói lọi, nhưng bình thường chị ấy lại là một người hòa nhã dễ gần, trên môi lúc nào cũng treo nụ cười vui vẻ nhẹ nhàng.
"Chào chị Viên." Làm một hậu bối tốt, Du Yến rất lễ phép chủ động chào hỏi.
Viên Viên là một trong số ít người biết rõ thân phận của cô, thấy cô chào hỏi, Viên Viên cũng vui vẻ chào lại, thậm chí còn chủ động bắt chuyện vài câu với cô.
"Nghe nói phim của em vừa đóng máy rồi?" Viên Viên vốn đứng rất gần cô, bởi vì nói chuyện nên gần như cô ấy phải kề sát vào người cô, thong thả nhẹ nhàng lên tiếng.
Mang theo một chút dịu dàng, cực kỳ dễ nghe.
"Đúng vậy."
Viên Viên rất hứng thú với chuyện này, nói thêm một câu: "Phim của đạo diễn Điền chị đã xem qua, đúng là một người trẻ tuổi có thực lực."
Du Yến cười khúc khích, mặt mày cong cong nhìn Viên Viên, "Chị Viên, nghe cách nói của chị, chị làm như mình không phải là người trẻ tuổi vậy đó."
Viên Viên cũng cười ra tiếng, "Đúng là không trẻ tuổi, chị lớn hơn em gần một giáp đấy."
"Đừng nói giỡn với em..., lúc trước trợ lý của em còn hỏi là em lớn hơn hay là chị lớn hơn đó."
"Miệng của em ngọt quá đi." Viên Viên cười càng vui vẻ hơn, có điều lực tay véo má nàng cũng không nhỏ chút nào.
Thang máy nhanh chóng đến lầu 10, người đại diện của Viên Viên ấn giữ nút mở, chờ Viên Viên nói chuyện xong, Viên Viên phất phất tay chào cô, còn hẹn hôm nào rảnh ăn một bữa cơm rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Cửa thang máy vừa đóng lại, cả Du Yến và Cảnh Hân đều nhẹ nhàng thở ra.
"Chị Yến, em vừa bị nội thương." Cảnh Hân híp mắt liếc xéo cô.
"Bị thương ở đâu? Vừa rồi chị còn thấy em rất khỏe kia mà."
"Bị thương trong mấy lời nịnh hót trắng trợn của chị đó."
"Cắt..."
Du Yến nhớ kỹ, cô đã từng giành của Viên Viên một bộ phim, nhân vật nữ chính trong phim có thể nói là đo ni đóng giày, dành riêng cho Viên Viên, bởi vì kịch bản quá mức xuất sắc, Du Yến rất thích, thế là cô lăn lộn khóc lóc om sòm trước mặt ba ba, quyết tâm muốn giành vai diễn này. Du Chính Thiên bị cô quấy rầy không còn cách nào, cuối cùng đã đồng ý với cô.
Còn Viên Viên, tuy là nhất tỷ của công ty, nhưng mấy năm nay sự nghiệp diễn xuất liên tục chững lại, nhận phim càng ngày càng ít, Viên Viên đang gấp gáp cần một kịch bản hay để thay đổi cục diện này, vì vậy bộ phim kia đối với cô ấy mà nói là cực kỳ quan trọng.
Về sau, vai nữ chính bị Du Yến cướp mất, nhưng hiệu quả diễn xuất của cô lại không lý tưởng, tuổi chính là nguyên nhân lớn nhất của thất bại, sau khi bộ phim được trình chiếu, không những vé bán ảm đạm mà còn phát sinh một đội chuyên ném đá. Chuyện này cũng làm cho Viên Viên nản lòng thoái chí, cuối cùng đổi sang ký hợp đồng với giải trí Tinh Tinh, Viên Viên nhận tiếp hai bộ phim chuyển thể, sau đó sự nghiệp bắt đầu trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Khi đó, cô bị thuốc phiện tra tấn không còn hình người, mà Viên Viên lại đứng trên hào quang sáng chói, thành công không ai bì kịp.
Du Yến đặc biệt may mắn, cô được làm lại một lần nữa, có cơ hội bù đắp sai lầm của mình.
Tầng 12 của Du thị bày trí rất đơn giản, một phòng họp loại nhỏ, một phòng khách nhỏ, phòng làm việc của thư ký, còn lại là văn phòng làm việc kiêm phòng nghỉ của chủ tịch.
Toàn bộ phòng thư ký đã nhận được thông báo từ trước, bất cứ lúc nào Du Yến tới cũng có thể tự do ra vào văn
phòng chủ tịch, tuy có rất nhiều người không hiểu vì sao, song họ vẫn hiểu là không được nhiều chuyện.
Du Yến để cho Cảnh Hân tự do tìm chỗ đi chơi, một mình cô vào phòng gặp Du Chính Thiên.
Lúc này, đúng lúc Du Chính Thiên rảnh rỗi, ông đang ngồi tự pha trà thưởng thức một mình, từng bước từng bước một, ông làm vô cùng lưu loát, nhẹ nhàng thoải mái.
Trước đây Du Yến cũng từng theo ông học trà đạo, song cô hoàn toàn không có kiên nhẫn, ngồi không yên.
Thấy cô đi vào, Du Chính Thiên cười ha hả, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, Du Yến ngọt ngào lên tiếng gọi ba ba, sau đó cô đi đến ngồi xuống bên cạnh ông, xem ông pha trà.
"Trà xuân long tĩnh con thích nhất."
Du Chính Thiên đặt một chun nhỏ xuống trước mặt cô.
"Cảm ơn ba ba, đáng lý ra phải là con pha trà cho ba ba uống mới đúng."
Dứt lời, Du Yến muốn nhận lấy ấm trà nhưng lại bị Du Chính Thiên cản lại, ông nói, "Được rồi, đây là ấm tử sa mà ba thích nhất, con đừng có phá hư."
"Ba đừng xem thường con." Du Yến bĩu môi làm ra vẻ không vui.
Du Chính Thiên vẫn tươi cười, con gái bỗng nhiên biết làm nũng, khiến cho ông rất hài lòng.
"Trời nóng nực, quay phim bên ngoài vất vả phải không con?" Du Chính Thiên quan sát từ đầu đến chân Du Yến mấy lượt, ông cảm thấy cô đen hơn trước một chút.
Du Yến mở hộp điểm tâm trên bàn ra, lựa tới lựa lui, cô chọn được một khối bánh đậu xanh, cô liền cầm lên, vừa ăn vừa trả lời: "Dạ, cũng may là đóng máy rồi."
"Thời gian tiếp theo nóng lắm, ít nhận vai đi nha con." Con gái là hòn ngọc quý trên tay, với tài sản hiện giờ, ông cung cấp cho nó ăn chơi cả đời cũng chẳng có vấn đề, song Du Yến có ước mơ của mình, ông ngăn cản cũng không hay, chỉ có thể thường xuyên khuyên con gái nhận ít vai diễn thôi. Tuy hiện giờ Du Yến đã lập gia đình, Cố Hành Viễn cũng là người theo chủ nghĩa dân chủ, hoàn toàn không can thiệp vào sự nghiệp riêng của con gái.
"Dạ biết, ba không cần quan tâm đến con đâu, con biết dự liệu mà."
"Đứa trẻ này, ba không quan tâm con thì quan tâm ai bây giờ."
"Con lo lắng cho tim của ba mà, ba nên thoải mái, thả lỏng tinh thần, cả ngày đều tươi cười vui vẻ, sống thật lâu thật lâu, ở bên con cả đời." Du Yến phủi phủi vụn bánh đậu xanh còn dính trong lòng bàn tay rồi quay sang ôm cánh tay Du Chính Thiên, chọc ông vui vẻ.
"Nếu sống thật lâu thật lâu như con nói, vậy chẳng phải sẽ biến thành lão yêu quái à!"
"Vậy thì là lão yêu quái đẹp trai nhất." Du Yến giả với ngoan ngoãn đáng yêu, đùa giỡn với Du Chính Thiên một lúc lâu, sau đó mới vào chủ đề chính, "Ba ba, con muốn đổi người đại diện."
"Tại sao, Trần Hòa Gia không tốt ư?" Nói đến chuyện chính, Du Chính Thiên cũng nghiêm túc lại.
"Không phải không tốt, nhưng mà dù sao anh ta cũng dẫn dắt nhiều người, hiện giờ có mấy người đã thành danh rồi, anh ta lại không có cách nào phân thân, con muốn có
một người đại diện cho riêng con thôi."
Du Chính Thiên nhìn cô, ông cười nói: "Cũng được, danh tiếng của con cũng đang trên đà đi lên, đúng là nên có một người đại diện riêng, con hài lòng ai, ba sắp xếp cho con."
"Con muốn học trò của Tống Tử Văn, tên là Đỗ Phi Phi, tuy là người mới nhưng rất có năng lực." Du Yến nói ra người mà cô đã chuẩn bị từ lâu, đời trước sau khi đổi Trần Hòa Gia đi thì người tiếp theo chính là Đỗ Phi Phi, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, cho nên hiện giờ lựa chọn lại, cô vẫn quyết định chọn Đỗ Phi Phi.
"Được, con tự quyết định đi, ba nghe theo con."
Nói chuyện chính xong, cô ở trong phòng làm việc chơi một hồi, sau đó còn nghịch ngợm chạy tới đấm vai bóp tay cho Du Chính Thiên, suýt chút nữa là làm đổ vỡ đồ vật mà ông yêu quý nhất, cuối cùng Du Yến đành mang vẻ mặt xám xịt chạy ra ngoài.
"Chị lại chọc cha chị tức giận nữa hả?" Thấy cô đi ra, Cảnh Hân sáp khuôn mặt nhiều chuyện tới.
Tâm trạng Du Yến không tệ, cô muốn nhanh chóng đi gặp đối tác ngay, tâm trạng tốt thì bàn chuyện mới thuận lợi được, vì thế Du Yến phớt lờ Cảnh Hân đang nhiều chuyện bên cạnh, đi thẳng xuống lầu.
Cảnh Hân bất đắc dĩ dậm chân, sau đó cô nàng cũng đi theo xuống dưới.
Quá trình gặp đối tác rất thuận lợi, nếu như bên cạnh không có Trần Hòa Gia thì Du Yến nhất định sẽ càng vui vẻ hơn một chút, tóm lại mỗi lần nhìn thấy Trần Hòa Gia là cô sẽ nhớ tới chuyện kiếp trước gã muốn làm chuyện khiếm nhã với mình, mặc kệ qua bao lâu, song mỗi lần nhớ đến chuyện đó, cô đều nổi da gà và buồn nôn.
Bàn chuyện xong, trưa hôm đó Du Yến đi ăn cơm với Du Chính Thiên, mãi cho tới khi Du Chính Thiên chuẩn bị nghỉ trưa cô mới chịu lên xe về nhà.
Trên đường trở về, Du Yến nhận một cuộc điện thoại, đầu bên kia hẹn cô tối nay họp mặt, trong lòng Du Yến cực kỳ không vui, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý, dù sao cũng là người quen cũ.
Vừa nghĩ tới buổi tối phải phí tinh lực đi đối phó một đám người, cả người Du Yến khó chịu, vừa về tới nhà cô liền vội vàng chui vào phòng ngủ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.