Phòng khách rộng đến thế, ghế sopha dễ chịu đến thế, hơi ấm hợp lòng người đến thế, song khi đặt mình trong đó, chẳng những Du Yến không cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại giống như đang ở ngoài trời đông lạnh lẽo, từ lòng bàn chân đến ngọn tóc đều phát ra ý lạnh nhè nhẹ.

Mà nguyên nhân khiến cô cảm thấy rét lạnh, không ai khác chính là cô gái thanh nhã như hoa lan trước mặt kia, kiếp trước, vẻ mặt cô ấy cũng giống như lúc này vậy, cười dịu dàng yếu ớt.

Khi đứng bên cạnh Cố tiên sinh, hình ảnh hai người hoàn mỹ xứng đôi biết bao nhiêu, mặc kệ đã qua bao lâu, chỉ cần lơ đãng nhớ lại thì hình ảnh kia lại hiện rõ mồn một trước mắt.

Cô gái kia, vì sao lại xuất hiện trong thời điểm này? Đột ngột như thế, khiến cho cô trở tay không kịp.

Cô ấy đến thăm người thân chăng? Hay là đến đây tìm Cố tiên sinh? 

Dựa vào phản ứng của mẹ Cố, hai người hẳn là rất thân thiết.

Sau khi kích động xong, mẹ Cố mới phát hiện mình chưa giới thiệu 2 đứa trẻ này với nhau, bà vội vàng kéo người đến trước mặt Du Yến, "Tiểu Chỉ, đây là Du Yến vợ của Hành Viễn, con gọi chị dâu là được rồi." Sau đó bà quay sang Du Yến, "Tiểu Yến, đây là Viên Chỉ, mẹ của nó là bạn thân từ nhỏ với mẹ, Tiểu Chỉ chẳng khác nào một nửa con gái của mẹ cả."

Du Yến đứng thẳng lưng lễ phép bắt tay với Viên Chỉ, mặc dù trong lòng đang diễn ra sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ mặt sóng yên biển lặng, khách sáo chào hỏi, "Xin chào."

Viên Chỉ cười ngọt ngào, trên má xuất hiện 2 lúm đồng tiền thật sâu, giọng nói cũng ngọt ngào động lòng người, "Chào chị dâu, tôi nghe nói anh Viễn kết hôn đã lâu rồi nhưng vẫn không có cơ hội về nước, hôm nay đúng dịp gặp chị dâu, thật sự là quá ngạc nhiên, khó trách anh Viễn lại quyết định kết hôn nhanh đến vậy."

Đúng là một cô gái miệng lưỡi ngọt ngào, nếu Du Yến không tồn tại tâm lý oán hận từ kiếp trước, nhất định cô cũng sẽ vừa gặp đã thích cô nàng. Đáng tiếc bây giờ cô chẳng những không thích Viên Chỉ, mà thậm chí còn âm thầm xem cô nàng là tình địch, thẳng thắn đặt hai người vào thế đối lập nhau.

Song mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài mặt vẫn phải thể hiện thái độ lịch sự, "Gọi tên là được rồi, trông Viên Chỉ còn lớn hơn cả con, gọi chị dâu chẳng khác nào chê con già cả." Vừa dứt lời, cô còn mím mím môi tỏ vẻ cực kỳ tủi thân, lập tức chọc cười mọi người đang có mặt. 

Mẹ Cố vừa cười vừa nói: "Được được được, vậy thì gọi tên, hơn nữa Tiểu Chỉ cũng lớn hơn Tiểu Yến đến 5 tuổi cơ mà."

Nhất thời Du Yến càng thêm phiền lòng, ngay cả tuổi của cô ấy cũng xứng với Cố tiên sinh như vậy!

"Chị còn nghe nói Tiểu Yến là một minh tinh lớn." Viên Chỉ thuận thế ngồi xuống bên cạnh Du Yến, dùng giọng điệu thân mật nói chuyện với cô.

Đã có tấm gương Trần phu nhân ban nãy, lúc trả lời vấn đề này, Du Yến không khỏi suy nghĩ một chút, "Cũng tạm, không tính là minh tinh lớn gì đâu."

Câu trả lời của Du Yến rất khiêm tốn, song mẹ Cố lại không đồng ý, bà phản bác ngay, "Trong mắt của mẹ, Tiểu Yến chính là một minh tinh lớn, trước đó không lâu còn nhận được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, lợi hại lắm đó, phim điện ảnh của Tiểu Yến mẹ đã xem hết, ngay cả chương trình truyền hình và quảng cáo mẹ cũng không bỏ qua, mẹ là một fan não tàn đúng chuẩn nha, chương trình Ngôi sao rạng rỡ lần trước mẹ rất thích, xem mà cười đau cả bụng."

