Cưới Em Rồi Để Em Yêu Anh

Chương 70: Ngoại truyện


11 tháng

trướctiếp

Giải Kim Quyển Bách Hoa vinh dự được là giải thưởng danh giá nhất trong ngành điện ảnh, lễ trao giải hàng năm đều thu hút phần lớn minh tinh tham gia, quá trình đi thảm đỏ trước khi lễ trao giải diễn ra cũng là nơi lý tưởng để các minh tinh thể hiện mình hoặc là ganh đua nhan sắc.

Còn về tiệc tối sau lễ trao giải, sự kiện này cũng thu hút không ít sự chú ý của người ngoại giới vì thể nào cũng có chuyện khiến người ta cười cợt.

Năm nay lại có nữ minh tinh diễn trò ngã sấp mặt trên thảm đỏ, hơn nữa lần té này của cô ta quả thực không hề giống người bình thường, không hiểu té làm sao mà đến nỗi rơi cả miếng dán ngực ra ngoài rồi rớt ngay dưới chân bạn trai, bạn trai khó xử không biết có nên nhặt lên giúp cô ta hay không, hoàn cảnh vô cùng lúng túng.

Vì thế, ngay ngày hôm sau nữ minh tinh đó lên ngay trang đầu báo giải trí, cô ta bỗng có dịp được nở mặt nở mày một phen. 

Lúc Du Yến đọc tin tức này cũng là sau một ngày cô giành được cúp như ước nguyện, khi ấy cô xuất hiện muộn hơn nữ minh tinh này nên có nghe nói qua.

Đêm đoạt giải, cô và đoàn làm phim điên cuồng chúc mừng đến khuya, hôm nay Du Yến ngủ một mạch đến giữa trưa, lúc thức dậy vừa đúng lúc ăn cơm, trong lúc ngồi trên bàn cơm, cô cầm notebook đọc báo thì nhìn thấy tin nữ minh tinh vồ ếch trên thảm đỏ lễ trao giải này.

Cô vô cùng thích thú vào hóng tin, người quay lại video này cực kỳ có trách nhiệm, cả quá trình nữ minh tinh vồ ếch đều được ghi lại hết sức cẩn thận, trong đó còn có vài đoạn được minh họa bằng icon emotion rất hài hước.

Phần bình luận của cư dân mạng phía dưới cũng khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

---- Tôi đã cởi quần rồi, chủ topic lại cho tôi xem cái này?

---- Việc làm đầu tiên sau khi vồ ếch không phải là che chắn mà là đi nhặt miếng dán ngực, chắc chắn đã luyện tập rồi!

---- Đã luyện tập + 2903 .

---- Icon Emotion vạn ác, nó hủy biết bao nhiêu là phong cảnh tươi đẹp!

---- Lầu trên: Lời nói vô tình tiết lộ con người bạn rồi.

...

Du Yến cảm thấy các bình luận thú vị hơn bài báo nhiều, ngồi cười ngây ngô một lúc lâu, cô mới tiện tay ấn mở đường dẫn khác trong bài viết, "818 tư thế vồ ếch chuẩn nhất trên thảm đỏ".

"Hôm nay lại thấy có người vồ ếch trên thảm đỏ, tư thế khó coi quá đi mất, nhưng mà chuyện này làm tôi tự dưng nhớ đến thảm đỏ tiệc từ thiện mấy tháng trước, không biết mọi người còn ấn tượng hay không, nhưng chủ topic chắn chắn khắc sâu ấn tượng. Chính là cái lần mà nữ thần Du Yến đi thảm đỏ cùng với ông xã của mình đó, lúc ấy cô bước hụt bậc thềm suýt chút nữa thì ngã sấp mặt, kết quả vị hộ hoa sứ giả đi bên cạnh cô nhanh chóng kéo cô vào lòng, sau đó anh ta còn quỳ xuống cài lại dây giày cho cô, hình ảnh kia đẹp đến nỗi khiến người ta phải thét lên (Lúc ấy chủ topic cũng có mặt tại hiện trường và đã góp tiếng thét của mình vào trong đó). Hành động kia chỉ toàn là cưng chiều không có tạp chất. Thật sự quá hoàn mỹ, đây là tư thế ngã hoàn mỹ nhất mà tôi từng được chứng kiến, không có một trong!... Phía dưới là thứ tự từ 1 đến 818 tư thế minh tinh ngã khiến người ta khắc sâu ấn tượng nhất!

