Cả quá trình di chuyển, không phải lúc nào Kỷ Hải và Tề Điềm Điềm cũng chạy với tốc độ cao, bọn họ dành nhiều thời gian ghé qua các thị trấn để nghe ngóng tin tức, việc này giúp cho bọn họ ẩn nấp kỹ hơn, không dễ dàng bị phát hiện.
Du Yến bị bắt đúng một tuần lễ, bọn họ đã nhanh chóng đi vào địa phận thành phố B.
Trong lúc này, Du Yến lần đầu tiên được tắm rửa, địa điểm là trong một khách sạn nhỏ đơn sơ, nhà vệ sinh còn tệ hơn nhà vệ sinh khi quay phim trong núi dạo trước, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có quạt thông gió, muốn trèo qua cửa sổ thoát thân cũng không thể, xui xẻo hết chỗ nói.
Hơn nữa bất cứ thứ gì có thể dùng làm công cụ đào thoát đều bị Tề Điềm Điềm lấy đi, Du Yến loay hoay cả buổi nhưng không thể nào tháo vòi sen bằng Inox xuống, chất lượng quả là khó lường, Du Yến nghiến răng nghiến lợi nhớ kỹ tên nhãn hiệu, nhất định sau này khi trở về cô sẽ mua sản phẩm này về dùng.
Suy nghĩ cả buổi, cô chỉ có thể ngoan ngoãn an phận tắm rửa sạch sẽ, chẳng còn cách nào, không tắm thì cả người ngứa ngáy khó chịu.
Ba người vốn là đại minh tinh có tiếng tăm của ngành giải trí, qua lần giày vò này, ánh hào quang của minh tinh đã mất đi từ sớm, đứng ở ven đường cũng sẽ trở thành người qua đường giáp đúng chuẩn, không ai có thể nhận ra bọn họ.
Trên đường đi Du Yến đều nghĩ đủ mọi cách, nhưng Tề Điềm Điềm quyết tâm không để ý tới cô, đôi lúc Kỷ Hải cũng lên tiếng dỗ dành, song cậu ta cũng chưa từng lơ là cảnh giác.
"Hai người không gọi điện cho Cố tiên sinh bàn điều kiện chuộc tôi à?" Du Yến tò mò hỏi bọn họ.
Lần này Tề Điềm Điềm lái xe nên đổi lại là Kỷ Hải trả lời vấn đề của cô, "Đợi về đến thành phố B rồi tính sau."
Du Yến ngồi ở băng ghế sau, tay chân đều bị trói, chỉ cần cô hơi nhúc nhích thôi là cổ tay đau không chịu nổi, mấy ngày nay, ngoại trừ lúc ăn thì thời gian còn lại cô đều bị trói, chỗ cổ tay bầm tím hết sức chói mắt, nếu còn tiếp tục như vầy thì đôi tay này coi như tàn phế mất.
"Kỷ Hải, sắp đến thành phố B rồi, tôi cũng không có chạy trốn, cậu có thể cởi trói giúp tôi không? Tay của tôi đau quá." Du Yến tội nghiệp nâng tay lên cho cậu ta nhìn, "Cậu xem, bầm tím hết rồi."
Kỷ Hải liếc nhìn tay cô, cậu ta dửng dưng đáp lại: "Đến nơi tôi sẽ cởi trói cho em, khi đó sẽ không đau nữa, không có chuyện gì đâu."
Xem ra giả vờ đáng thương cũng vô dụng.
Du Yến lẳng lặng quan sát Kỷ Hải, cô cảm thấy cậu ta bây giờ vô cùng lạ lẫm, ngoại trừ vẻ mặt đẹp trai và dáng người quen thuộc vẫn còn đó thì tất cả các mặt khác đều thay đổi, người này đã không còn là người mà cô từng biết nữa.
Kỳ thật sau khi trọng sinh thì bọn họ đã là người dưng nước lã, Du Yến đã có thể thoải mái buông tha thù hận, cũng hoàn toàn bỏ qua con người này.
Rõ ràng Kỷ Hải có thể sống cuộc đời sáng lạn hơn kiếp trước, nhưng chỉ vì chấp niệm trong lòng, cậu ta lại dễ dàng dung túng bản thân mình trở nên điên cuồng hơn, đúng là uổng phí cơ hội ông trời cho cậu ta sống lại.
Xe thẳng hướng đến thành phố B, càng đến gần thành phố B, tâm trạng ba người đều hết sức trầm trọng, ai cũng có dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Du Yến luôn nhớ đến Cố tiên sinh, nhất định Cố tiên sinh đang lật tung thế giới lên để tìm cô, không ngờ Kỷ Hải và Tề Điềm Điềm che giấu hành tung kỹ đến thế, bọn họ dẫn theo cô trốn chạy một tuần lễ mà không có một ai phát hiện.
"Kỷ Hải, điểm đến mà cậu nói đã chuẩn bị xong chưa?" Tề Điềm Điềm xác nhận với Kỷ Hải một lần nữa, trở lại thành phố B có thể nói là về tới địa bàn của Cố Hành Viễn, rất có thể vừa đặt chân tới thành phố B thì sẽ bị phát hiện.
Kỷ Hải bình tĩnh trả lời: "Chúng ta không đi vào thành phố B mà là đến phía đông."
Tề Điềm Điềm cau mày, "Chỗ đó toàn là rừng núi." Phía đông không chỉ toàn là núi, mấy năm nay có mấy chỗ đã bị khai thác làm nghĩa trang, Tề Điềm Điềm không hiểu vì sau Kỷ Hải lại muốn đến đó.
Kỷ Hải cũng lười phải giải thích với cô ta, "Để tôi lái."
Hai người xuống xe trao đổi vị trí, một lần nữa ngồi vào xe, sắc mặt Tề Điềm Điềm trở nên âm trầm, hành động của Kỷ Hải không còn giống với thương lượng ban đầu.
Nhận ra cô ta đang nghi ngờ, Du Yến vội vàng chớp lấy thời cơ châm ngòi ly gián, "Tề Điềm Điềm, cậu chắc chắn Kỷ Hải có chung mục đích với cậu chứ? Nói không chừng cậu ta chỉ muốn mang tôi đi trốn, cả đời không để Cố tiên sinh tìm được, cậu tất bật trước sau, cuối cùng chẳng qua chỉ giúp Kỷ Hải hoàn thành mong muốn, còn cậu thì chẳng chiếm được bất cứ thứ gì cả."
Kỷ Hải lái xe, cậu ta hừ lạnh một tiếng, "Du Yến, không ngờ đến bây giờ mà mồm mép em vẫn lưu loát như vậy."
Tề Điềm Điềm nheo mắt nhìn Du Yến, sau đó cô ta quay sang nói với Kỷ Hải, "Kỷ Hải, tốt nhất là cậu làm theo ước định ban đầu của chúng ta đi, bây giờ tôi sẽ gọi cho Cố Hành Viễn ngay."
"Ngây thơ, bây giờ cô gọi điện thoại là hành tung của chúng ta bại lộ ngay lập tức, việc đầu tiên là phải tìm địa phương an toàn ẩn nấp đã."
"Vậy thì đổi sang nơi khác, tôi không muốn đến phía đông." Đột nhiên Tề Điềm Điềm phát hiện Kỷ Hải cũng không phải đối tượng hợp tác lý tưởng, lúc nào cậu ta cũng có thể đá cô sang một bên rồi độc chiếm hết lợi ích.
Kỷ Hải đấm vào vô lăng một cái, cậu ta nghiêng đầu liếc Tề Điềm Điềm, ánh mắt đầy châm chọc.
"Vậy cô tìm được chỗ nào an toàn không bị phát hiện chưa?"
Tề Điềm Điềm suy nghĩ một chút, cô ta phát hiện mình chẳng biết một chỗ nào như vậy, cho nên cô ta cực kỳ không cam lòng ngậm miệng lại.
Du Yến chờ cả buổi, chờ bọn họ xảy ra nội chiến, tiếc là mới vừa nói được dăm ba câu thì bọn họ đã kết thúc tranh chấp, hoàn toàn không cho cô cơ hội thừa nước đục thả câu, đúng là bực bội.
Phía đông thành phố B là khu hoa viên có tiếng, nơi đây núi non trùng điệp, cảnh sắc đẹp mê người, rất thích hợp để đi dã ngoại dạo chơi cuối tuần.
Tuy nhiên, Kỷ Hải lại né các điểm hay có người đến dã ngoại đó ra, cậu ta lái xe thẳng lên núi, ban đầu còn là đường nhựa sạch sẽ, đi hết đoạn đường nhựa thì tiến vào con đường nhỏ hẹp, bùn đất lầy lội, cuối cùng là đến đoạn đường mà xe con không thể nào đi vào được.
Kỷ Hải tắt máy rồi bước hẳn xuống xe, tiếp theo cậu ta mở cửa băng ghế sau cởi dây trói chân cho cô, sau đó kéo cô xuống xe.
"Kỷ Hải, cậu muốn làm gì? Cậu cho rằng trốn lên núi thì không bị phát hiện sao?" Du Yến chật vật bị kéo xuống xe, cô tức giận trừng mắt nhìn cậu ta.
Tề Điềm Điềm cũng bước xuống xe, cô ta quan sát cảnh vật xung quanh, vẻ mặt nhẫn nại.
"Nơi này rất kín đáo, Cố Hành Viễn không thể tìm ra ngay được đâu." Kỷ Hải nhẹ nhàng kéo Du Yến đi về phía trước.
Du Yến phát hiện kể từ sau khi đến nơi này, tâm trạng Kỷ Hải rất tốt.
Tề Điềm Điềm cau mày đi theo, cô ta không vui hỏi: "Kỷ Hải, không mang theo vật dụng gì sao?" Đi lên núi với hai tay trống trơn, rốt cuộc cậu ta tính làm cái gì đây, càng đi theo cậu ta Tề Điềm Điềm càng hoảng hốt, cô ta mơ hồ có dự cảm không tốt, mọi chuyện đang phát triển theo hướng cô ta không khống chế được.
Du Yến bị động đi theo, cô đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó cô giật mình phát hiện chỗ này trong hơi quen quen, hình như cô đã từng tới đây rồi, nhưng mà nơi này chỉ là một nơi hoang vu, không tìm thấy một bóng người, cô tới đây vào lúc nào chứ?
Càng đi lên núi, con đường càng nhỏ hẹp, thỉnh thoảng còn bị mấy cành cỏ dại cản lối, đôi lúc phải dừng lại để dọn đường rồi mới đi tiếp.
Rừng cây hoàn toàn yên tĩnh, từ sâu trong núi truyền tới tiếng hót lanh lảnh của loài chim không biết tên, rồi từng tiếng động kỳ lạ, khiến người ta nghe xong thì rét run.
Tề Điềm Điềm khó chịu hét lên với Kỳ Hải: "Chẳng phải chỉ là một nơi ẩn nấp thôi sao? Có cần phải đi sâu vào rừng như vậy không? Không chừng nơi này có mấy thứ kỳ lạ gì đó đang rình rập đấy."
Kỷ Hải cười lạnh hai tiếng, cậu ta quay đầu lại nói với Tề Điềm Điềm, "Không dám đi tiếp thì cô có thể cút."
Nhất thời Tề Điềm Điềm nổi trận lôi đình, "Kỷ Hải, cuối cùng cậu cũng để lộ mục đích thật sự, có phải ngay từ ban đầu cậu đã muốn hưởng trọn một mình hay không?!"
"Muốn chiếm lợi ích từ Cố Hành Viễn chỉ là kế hoạch của một mình cô mà thôi, từ đầu đến cuối tôi chưa từng nói tới những thứ đó."
Tề Điềm Điềm không thể tin nổi mà trừng mắt thật to, "Vậy cậu muốn làm cái gì?"
Kỷ Hải nhìn Du Yến, cậu ta cười cực kỳ dịu dàng, "Từ đầu đến cuối tôi chỉ muốn mình Du Yến mà thôi."
"Nực cười! Tôi là một người có suy nghĩ độc lập, không phải kẻ ngu, cậu nói muốn là có thể lấy hay sao?" Du Yến vùng vẫy muốn thoát khỏi giam cầm của cậu ta, nhưng đầu dây thừng trói nơi cổ tay bị Kỷ Hải nắm chặt, cô hoàn toàn không có cách nào chạy thoát.
Kỷ Hải thâm tình nhìn cô, "Đừng nóng, khi đến nơi em sẽ hiểu."
"Kỷ Hải, cuối cùng chỗ này là chỗ nào?" Du Yến nghiến răng nghiến lợi chất vấn Kỷ Hải.
"Nơi này nha, chính là khối phong thủy bảo địa mà kiếp trước Cố Hành Viễn lựa chọn cho em đó, tôi đã nói với em rồi, lúc ấy tôi đã tự sát ở đây" Nói xong, Kỷ Hải điên cuồng cười to.
Nháy mắt, mặt Du Yến không còn chút máu, khó trách cô cảm thấy nơi này quen thuộc, cô đã từng tới nơi này, lúc cô chết đi đã biến thành hồn phách nhìn thấy tang lễ của mình, chính là nơi đây, chẳng qua là khi đó nơi này đã được khai thác làm nghĩa trang, còn hiện tại nó chỉ là một vùng hoang vu.
Tề Điềm Điềm hoàn toàn nghe không hiểu cậu ta đang nói cái gì, cô ta chỉ thấy Kỷ Hải cười điên cuồng như kẻ điên, vất vả cố gắng trốn chạy cả tuần lễ, vậy mà công sức có thể đổ sông đổ biển, Tề Điềm Điềm không cam lòng, cô ta vội vàng chạy lên phía trước kéo Du Yến lại, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô ta hiện giờ chính là cướp Du Yến về.
Du Yến nhìn Kỷ Hải cười giống như một tên điên rồi nhìn sang Tề Điềm Điềm đã hoàn toàn mất đi lý trí, trái tim cô không khỏi rét lạnh, bị bên nào cướp được cũng không có kết quả tốt.
Dù sao Kỷ Hải cũng là đàn ông, sức Tề Điềm Điềm làm sao có thể so với cậu ta, cô ta nhanh chóng bị cậu ta đẩy ngã xuống đất, không may, phần gáy cô ta đập trúng đá nên lập tức hôn mê bất tỉnh.
Du Yến bị Kỷ Hải lôi kéo một hồi, cuối cùng cô cũng cam chịu để cậu ta kéo đi.
"Kỷ Hải, cuối cùng cậu dẫn tôi đến đây để làm gì?"
Kỷ Hải vừa kéo cô đi vừa nói ra mục đích thật sự của mình, "Kiếp trước tôi tự sát ở chỗ này, kết quả đã sống lại, cho nên tôi dẫn em đến đây để trải nghiệm cảm giác trùng sinh một lần nữa."
Nghe cậu ta nói mà Du Yến chẳng hiểu ra làm sao, "Cái gì gọi là cảm giác trùng sinh chứ?"
"Chỉ cần chúng ta cùng chết ở chỗ này thì có thể lại trùng sinh lại lần nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội nối lại tiền duyên, em có cảm thấy đây là trải nghiệm vô cùng kỳ diệu không?" Nói xong, Kỷ Hải còn đắc ý nhìn cô.
Du Yến bỗng chốc ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau cũng không thể tìm lại được giọng nói của mình.
Giằng co suốt một thời gian dài, thì ra Kỷ Hải muốn dẫn cô về đây để giết chết!
Quả nhiên không có điên cuồng nhất, chỉ có điên cuồng hơn! Cách suy nghĩ của Kỷ Hải đã vượt khỏi phạm trù bình thường của nhân loại rồi.
"Cậu làm thế là phạm pháp!" Du Yến cố gắng tìm về giọng nói của mình, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không chịu nổi mà run rẩy, vừa nghĩ tới chuyện Kỳ Hải có thể giết mình bất cứ lúc nào, Du Yến đã cảm thấy da đầu mình run lên.
Cuộc đời này của cô hạnh phúc đến thế, có thể yêu đương cùng Cố tiên sinh, nhưng cô còn chưa đạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, chưa sinh mấy nhóc con cho Cố tiên sinh, cô không cam lòng chết đi mà không có lý do gì như vậy!
"Yên tâm, quá trình sẽ không đau đâu, em đi trước, tôi cũng đuổi theo ngay phía sau." Kỷ Hải dìu Du Yến đi lên phía trước, Du Yến chơi xấu không chịu đi, cô ngồi xổm xuống không chịu đứng dậy nữa.
Không biết Kỷ Hải lấy sức mạnh lớn như thế ở đâu ra, cậu ta không những kéo cô dậy mà còn trực tiếp vác cô lên vai.
Du Yến bị vác ngang lưng, cả người cực kỳ không thoải mái.
Song cô vẫn ra sức giãy giụa, "Kỷ Hải, tên điên này, mau thả tôi xuống."
Nhưng mà đáp lại cô chỉ có tiếng bước chân Kỷ Hải vội vã đi về phía trước.
Đoàng... một tiếng vang thật lớn, nháy mắt dọa tất cả các loài chim trong rừng bay tán loạn lên bầu trời.
Sau tiếng nổ lớn, Kỷ Hải nặng nề khuỵu xuống mặt đất, đau đớn kịch liệt trên chân khiến cậu ta không giữ được Du Yến, Du Yến thuận thế ngã sấp xuống bên cạnh.
Máu từ bắp chân Kỷ Hải chảy ra, từ từ thấm ướt cả ống quần cậu ta.
Du Yến ngạc nhiên ngẩng đầu, cô chỉ thấy một nhóm người từ xa đi tới, vội vã chạy về hướng bọn họ.