Ba Cố cũng phụ họa thêm: "Đâu chỉ cười đau bụng không thôi, nửa đêm nửa hôm còn mở ra xem lại, thể nghiệm cảm giác nửa đêm không ngủ."

Du Yến che miệng cười, Viên Chỉ càng vui hơn, "Dì Khanh còn biết từ não tàn nữa, hiện đại quá đi mất."

"Đừng xem thường dì, dì thường xuyên lên mạng đó nha, trên mạng đang lưu hành cái gì, dì biết hết đấy."

Có mấy lời nói đùa của mẹ Cố, tâm trạng nặng trịch của Du Yến mới nguôi ngoai một ít, Viên Chỉ ngồi gần cô nhất cho nên hai người cũng trò chuyện mấy câu, Du Yến hỏi thăm chuyện ở nước ngoài của cô nàng, Viên Chỉ thì vô cùng hứng thú với tin tức trong ngành giải trí, cô nàng không ngừng hỏi cô chuyện đóng phim, chẳng khác nào một đứa trẻ tò mò.

Hai người chị một câu em một câu, ngược lại không có nhàm chán.

Lúc lão quản gia mang điểm tâm đến, mẹ Cố cười nói với Viên Chỉ: "Bánh ngọt sáng nay vừa mới làm, vốn dĩ dì chuẩn bị cho Du Yến, không ngờ con có lộc ăn, tới là có ăn ngay luôn."

Viên Chỉ ăn một miếng, vẻ mặt lập tức thỏa mãn, "Nếu nói ở nước ngoài có gì không tốt, thì chính là thiếu mấy món điểm tâm ngọt dì Khanh làm, mỗi lần nhớ tới là con thèm gần chết." Nói xong cô nàng còn chủ động lấy một miếng bỏ vào trong miệng.

Động tác thô lỗ làm mẹ Cố cười mắng: "Con ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn đấy."

Ăn bánh ngọt xong còn được uống trà mẹ Cố tự tay pha, tay nghề trà đạo của bà thuộc cấp sư phụ đấy, nước trà thành phẩm, đương nhiên thơm nồng ngon miệng, dư vị lâu tan, Du Yến uống mấy ly rồi không dừng lại được, cuối cùng mẹ Cố đành ngăn cô lại, bà nói uống trà nhiều cơm tối sẽ ăn không vô, hơn nữa ban đêm còn mất ngủ.

Mọi người tán gẫu vài chuyện trên trời dưới đất, sau đó nói đến chuyện khi Cố tiên sinh và Viên Chỉ còn nhỏ, lúc này Du Yến mới biết, thì ra khi còn nhỏ Viên Chỉ đã ở nhà họ Cố nhiều năm, cô nàng và Cố tiên sinh là thanh mai trúc mã chân chính.

"Khi ấy vẫn còn ở khu nhà cũ bên kia, chị thích nhất mỗi khi trời mưa, trong sân nhà có một cái chum chứa nước, bên trong nuôi cá vàng và trồng hoa sen, lúc trời mưa nước dâng cao hơn một chút, chị xách cái ghế đẩu đứng bên mép chum vọc nước, chị có rủ anh Viễn chơi cùng, nhưng anh ấy chỉ biết đọc sách, chẳng thèm để ý đến chị, chị đành phải tự chơi, sau đó trời xui đất khiến thế nào mà chị cắm đầu vào chum nước, chị vùng vẫy uống rất nhiều nước, đến khi anh Viễn vớt chị lên thì chị đã uống nước no luôn."

Viên Chỉ kể chuyện sinh động như thật, có điều nghe kể đến đây, hình như là chuyện rất mạo hiểm thì phải.

"Lúc đó nguy hiểm quá trời." Mẹ Cố cũng nhớ kỹ chuyện này, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ.

"Về sau mặc kệ chị chơi cái gì, anh Viễn đều sẽ đi theo, kẻo chị lại chơi trò gì nguy hiểm." Kể đến đây, Viên Chỉ cười tươi rói để lộ hai lúm đồng tiền sâu hun hút.

Làm bạn với nhau từ thuở nhỏ, trong quá trình trưởng thành có biết bao kỷ niệm khó quên, cùng chia sẻ quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời.

Chỉ tưởng tượng thôi là Du Yến đã cảm thấy ghen ghét đến phát cuồng.

Tuy nhiên cô lại giống như một người mắc chứng ép buộc, dù biết sẽ khổ sở nhưng vẫn muốn biết chuyện quá khứ của họ nhiều hơn nữa.

---

Chạng vạng tối Cố tiên sinh mới xuất hiện, chuyện đầu tiên khi bước vào nhà chính là tìm kiếm bóng dáng của vợ yêu, cả ngày không gặp mặt, anh có hơi nhớ cô rồi.

Phát hiện người không có trong phòng khách, anh đi đến phòng bếp, ngoài ý muốn chỉ thấy mình bóng dáng của mẹ Cố, bà đang tự mình xuống bếp.

"Mẹ, Tiểu Yến đâu rồi?"

"Trong mắt con chỉ có mình vợ con thôi đúng không?" Mẹ Cố trêu con trai mình.

"Con gọi mẹ trước mà." Cố tiên sinh nghiêm túc cưỡng tình đoạt lý.

Mẹ Cố cười cười lườm anh một cái: "Ở sau nhà đấy, hôm nay nhà có khách đến chơi, con đoán  xem là ai nào? Người rất thân quen với con đấy."

Cố tiên sinh trả lời chẳng thèm suy nghĩ: "Viên Chỉ."

Mẹ Cố giật mình: "Con tài thật, vậy mà đoán ra ngay."

"Vừa xuống máy bay em ấy đã gọi điện cho con rồi."

"Dừng, không dễ chơi gì cả." Nói xong, mẹ Cố xua xua tay đuổi anh ra khỏi phòng bếp, bà muốn tập trung nấu nướng.

Sau khi biết tung tích của vợ yêu nhà mình, Cố tiên sinh bèn đi đến sân sau.

Sân sau nhà họ Cố cực kỳ rộng lớn, điểm cuối chính là rừng núi, dù có xây tường cao ngăn cách nhưng vẫn không ngăn được mấy động vật nhỏ xâm nhập, mỗi lần đến Du Yến đều thích đi ra sân sau một chút, nơi này có thể thường xuyên nhìn thấy không ít các loài chim lạ.

Có một lần cô ngồi dưới bóng cây rồi ngước nhìn lên tán cây đại thụ, đột nhiên cô nói nếu nơi này có một cái xích đu thì hay quá, lâu lắm rồi cô không được chơi xích đu, kết quả sau đó trong sân sau bỗng xuất hiện mấy cái xích đu, có cái treo trực tiếp lên cành cây, tạo hình bàn đu đa dạng đẹp đẽ, cũng có cái chắc chắn như loại thường thấy trong công viên, Du Yến cảm động đến mức hai mắt đẫm lệ, ôm Cố tiên sinh thật lâu không chịu buông tay.

Sau đó nữa, trong sân nhanh chóng xuất hiện thêm nhiều thiết bị trò chơi, theo ý Cố tiên sinh, anh chuẩn bị xây dựng một công viên trò chơi nho nhỏ ở đây, một Nhạc Viên chỉ dành riêng cho cô, hào phóng như vậy, một lần nữa khiến Du Yến cảm động khóc như mưa.

Ba Cố mẹ Cố cũng ham vui theo chân bọn họ, hai người vô cùng ủng hộ: "Người trẻ tuổi thích lãng mạn, bày nhiều trò là chuyện bình thường."

Hiện tại, mỗi lần Du Yến đến nhà lớn Cố gia, cô đều phải ra sân sau chơi một hồi.

Hôm nay tình địch đến thăm, cô liền không chịu nổi muốn khoe khoang một chút, nhân lúc rảnh rỗi trước khi ăn cơm, cô đã dẫn Viên Chỉ đến sân sau.

Sau khi nhìn thấy khuôn viên khoảng sân này, nụ cười tươi rói của Viên Chỉ phai nhạt hơn rất nhiều, cô nàng dòm dòm ngó ngó xung quanh, sờ chỗ này, nắn chỗ kia, Du Yến cũng không quấy rầy cô nàng mà đi đến chỗ bàn đu dây cô thích nhất.

Viên Chỉ tham quan một vòng xong, cô nàng đi đến bên cạnh Du Yến, bàn tay đẩy nhè nhẹ giúp cô chơi đánh đu.

"Tiểu Yến, em thật sự rất hạnh phúc khi có được một người như vậy yêu thương." Viên Chỉ cảm khái.

Du Yến quay đầu liếc nhìn cô nàng một cái, đúng lúc bắt gặp một tia ưu thương nhàn nhạt trong mắt đối phương.

"Đúng là em rất hạnh phúc, bởi vì chúng em thật lòng yêu nhau mà." Du Yến nghiêm túc trả lời, giống như một lời tuyên thệ.

"Chị biết." Viên Chỉ thở dài, "Sau khi nhìn thấy Nhạc Viên này, chị đã hiểu, quả thật anh Viễn vô cùng yêu em, khi còn bé anh ấy đã nói, khi anh ấy gặp được người mình thật lòng yêu thương, anh ấy sẽ xây dựng một Nhạc Viên cho người đó, bây giờ xem ra, đúng là anh ấy nói được làm được."

Trầm mặc một hồi, Viên Chỉ còn nói thêm: "Đáng tiếc, nơi này lại không phải xây dựng cho chị."

Mặc dù ngay từ đầu đã biết tâm tư Viên Chỉ, nhưng nháy mắt khi nghe cô nàng chính miệng thừa nhận, Du Yến ngốc đến ngây ngẩn cả người, cô không ngờ Viên Chỉ sẽ thẳng thắn như vậy.

Nói xong mấy lời này, Viên Chỉ cười cười nói tiếp: "Em không cần khẩn trương đâu. Tình cảm của chị đối với anh Viễn, mọi người đều biết hết, nếu anh Viễn cũng có ý với chị thì tụi chị đã ở bên nhau lâu rồi chứ không đến lượt em, đáng tiếc là anh ấy vẫn luôn xem chị là em gái."

Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Du Yến, Viên Chỉ cười dí dỏm, "Thế nào, bị sự thẳng thắn của chị dọa sợ rồi hả?"

Du Yến gật gật đầu rồi lại lắc đầu, cả buổi mới lên tiếng: "Chị đúng là một cô gái ngay thẳng."

Tình địch này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của cô! Không có đấu đá mờ ám như Cung tâm kế, cũng không có giành giật như trong các bộ phim truyền hình, Viên Chỉ hoàn toàn không tuân theo cách bình thường, cô nàng thoải mái thừa nhận tình cảm của mình, khiến cho cô muốn nổi giận cũng không tìm thấy cớ.

Du Yến lại phiền muộn thêm lần nữa.

"Kỳ thật trước khi hai người kết hôn, chị có đến gặp riêng anh Viễn, lúc đó chị nói với anh ấy, chị sẽ đợi anh ấy 10 năm, giả sử cuộc hôn nhân của anh ấy trôi qua không hạnh phúc, mặc kệ anh ấy có yêu chị hay không, chị nhất định sẽ giành anh ấy lại, khi nói xong những lời đó, chị thật sự rất hy vọng đây là một cuộc hôn nhân thất bại." Dừng lại một lát, Viên Chỉ nhìn xung quanh rồi nói thêm: "Nhưng hôm nay thứ chị nhìn thấy chính là một cô gái nhỏ đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, vì thế chị hiểu được, mình không còn cơ hội để lên sân khấu nữa."

"10 năm sau à?" Nghe cô nàng nói như thế, Du Yến lại nghĩ về chuyện kiếp trước.

Viên Chỉ cười tự giễu, cô nàng có chút bi thương: "Đây chỉ là ước định do chị đơn phương đặt ra vì không cam lòng mà thôi, trong lòng chị hiểu rõ, anh Viễn sẽ không chấp nhận ước định như vậy, anh ấy là người cố chấp, ngay từ đầu anh ấy đã nhận định chị là em gái, như vậy cả đời này chị chỉ có thể là em gái anh ấy."

Du Yến há hốc mồm, cô không biết phải nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói: "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được."

Vì vậy, kiếp trước Viên Chỉ xuất hiện bên cạnh Cố tiên sinh là do có ước định này hay sao? Bởi vì anh trải qua 10 năm không hạnh phúc, cho nên Viên Chỉ quyết tâm ở bên cạnh anh.

Lúc ấy Kỷ Hải nói với cô, kiếp trước Cố tiên sinh đã tái hôn, chắc là cậu ta gạt cô thôi, nếu như Cố tiên sinh thật sự tái hôn thì Viên Chỉ cũng không có khả năng xuất hiện.

Cũng có thể sau khi cô mất, Cố tiên sinh đã nghĩ thông suốt nên quyết định tiến tới với Viên Chỉ, cũng có thể anh chỉ xem Viên Chỉ như em gái, những thứ này không còn quan trọng nữa.

Đời này Du Yến và Cố tiên sinh yêu nhau đến thế, cô cũng không đành lòng khi nghĩ đến kiếp trước Cố tiên sinh cô độc một mình, nếu có Viên Chỉ ở bên cạnh anh, chưa hẳn là chuyện không tốt.

Tuy rằng đã từng là tình địch, nhưng cô lại chẳng có cách nào ghét một cô gái chân thành như vậy, có một cô gái tốt đẹp như thế ở bên cạnh, Cố tiên sinh trong kiếp trước, có lẽ sẽ rất hạnh phúc.

Một làn gió nhẹ mát mẻ thổi qua, thổi bay đi u sầu trên mặt hai cô gái, cũng thổi bay khúc mắc mà Du Yến chôn sâu trong lòng bấy lâu nay, tâm tình cô cũng theo đó mà thoải mái hơn.

Lơ đễnh quay đầu lại thì thấy một thân ảnh anh tuấn tiêu sái đi về phía mình, đó là người đàn ông mà cô yêu nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play