Du Yến cười phì ra tiếng, không ngờ cô chỉ tùy tiện mở một tin tức giải trí mà lại có liên quan đến bản thân mình.

Nhìn Vu quản gia đứng như pho tượng bên cạnh, Du Yến lập tục vẫy tay bảo ông lại xem cùng.

Cô vui vẻ khoe: "Ông xem, hiện tại chỉ cần tùy tiện mở một tin tức giải trí là thấy tin về tôi, tôi nổi tiếng lắm rồi đó."

Vu quản gia liếc nhìn nội dung, ông bình tĩnh đáp: "Đúng là rất nổi." Nói xong, ông rút trong túi ra một quyển sổ, còn có một cây bút rồi đưa đến trước mặt Du Yến.

Du Yến chẳng hiểu mô tê gì, "Đây là cái gì?"

"Một vài người quen trong tiểu khu nhà tôi xin chữ ký của cô, vì thế mời cô ký tên lên mỗi tờ nhé." Vu quản gia nghiêm túc giải thích.

"Nhiều người muốn như vậy à?" Du Yến nhíu mày, "Người quen của ông trong tiểu khu nhiều bằng số trang trong quyển sổ này luôn sao?"

"Không có." Vu quản gia trả lời, "Thân quen thì chỉ có mấy người, nhưng tôi đã nghĩ rồi, cô ký nhiều một chút, tôi có thể đem đi bán."

"..."

Du Yến im lặng nhìn Vu quản gia, cô xù lông lên: "Chữ ký có thể bán bao nhiêu tiền, người giàu có lương một năm 200 vạn (7.2 tỷ) mà ông còn không biết xấu hổ tham chút tiền nhỏ này?"

Nghe cô chất vấn, Vu quản gia thở dài than vãn, "Chẳng còn cách nào, tôi vừa mua biệt thự, tiếp theo muốn kết hôn còn phải chuẩn bị sính lễ, gom góp được đồng nào hay đồng đó."

Vừa sơ ý một tý là bị nhét thức ăn chó, Du Yến cực kỳ phiền muộn, "Kết hôn thì giỏi lắm à! Tôi cũng đã kết hôn rồi, một ngày trải thức ăn cho 3 lần, còn đúng giờ hơn cả giờ cơm, ông không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào hả?"

Vu quản gia nghiêm túc đáp: "Hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, động phòng hoa chúc, trong tứ hỉ tôi đã chiếm được hai rồi, cao hứng là chuyện bình thường, kiềm chế không được mà khoe khoang cũng là chuyện bình thường."

Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.

"Hạn hán lâu ngày gặp mưa rào có thể dùng trong trường hợp này hả? Có thể nói điểm chính không? Có thể nói điểm chính không?!"

"Không thể!"

"..."

Nháy mắt Du Yến bị đánh bại, cô nằm úp sấp trên mặt bàn không nhúc nhích, "Ông thắng."

Mở quyển sổ ra bắt đầu ký tên, song vừa ký hơn 10 trang cô đã lười, "Mỏi tay, ký nhiều sẽ hỏng mất!"

"Phu nhân, cô nổi tiếng như vậy, ký nhiều hơn mấy trang nữa đi!" Vu quản gia chân chó lấy lòng.

Nghe ông khen ngợi Du Yến vô cùng đắc ý, cô hào phóng nói: "Vậy ký thêm 10 trang nữa."

Lúc hai người đang thảo luận ký thêm mấy trang thì Cố tiên sinh đã trở về.

Về nhà giờ này, không cần đoán cũng biết anh lại bỏ bê công việc rồi, chỉ cần Du Yến không quay phim mà ở nhà nghỉ ngơi, Cố tiên sinh sẽ bỏ việc về nhà như cơm bữa, thân là trợ lý hàng đầu của anh, Triệu Thiêm tỏ vẻ, anh chàng đã chết lặng, ngay cả lão Cố tổng cũng ủng hộ Cố tổng bỏ bê công việc, một trợ lý nhỏ như anh có thể nói được cái gì?

