Mẹ Cố là một mẹ chồng tốt, điểm ấy Du Yến đã nhận ra từ khi cô chưa trùng sinh, ngay từ đầu, Du Yến không ủng hộ cuộc hôn nhân này, thời điểm lạnh nhạt với Cố tiên sinh, cô cũng không quan tâm gì đến người nhà của anh, song cho tới bây giờ mẹ Cố vẫn chưa từng nói gì, cô không muốn qua nhà lớn thăm hỏi, mẹ Cố cũng không ép buộc, đi nước ngoài du lịch, mẹ Cố mua quà cho Cố tiên sinh, từ trước đến nay chưa hề thiếu phần Du Yến.

Một người mẹ chồng như vậy, quả thực có thể bình chọn là mẹ chồng tốt của Trung Quốc.

Sau này khi quan hệ với Cố tiên sinh đã tốt hơn, đương nhiên Du Yến muốn lấy lòng người nhà của anh, đền bù lại sai lầm trước đây của bản thân.

Có điều ba Cố mẹ Cố đều là người hiền lành, Du Yến hoàn toàn không cần phải hao tâm tổn trí nghĩ cách nịnh nọt, chỉ cần ngọt ngào gọi ba gọi mẹ vài câu, hai người đã vui vẻ cười híp mắt, dường như tất cả những chuyện không vui lúc  trước chưa bao giờ xảy ra.

Thái độ bao dung như thế khiến cho Du Yến vô cùng xấu hổ tự trách.

Từ nhỏ Du Yến đã không còn mẹ, cô chỉ sống với ba, loại tình cảm như tình thương của mẹ đối với cô mà nói, vốn rất lạ lẫm. Lúc phải đối mặt với mẹ Cố, cô vô cùng bối rối, hoàn toàn không biết phải ở chung với bà như thế nào.

Mẹ Cố là một người thấu tình đạt lý, làm sao bà không nhìn ra tâm tư cô được, về sau, chỉ cần mẹ Cố không xuất ngoại, bà sẽ thường xuyên gọi điện thoại trò chuyện với cô.

Hơn nữa, chỉ cần phát hiện Du Yến rảnh rỗi ở nhà, bà sẽ thường xuyên mời cô đến nhà lớn để chơi với mình.

Tài nấu nướng của mẹ Cố siêu tốt, các món bánh ngọt bà làm cũng rất ngon, mỗi khi Du Yến qua chơi với bà, bà đều dẫn Du Yến vào phòng bếp.

Mẹ Cố vừa nấu ăn vừa dạy cho Du Yến nấu nướng.

Qua sự chỉ dạy tận tình của bà, Du Yến thành công làm ra món bánh cookie, điều này làm cho cô cực kỳ có cảm giác thành tựu, thậm chí cô còn gói về nhà cho chồng yêu của mình nếm thử.

Hai người tiếp xúc thời gian dài nên cũng hiểu nhau hơn, Du Yến gọi mẹ cũng càng ngày càng gọi thuận miệng, đến nỗi cô còn bắt đầu làm nũng với mẹ Cố.

Mẹ Cố chỉ có một đứa con trai là Cố tiên sinh, hơn nữa từ nhỏ Cố tiên sinh đã là một đứa bé độc lập có chủ kiến, từ xưa đến giờ bà chưa từng hưởng thụ cảm giác bị con cái làm nũng.

Lần đầu tiên bị Du Yến làm nũng, mẹ Cố bối rối hết sức, bà vốn là một người nhanh nhạy, song thời khắc đó, bà lại không biết phải có phản ứng thế nào, chẳng qua bà tự ý thức được rằng phải mang lại cho Du Yến những điều tốt nhất.

Những lúc thế này, bà nhớ tới con trai từng nói qua, mỗi khi Du Yến làm nũng, nó hoàn toàn không có sức chống cự, sau khi mẹ Cố tự mình trải nghiệm, bà hoàn toàn đồng ý với con trai.

Cảm giác này đúng là không tệ.

Tình cảm mẹ chồng nàng dâu được xây dựng với tốc độ hỏa tiễn, nhanh chóng mà tăng lên.

Cách thức gia tăng tình cảm của Du Yến và mẹ Cố không dừng lại ở việc cùng làm thức ăn ngon, thỉnh thoảng hai người còn đi dạo phố, từ khi Cố tiên sinh và cô công khai thân phận, Du Yến thường xuyên xuất hiện cùng mẹ Cố ở những nơi công cộng, có đôi khi bị phóng viên bắt gặp, cô cũng hào phóng để bọn họ chụp, vậy nên mẹ Cố đã lộ diện trước mặt truyền thông mấy lần.

Tuy nhiên từ sau chuyện Kỷ Hải, Cố tiên sinh đã sắp xếp cho Du Yến mấy vệ sĩ, chỉ cần Du Yến đi ra ngoài, vệ sĩ cũng sẽ bất chấp đi theo, Du Yến không có dị nghị gì, bởi vì cô thật sự bị dọa sợ rồi, cô không chỉ là minh tinh mà còn là vợ của Cố tiên sinh, thân phận đặc thù, cho nên cô chẳng có cách nào tùy hứng ngăn cản không cho vệ sĩ đi theo.

Hôm nay hai người lại hẹn nhau cùng đi dạo phố, Du Yến để mặt mộc, quần áo cũng rất đơn giản, cô đội mũ lưỡi trai, trông có vẻ như nữ sinh mới mười mấy tuổi. Cả quá trình đi dạo phố, cô đều thân mật ôm lấy cánh tay mẹ Cố, hai người không phải mẹ con ruột nhưng lại thân thiết còn hơn thế nữa.

"Nghe nói Tiểu Vu muốn kết hôn? Đã xác định thời gian chưa vậy con?" Mẹ Cố vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Du Yến, bà thuận miệng nhắc đến Vu quản gia.

Kỳ thật, lúc Du Yến nghe được hai chữ Tiểu Vu, phản ứng đầu tiên của cô chính là đực mặt ra, sau đó cô mới nghĩ đến Vu quản gia, trước mặt mẹ Cố, ông ấy không phải Tiểu Vu thì là cái gì?

"Còn lâu ạ, hình như qua năm sau."

"Ồ, trễ thế à? Tiểu Vu cũng có tuổi rồi, chẳng lẽ cậu ta không gấp sao? Lão quản gia ở nhà đã vội muốn chết kìa." Mẹ Cố không kiềm chế được mà trách móc Vu quản gia.

Lão quản gia làm việc ở Cố gia hơn nửa đời người, con của ông, cũng chính là Vu quản gia là bạn chơi từ nhỏ với Cố tiên sinh, trong mắt người Cố gia, hai cha con Vu quản gia chẳng khác nào người nhà cả.

Nghe mẹ Cố nói như vậy, Du Yến kiềm lòng không đậu mà che miệng cười, "Ai nói ông ấy không gấp ạ, ông ấy gấp gần chết, nhưng mà đối tượng của ông ấy là một cô gái nhỏ, người ta không muốn mất tự do quá sớm."

"Haizz, vậy thì không còn cách nào."

Hai người vừa đi vừa trò chuyện sau đó tùy tiện đi vào một shop thời trang, mẹ Cố cầm một chiếc váy ngắn ướm lên người Du Yến, "Con mặc cái này nhất định sẽ đẹp lắm." Nói xong bà lại lấy một cái khác, "Cái này cũng đẹp, với vóc người của con, thật sự mặc cái gì cũng đẹp hết."

Ánh đèn sáng trưng trong cửa hàng chiếu lên nụ cười của Du Yến, làm cho nó càng ngọt ngào động lòng người hơn.

Cô vô cùng hưởng thụ cảm giác được mẹ Cố yêu thương chiều chuộng, trên người mẹ Cố, cô tìm được tình thương của người mẹ mà cô thiếu từ nhỏ, điều này đối với cô mà nói chính là thứ quý giá nhất.

Mẹ Cố giao mấy bộ quần áo cho nhân viên cửa hàng, để nhân viên đổi sang mấy bộ thích hợp với số đo của Du Yến, cũng không cần mặc thử mà trực tiếp bảo nhân viên gói lại luôn.

"Tuy những thứ này không phải hàng đặt may, nhưng bình thường mặc đi chơi cũng được."

"Cảm ơn mẹ." Đối với sở thích tặng đồ của mẹ Cố, từ trước đến nay Du Yến đều nhận hết, đây là tấm lòng của mẹ chồng, mặc kệ là đồ vật gì cô đều rất quý trọng.

"Chúng ta vào trong xem tiếp đi." Mẹ Cố lại kéo cô đi xem mấy sản phẩm mới.

Không ngờ lại gặp người quen ở chỗ này, là bạn của mẹ Cố.

Một vị phu nhân đeo đầy trang sức, cách ăn mặc không khác gì cây thông noel, sau khi nhìn thấy mẹ Cố thì vội vàng chạy tới chào hỏi.

"Cố phu nhân, trùng hợp quá, chị cũng tới đây dạo phố à?!"

Mẹ Cố gật đầu, bà cười khẽ: "Chào Trần phu nhân, đúng là trùng hợp quá."

Du Yến là người thông minh, thấy mẹ Cố dùng thái độ xã giao đối đáp với vị Trần phu nhân kia, cô biết ngay giao tình của hai người có lẽ không sâu nên cô cũng không tham gia náo nhiệt, mặt cô treo nụ cười nhẹ nhàng yên tĩnh đứng nghe bên cạnh mà thôi.

Chào hỏi mẹ Cố xong, Trần phu nhân dời ánh mắt sang người Du Yến, "Đây là..."

Mẹ Cố quay sang nắm tay Du Yến thân mật vỗ vỗ rồi nói với Trần phu nhân, "Đây là con dâu của tôi, tên là Du Yến."

Du Yến bị điểm tên cũng hợp thời lên tiếng, cô ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào dì."

Bỗng nhiên Trần phu nhân ồ lên một tiếng, "Thì ra đây là con dâu của chị, nghe nói là diễn viên phải không?"

Nhắc đến chuyện này, mẹ Cố kiềm chế không được muốn khoe khoang con cái nhà mình, bà vừa cười vừa nói: "Đúng thế, Tiểu Yến là diễn viên nổi tiếng nha, mới đây còn giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đấy."

Nghe xong, Trần phu nhân cũng không hùa theo tâng bốc vài câu, ngược lại bà ta còn cau mày không hài lòng: "Cố phu nhân, không phải tôi nhiều chuyện, gia đình chị là một gia tộc lớn, nhất cử nhất động đều trở thành tiêu điểm của mọi người, đóng phim thì có tương lai gì? Từ thời cổ đại, con hát là thấp hèn nhất, theo tôi nha, nếu như đã kết hôn thì nên ở nhà giúp chồng dạy con mới phải phép."

Dáng vẻ tận tình khuyên bảo của Trần phu nhân khiến cho Du Yến rất ấm ức, cũng may mẹ chồng bên cạnh nhanh chóng đứng ra làm chỗ dựa cho cô.

Mẹ Cố nói: "Thời buổi nào rồi mà không ngờ chị còn có loại tư tưởng này, đúng là không thể chấp nhận được, chỉ cần chăm chỉ cố gắng, mặc kệ là làm công việc gì đều đáng cổ vũ hết, thời đại tiến bộ, tư tưởng con người không thể cứ đứng yên một chỗ, dù sao mớ quy tắc cũ của người xưa cũng sẽ bị thay thế nhanh thôi."

Nghe mẹ Cố phản bác lại, mặt mày Trần phu nhân lúc trắng lúc đỏ, nhất thời bà ta không biết phải trả lời thế nào, có lẽ trong lòng đang nghẹn một bụng, nhưng có lẽ do ngại địa vị của mẹ Cố nên không dám mở miệng nói lung tung.

Lúc này có một cô gái bước ra khỏi phòng thử đồ nói to với Trần phu nhân: "Mẹ, cái này nhỏ quá, hỏi nhân viên xem còn có... Cái nào lớn hơn hay không?"

Du Yến lần theo âm thanh nhìn lại thì bị cân nặng của cô gái này làm cho giật mình, chắc phải gần 100kg, hơn nữa dáng người không cao, nhìn thoáng qua y hệt một viên cầu.

Trần phu nhân vội vàng tiến tới xem dây kéo phía sau lưng con gái rồi nói với nhân viên cửa hàng, "Lấy một bộ size lớn hơn tới đây đi."

Nhân viên có dáng người thon thả, mặt mày xinh đẹp khó xử trả lời: "Đây là... XXXL là size lớn nhất rồi ạ, không có size lớn hơn nữa."

Cô gái nghe không còn size lớn hơn nữa thì đùng đùng nổi giận, "Chỗ các người không phải cửa hàng thời trang quốc tế sao? Tại sao ngay cả size hơn 4 số cũng không có?"

Nhân viên cửa hàng vội vàng đáp: "Thành thật xin lỗi, quần áo chỗ cửa hàng của chúng tôi size XXXL là lớn nhất rồi, có điều chúng tôi có nhận đặt hàng theo yêu cầu, mặc kệ lớn nhỏ thế nào đều nhận hết ạ."

"Nhưng bây giờ tôi muốn mua ngay." Cô gái bắt đầu càn quấy.

"Tiểu Hàm, cửa hàng này không có chúng ta sang cửa hàng khác là được rồi, ngoan đi con." Trần phu nhân nhanh chóng dỗ dành con gái, sau đó kéo cô ta đến trước mặt mẹ Cố và Du Yến, "Tiểu Hàm, đây là Cố phu nhân, con mau chào dì đi."

Trần phu nhân chỉ giới thiệu một mình mẹ Cố, trực tiếp phớt lờ Du Yến.

Cô gái được gọi là Tiểu Hàm, có thể mua không được quần áo đúng size nên sắc mặt không tốt lắm, nhưng nghe giọng điệu quan trọng của Trần phu nhân, cô ta không tỏ thêm thái độ gì nữa mà bất đắc dĩ nói "Chào dì."

Mẹ Cố cười hỏi Trần phu nhân, "Đây là lệnh thiên kim?"

Trần phu nhân gật gật đầu, "Đúng thế, nó vừa du học Mỹ về, chuẩn bị đến công ty gia đình làm."

"Đúng là không tệ chút nào."

"Trần gia chúng tôi chỉ có một đứa con gái, sau này công ty nhất định để lại cho nó, nói ra thật đáng tiếc, trước đây không thể kết duyên với con trai nhà chị, cho nên phần gia sản nhà tôi vô duyên vô cớ trở thành lợi ích cho người khác." Trần phu nhân than ngắn thở dài nói ra.

Tin tức trong lời của bà ta quá lớn, nhất thời Du Yến hơi mơ màng, Trần phu nhân vừa nhắc đến hai chữ kết duyên, chắc không phải giống như suy nghĩ của cô đâu nhỉ?!

Du Yến vừa ngắm tiểu thư ngàn vàng của Trần gia vừa âm thầm cười lộn ruột.

Mẹ Cố ho nhẹ hai tiếng, "Núi vàng núi bạc chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, hai người đến với nhau, tình cảm mới là điều quan trọng nhất." Nói đến đây, hiển nhiên mẹ Cố không còn kiên nhẫn đối phó với Trần phu nhân nữa, "Trần phu nhân, hình như quần áo của chúng tôi gói xong rồi, xin lỗi không thể tiếp chị được."

Trần phu nhân còn muốn nói thêm gì nữa, song mẹ Cố đã kịp thời xoay người giả vờ như không nhìn thấy nét mặt bà ta, bà kéo tay Du Yến đi đến quầy thanh toán.

Thanh toán xong, nhìn thấy hai mẹ con Trần gia còn trò chuyện với nhân viên bán hàng ở đằng kia, mẹ Cố và Du Yến chọn cửa hông để đi ra ngoài.

Du Yến kiềm chế không được tính tò mò, cô hỏi mẹ Cố: "Mẹ, vừa nãy Trần phu nhân nói chuyện kết duyên là thế nào ạ?"

Mẹ Cố cười trả lời: "Trước khi ba của con tới nhà mai mối, Trần gia cũng có ý kết thân, có điều Hành Viễn từ chối quyết liệt, sau đó ba con tới nhà nói chuyện, nó chỉ chần chừ một chút rồi đồng ý luôn, cho nên mới nói, mọi chuyện đều do duyên số."

Du Yến tưởng tượng đến vị tiểu thư quý giá nặng ngàn cân của Trần gia, rồi nghĩ đến Cố tiên sinh ngọc thụ lâm phong, giả sử hai người đó đứng chung một chỗ... Hình ảnh kia quá đẹp, nghĩ thôi cô đã không dám nghĩ!

Đây chẳng khác nào cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, đương nhiên, Cố tiên sinh tuyệt đối là thiên nga xinh đẹp!

"Tiểu thư Trần gia mập từ nhỏ sao ạ?"

"Đúng là mập từ nhỏ, Trần phu nhân còn tới nhà khoe khoang tướng con gái bà ta có phúc."

Quả nhiên ở trong mắt cha mẹ, con cái của mình là xinh đẹp nhất, tình thương của mẹ hết sức vĩ đại!

"Tiểu Yến, con không để bụng chứ, mấy lời vừa rồi của Trần phu nhân quá khó nghe."

"Con không giận, con và bà ta không quen, không cần tính toán với bà ta."

"Ừ, thật ra tính bà ta không tệ, mấy năm trước Trần gia còn thịnh vượng, chỉ có điều quy tắc quá nhiều, mấy năm nay kinh tế nhà đó từ từ đình trệ rồi." Mẹ Cố cảm khái.

Khá trách vừa rồi mẹ Cố nhắc đến quy tắc đại gia tộc gì gì đó, thì ra là muốn tát thẳng vào mặt Trần phu nhân, xem ra tuy mẹ Cố là người dịu dàng nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh đấy.

Hai người đi dạo thêm một hồi thì cảm thấy hơi mệt cho nên cùng nhau về nhà lớn Cố gia.

"Đợi Hành Viễn đến ăn cơm tối rồi hai đứa con hãy về, hay là ở lại ngủ một đêm, ngày mai về cũng không muộn." Mẹ Cố rất thích làm bạn với Du Yến nên chịu không nổi lại lên tiếng muốn cô ở lại, ba Cố còn hay nói giỡn, ông nói vợ của  mình bị cướp đi rồi.

Về đến nhà lớn mới phát hiện có khách đến chơi, bởi vì hai người đi dạo phố nên ba Cố là người tiếp khách.

Đi vào phòng khách, sau khi biết được khách nào đến thăm, mẹ Cố không kiềm được vui vẻ: "Đây không phải Tiểu Chỉ sao? Trời ạ, vài năm không gặp, con đã lớn thành thiếu nữ rồi."

Du Yến đi theo sau lưng mẹ Cố, nháy mắt khi nhìn thấy người khách kia, cô trực tiếp hóa đá.

Cô gái này, không phải là nữ sinh đi theo Cố tiên sinh đến mộ cô kiếp trước sao? Lúc ấy dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng bởi vì đối phương quá xuất sắc, cho nên cô đặc biệt khắc sâu ấn tượng.

Tuyệt đối là cô ấy không sai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play