Cố tiên sinh đi đến bên cạnh Du Yến, anh cúi đầu hôn lên trán cô, "Đang thảo luận gì đó?"

Du Yến kéo Cố tiên sinh ngồi xuống bên cạnh mình, cô chỉ vào quyển sổ: "Em đang ký tên, nhưng tay mỏi quá chừng, anh ký giúp em mấy chữ đi?"

Cố tiên sinh không hỏi tại sao cô lại ký tên, anh chỉ cầm quyển sổ lên nhìn số chữ Du Yến đã ký trước đó, "Ký nhiều quá vậy?"

"Cũng không có bao nhiêu, ký thêm 10 chữ nữa là được rồi."

Cố tiên sinh lật đến trang chưa ký rồi lưu loát ký tên Du Yến lên, khoan hãy nói, anh chỉ tiện tay ký nhưng so với chữ ký được Du Yến luyện tập thiết kế ra còn đẹp hơn một chút.

Không hổ là người thường xuyên ký tên, Cố tiên sinh nhanh chóng ký xong 10 chữ, lúc đang định đưa quyển sổ cho Du Yến thì Vu quản gia giơ tay đón lấy.

"Đây là của ông à?" Cố tiên sinh hỏi Vu quản gia.

Vu quản gia gật gật đầu trả lời: "Đúng thế."

"Vậy tịch thu." Cố tiên sinh giật lại cuốn sổ rồi phóng lên mặt bàn, vẻ mặt: Quyển sổ này đã thuộc về tôi.

"..."

Vu quản gia khóc không ra nước mắt, đúng là tiền mất tật mang, không lấy được chữ ký đã đành, vậy mà còn mất luôn quyển sổ.

Du Yến nhịn cười nói với Vu quản gia: "Đực mặt ra đó làm gì, tiên sinh đã về, mau dọn cơm đi."

Mỗi lần chứng kiến dáng vẻ câm nín của Vu quản gia, Du Yến cảm thấy hết sức thoải mái, khẩu vị tốt hơn rất nhiều.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Du Yến kéo Cố tiên sinh ra sau nhà xem vườn rau trong nhà kính, thuận tiện đi dạo tiêu thực, rau quả trong nhà kính được Vu quản gia chăm sóc cẩn thận nên rất xanh tốt, Du Yến dẫn Cố tiên sinh đi vào, song mục đích không phải là ngắm rau.

Một tay cô cầm xẻng, một tay kéo tay Cố tiên sinh kích động đi vào bên trong, "Cho anh xem đồ tốt."

Cố tiên sinh để cô kéo tùy ý, thấy cô có vẻ hứng thú, anh cũng phối hợp vô điều kiện.

Du Yến đi đến một mảnh đất trồng, cô dùng xẻng xúc vào đất, qua một hồi, cô vui vẻ chỉ vào trong đất nói với Cố tiên sinh, "Cố tiên sinh, anh nhìn xem."

Cố tiên sinh rất cổ vũ mà khom người xuống, sau khi nhìn thấy đồ vật trong đất, nhất thời anh xù lông! Da gà nổi khắp người.

Trong phần đất bùn là mấy con giun đang ngọ nguậy, chứng sợ hãi các vật tập trung đông đúc của anh bỗng phát tác.

Cố tiên sinh không có cách nào nói với vợ yêu của mình là anh sợ nhất các loài vật mềm nhũn không có xương sống, khi nhìn chúng nó lúc nhúc anh sẽ kiềm chế không được mà tim đập mạnh tay chân run rẩy, loại khuyết điểm tuy nhỏ nhưng ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng cao ngạo to lớn của anh tuyệt đối không thể để cô biết.

Mặt Cố tiên sinh không thay đổi âm thầm vượt qua chướng ngại tâm lý, anh còn có thể lắng nghe vợ mình hưng phấn nói về kế hoạch buổi chiều.

"Chúng ta bắt mấy con giun này để buổi chiều đi câu cá đi, có vũ khí bí mật này, chắc chắn có thể câu được nhiều cá lắm." Du Yến cười hì hì đề nghị.

Có thể cùng vợ yêu của mình yên tĩnh ngồi câu cá, Cố tiên sinh cảm thấy đề nghị này cực kỳ có sức hấp dẫn, nhưng mà nghĩ đến phải ở chung với mấy con giun lúc nhúc này cả một buổi chiều, Cố tiên sinh bỗng có ảo giác hai mắt mình biến thành màu đen.

"Anh cảm thấy chúng ta có thể đổi một loại mồi câu khác." Cố tiên sinh không để lại dấu vết khuyên Du Yến thay đổi chủ ý.

"Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa, dùng mồi câu truyền thống thì mới thú vị chứ." Hai mắt Du Yến tỏa sáng trông mong nhìn Cố tiên sinh.

Đối với loại ánh mắt này của cô, Cố tiên sinh hoàn toàn không đủ sức chống cự, "Vậy... Được rồi."

Cố tiên sinh vô cùng phiền muộn, đường đường là một người đàn ông thân lưng dài vai rộng vậy mà lại đi sợ mấy con vật nhỏ này, nói qua quả thực khiến người ta cười chết, tuy nhiên bất đắc dĩ là loại chướng ngại tâm không thể trị khỏi trong ngày một ngày hai.

Du Yến đọc không ra sự giãy giụa trong mắt Cố tiên sinh, cô đặt cái xẻng vào tay anh rồi vừa cười vừa nói: "Vậy anh xới nó lên đi, em đi tìm đồ đựng."

Cố tiên sinh nhận lấy cái xẻng mà cứ như nhận bom hẹn giờ, dáng vẻ thấy chết không sờn.

Du Yến che miệng cười chạy ra ngoài, Cố tiên sinh đứng im tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô rồi lại nhìn mấy con giun ngọ nguậy dưới chân mình, nhất thời anh nhảy xa ra mấy bước.

Cố tiên sinh không ngừng tự trấn an bản thân mình, mấy con vậy nhỏ này hoàn toàn không có sức sát thương, chẳng qua trông chỉ hơi buồn nôn mà thôi, song mặc kệ đã làm công tác tư tưởng tốt thế nào thì đến khi nhìn thấy giun cũng sẽ tan vỡ trong nháy mắt.

Do dự một hồi, Cố tiên sinh ném cái xẻng xuống đất, anh quyết đoán rời khỏi khu nhà kính, nơi này quá nguy hiểm, sau này anh nhất định phải ít đến.

Du Yến còn chưa đi đến cửa sau, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Cố tiên sinh đuổi theo mình, cô không hiểu hỏi anh: "Sao vậy anh, xúc xong rồi hả?"

Cố tiên sinh nắm lấy tay cô dịu dàng nói: "Chuyện câu cá để sau đi, bây giờ chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Du Yến chớp mắt mấy cái, "Chuyện quan trọng gì?"

"Ngủ trưa."

"Em mới ngủ dậy không bao lâu nên không ngủ được nữa đâu." Du Yến kháng nghị.

"Vậy thì lên giường làm chút vận động." Vừa nói Cố tiên sinh vừa kéo cô vào nhà.

Du Yến che miệng cười trộm, quả nhiên Vu quản gia không có lừa cô, đúng là Cố tiên sinh sợ giun thật!

Vẻ mặt cứng ngắc vừa rồi của Cố tiên sinh đáng yêu hết cỡ, chỉ vì không dám đụng vào giun mà anh nghĩ đến chuyện bán nhan sắc của mình, lấy sắc dụ người, quả thực đáng yêu không sao tả xiết.

Du Yến vừa âm thầm cười vừa nghĩ nguồn tin ngầm của Vu quản gia quả nhiên đáng tin, lần sau ký thêm mấy chữ đổi lấy tin tức từ ông là được rồi.

Một tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc Du Yến cười không nổi nữa, cô bị Cố tiên sinh đè ra giường, lật qua lật lại mấy lần làm cho xương cốt gần như tan rã!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp