Du Yến tỉnh lại từ trong choáng váng, cô phát hiện mình nằm trên băng ghế sau của một chiếc xe hơi, bởi vì tay chân bị trói chặt, cho nên tư thế nửa nằm nửa ngồi thế này không thoải mái một tẹo nào.

Ngẩng đầu lên, từ góc độ này cô chỉ có thể nhìn thấy người ngồi trên ghế lái phụ, bóng dáng hết sức quen thuộc để cho cô biết ngay là ai.

"Tề Điềm Điềm, cậu muốn làm gì?"

Nghe được giọng nói của cô, Tề Điềm Điềm lập tức quay đầu lại, khuôn mặt vốn xinh đẹp không tỳ vết giờ phút này tiều tụy như người bị bệnh nan y, cô nghe cô ta cười lạnh, "Làm gì là làm gì? Chẳng phải đã quá rõ rồi sao? Bọn tao đang bắt cóc mày đấy."

"Cậu làm như vậy là phạm pháp, kết quả sẽ còn thảm hại hơn bây giờ nữa." Du Yến tỉnh táo khuyên cô ta.

Nghe cô nói xong, nhất thời Tề Điềm Điềm tuôn ra một tràng cười ha hả, cô ta cười cả buổi rồi mới trừng mắt quát: "Mày cảm thấy bây giờ tao còn quan tâm mấy thứ đó sao? Dù cho tao có thảm hơn nữa thì mày cũng không khá hơn đâu, yên tâm đi."

Hiện tại thái độ và cách nói chuyện của Tề Điềm Điềm cực kỳ không ổn định, cô ta có thể nổi điên bất cứ lúc nào, Du Yến thấy thế thì ngậm miệng lại, bất cứ một lời nói nào của cô bây giờ đều có thể kích thích Tề Điềm Điềm, muốn tự bảo vệ mình, cô cần phải giữ cho mình tỉnh táo mới được.

Thấy cô không lên tiếng, Tề Điềm Điềm cười thêm một lúc nữa mới nói: "Sao thế? Biết sợ rồi à? Nếu sớm biết có ngày này thì ngày đó mày nên giúp tao đi, không phải mày từ chối rất quyết liệt hả? Bây giờ hối hận rồi, tao nói cho mày biết, quá muộn rồi."

Du Yến hít thở sâu mấy lần, cô nhẹ giọng hỏi: "Vậy cậu muốn như thế nào?"

"Muốn thế nào, thanh danh của tao bị Cố Hành Viễn nhà mày cho người giẫm vào đống bùn, tao còn có thể thế nào, giá trị con người mày cao như vậy, đương nhiên phải dựa vào mày kiếm một mẻ lớn rồi."

"Tề Điềm Điềm, nếu cậu muốn quay lại ngành giải trí, tôi có thể giúp cho cậu." Du Yến cố gắng dụ dỗ cô ta.

"Mày lừa quỷ à, lúc trước nhờ mày thì mày không giúp, bây giờ mới nói muốn giúp, ai tin mày đây!" Khi nói mấy lời này, đột nhiên Tề Điềm Điềm lộ ra nụ cười quỷ dị, cô ta nói với Du Yến, "Mày đoán thử xem người đang lái xe là ai hả?"

Vừa rồi Du Yến vẫn cho rằng tên lái xe là đồng lõa của Tề Điềm Điềm, lúc này nghe Tề Điềm Điềm nói như thế, nhất thời cô có dự cảm không tốt lắm!

Quả nhiên, một giây sau trong xe truyền tới giọng nói người nọ, "Chị Yến, đã lâu không gặp, không biết em có còn nhớ tôi hay không?"

Giọng nói quen thuộc đến nỗi Du Yến có cảm giác như bị điện giật.

Kỷ Hải!

Không phải cậu ta đã bị đưa ra nước ngoài rồi à? Tại sao cậu ta lại ở chỗ này!

"Kỷ Hải?"

Kỷ Hải đỗ xe lại bên đường, sau đó cậu ta quay hẳn người lại nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng, sự điên cuồng ẩn giấu sau nụ cười vui vẻ, "Chị Yến, xem ra em vẫn chưa quên tôi, còn tôi thì nhớ em muốn điên lên."

Nháy mắt, trái tim Du Yến nặng trình trịch, giống như rơi vào hầm băng, cả người lạnh run.

Giả sử chỉ có mình Tề Điềm Điềm thì còn dễ xử lý, cô ta đơn giản chỉ muốn trục lợi mà thôi, còn Kỷ Hải, cậu ta là người ngay cả cái chết còn không sợ, còn có chuyện gì mà cậu ta không dám làm nữa chứ?

Bỗng chốc, Du Yến cảm thấy cực kỳ khủng hoảng, nhưng mà lúc này cô bị trói rất chặt, hoàn toàn chẳng thể làm gì cả, cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Cố tiên sinh có thể nhanh chóng tìm được cô.

"Tụi tao gặp nhau ở cái huyện bé tý này, bởi vì cùng có chung mục tiêu cho nên quyết định hợp tác." Tề Điềm Điềm tốt bụng giải thích nguyên nhân hai người bắt tay với nhau, "Tụi tao phải suy nghĩ thật kỹ xem Cố Hành Viễn có thể cho tụi tao bao nhiêu lợi ích để đổi mày về, có điều đường còn xa, tụi tao có rất nhiều thời gian để cân nhắc."

"Các người định lái xe đến thành phố B?" Du Yến kinh ngạc hỏi bọn họ. 

"Đương nhiên, Cố Hành Viễn thần thông quảng đại như thế, làm sao bọn anh có thể sử dụng phương tiện giao thông khác?" Kỷ Hải khinh thường cười lạnh.

"Nhưng nếu chờ mày tự quay về thành phố B thì tụi tao không còn cơ hội ra tay, tụi tao cũng chẳng còn cách nào, thế nên mấy ngày nay đành phải để mày chịu tủi thân một chút." Tề Điềm Điềm làm ra vẻ bất đắc dĩ nói.

Đồ điên! Du Yến thầm mắng trong lòng, bọn họ chọn cách này nhất định quá trình Cố tiên sinh tìm kiếm cô sẽ càng khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn, anh không thể đến cứu cô, vậy nên hiện tại cô chỉ có thể tìm cơ hội trốn thoát trên đường đi mà thôi.

Trên đường đi, Kỷ Hải và Tề Điềm Điềm thay phiên lái xe, ngoại trừ thời gian dùng xe mua đồ ăn và đi vệ sinh chóng vánh thì về cơ bản, bọn họ đều di chuyển liên tục.

Hôm nay bọn họ dừng xe ở một trạm xăng dầu bỏ hoang để nghỉ ngơi, Tề Điềm Điềm đi vệ sinh, Kỷ Hải canh Du Yến.

Du Yến ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Kỷ Hải hết sức đáng thương, "Kỷ Hải, tôi đau bụng."

"Muốn đi nhà vệ sinh?" Kỷ Hải bước tới ngồi xuống đối diện với cô.

Du Yến lắc đầu, "Không phải, chỉ đau thôi."

"Cố chịu một chút, tới thành phố tôi sẽ mua thuốc cho em." Kỷ Hải đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng bị cô tránh thoát.

"Nhưng mà tôi khó chịu lắm, cậu có thể cởi trói cho tôi không?"

Kỷ Hải hơi do dự, anh cũng cảm thấy Du Yến khó chịu thật, nhưng về kế hoạch của mình, anh nhất định phải hạ quyết tâm, có điều nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô, anh không chịu nổi mà đau lòng.

Đang lúc Kỷ Hải mềm lòng chuẩn bị cởi trói cho cô, bỗng nhiên giọng Tề Điềm Điềm vang lên từ phía sau, "Đừng quên, cô ta là diễn viên đấy, những biểu hiện này có thể chỉ là diễn xuất do cô ta cố tình bày ra thôi, cậu vẫn muốn thuận lợi về tới thành phố B chứ?"

Sau khi nghe lời nhắc nhở của Tề Điềm Điềm, sắc mặt Kỷ Hải lạnh xuống, cậu ta dùng ánh mắt âm u nhìn Du Yến, "Em an phận một chút, sắp đến nơi rồi."

"Mặc kệ hai người âm mưu cái gì, cuối cùng cũng sẽ không thực hiện được đâu." Du Yến không thể chịu đựng nổi nữa, cô tức giận nói ra, mấy ngày nay cô đã tận lực phối hợp với bọn họ, cô nghĩ như thế vừa có thể tự bảo vệ mình, vừa có thể tìm cách nhờ cứu viện, nhưng mà mỗi người đều có điểm giới hạn, liên tục giằng co mấy ngày, giới hạn của cô sắp sụp đổ mất rồi.

Du Yến hận tay chân mình không thể tự do, chứ nếu không cô quyết sẽ sống mái với bọn họ một trận, mặc kệ đánh thắng hay thua, cô đều muốn đánh một trận.

"Tụi tao có thể thực hiện được hay không thì phải chờ xem thái độ hợp tác của mày thế nào, mày ngoan ngoãn nghe lời thì tụi tao sẽ không làm mày bị thương." Những ngày này, Tề Điềm Điềm đã bất chấp tất cả, so với trước kia cô ta độc ác hơn rất nhiều, có lẽ cô ta muốn thẳng tay đánh cược một lần, cho nên mới không cố kỵ như thế.

Hiện tại xem ra, Kỷ Hải còn tương đối biết phải trái hơn.

Du Yến đã mất tích mấy ngày, Cố tiên sinh gấp đến độ phát điên, một người đang yên đang lành nói mất tích là mất tích, vài ngày mà còn chưa tra ra vị trí chính xác của cô, tình huống này quả thật làm cho người ta phát điên thật.

Nếu như chỉ là bọn bắt cóc bình thường, bọn bắt cóc nhất định sẽ đòi tiền chuộc, chỉ sợ đối phương không phải bắt cóc tống tiền mà thôi.

Triệu Thiêm vội vàng đi vào văn phòng thông báo với Cố tiên sinh, "Bên kia có tin tức, Tề Điềm Điềm từng xuất hiện ở thị trấn, nhà nghỉ có lưu lại tên của cô ta, còn có người nhìn thấy Tề Điềm Điềm tiếp xúc với một người đàn ông nữa."

"Tề Điềm Điềm? Cùng với ai?" Cố tiên sinh cau mày hỏi.

"Người mà bên kia miêu tả, có điểm... giống Kỷ Hải." Triệu Thiêm do dự mãi mới nói ra cái tên này.

"Kỷ Hải?!" Cố tiên sinh mạnh mẽ đứng bật dậy, anh tiện tay cầm file hồ sơ trên bàn đập lên người Triệu Thiêm rồi lớn tiếng quát, "Chẳng phải đã bảo các người để mắt tới cậu ta mọi lúc mọi nơi rồi sao? Người ta trở về nước mà các người không nhận được bất cứ một tin tức nào cả! Đúng là cả lũ vô dụng!"

Tài liệu văng lên người Triệu Thiêm rồi rơi tung tóe, Triệu Thiêm cúi đầu xuống không dám lên tiếng, lần này bọn họ làm việc sơ xuất, xứng đáng bị trách mắng.

Cố tiên sinh giận dữ nện tay xuống bàn, "Còn không tra ra được dấu vết của bọn họ thì các người không cần trở về nữa."

Triệu Thiêm nhận lệnh vội vàng trở lại phòng làm việc, đi theo Cố tiên sinh đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Thiêm nhìn thấy Cố tiên sinh giận dữ như thế, thật sự quá dọa người, Triệu Thiêm sợ hãi nghĩ. 

Nếu như điều tra không ra tung tích của Du Yến, nhất định Cố tiên sinh sẽ không hề do dự khai trừ bọn họ mất.

Cố tiên sinh xem lại tin nhắn trong điện thoại, đây là tin nhắn mà sáng hôm đó Du Yến nhắn cho anh.

"Anh yêu, quay xong cảnh ngày hôm nay là em có thể trở về rồi..., anh có vui không?"

Lúc ấy Cố tiên sinh còn trả lời lại, "Nhớ em lắm, anh chờ em về."

Sau khi bị chia cách, những ký ức ngọt ngào khi ở cùng nhau hóa thành từng mũi dao sắc bén, từng mũi dao sắc bén đâm thẳng vào tim anh, mỗi một lần nhớ cô là bị đâm thêm một dao, ngay cả hít thở cũng biến thành một việc hết sức gian nan.

Anh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện: Tiểu Yến, em phải bình an đó, anh sẽ nhanh chóng cứu được em.

Lần này Kỷ Hải trở về, việc đầu tiên của cậu ta là đi bắt Du Yến, rốt cuộc cậu ta muốn làm cái gì?

Một người rõ ràng biết Du Yến hận mình thấu xương mà vẫn kiên trì bắt cô đi, vì cớ gì? Chẳng lẽ cậu ta muốn ép Du Yến hút thuốc phiện một lần nữa?

Cố tiên sinh bị chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, nhưng anh nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này, không thể nào, Kỷ Hải đâu có ngu như vậy, chắc chắn cậu ta cũng biết bắt cóc Du Yến càng lâu thì khả năng bị phát hiện càng cao, cho nên nhất định Kỷ Hải sẽ làm chuyện cậu ta muốn làm trong thời gian ngắn nhất.

Cuối cùng Kỷ Hải muốn làm gì? Điểm ấy không khó đoán, cậu ta cố chấp với Du Yến đến thế, chuyện cậu ta muốn làm nhất chính là ở bên cạnh cô mãi mãi.

Kiếp trước, sau khi Du Yến chết đi, chẳng phải cậu ta đã chạy tới mộ của cô tự sát hay sao?!! 

...

Nghĩ đến đây, nhất thời mặt mày Cố tiên sinh tái xanh, tự sát!!

Đây quả là một hành động hết sức điên rồ, nhưng Kỷ Hải lại chính là người điên, có chuyện gì cậu ta không làm ra được? Kiếp trước vì muốn chết theo Du Yến mà cậu ta tự sát trước mộ cô. Đời này, cậu ta biết nơi đó là một khối phong thủy bảo địa, để được ở bên cạnh Du Yến mãi mãi, chắc chắn cậu ta sẽ dám tự sát một lần nữa.

Vì vậy, chẳng có bọn bắt cóc tống tiền nào cả, mục tiêu cuối cùng của Kỷ Hải chính là kéo Du Yến cùng đồng quy vô tận với mình.

Vừa phân tích vấn đề xong, cả người Cố tiên sinh tê liệt ngã trên ghế, anh rất muốn tự an ủi mình, Kỷ Hải chưa đến mức điên cuồng như thế đâu, có điều một giọng nói khác lại báo cho anh biết, Kỷ Hải chính là người điên cuồng như vậy đấy.

Cố tiên sinh cầm điện thoại, anh muốn gọi điện thoại nhưng lại phát hiện tay mình đang không ngừng run rẩy, cố gắng nhiều lần anh mới gọi đi được.

"Tử Hoa, nói cho em biết thầy phong thủy kia ở chỗ nào, em muốn gặp ông ta ngay lập tức."

Mặc dù Du Yến có kể với anh sự tồn tại của mảnh đất đó, nhưng cô không nói cho anh biết vị trí khu mộ, có lẽ cô cũng không rõ lắm, bây giờ người biết rõ vị trí đó chỉ có một mình Kỷ Hải, hoặc còn một người biết nữa, người đó chính là thầy phong thủy vừa nhắc mà anh chưa từng gặp mặt.

Bùi Tử Hoa nhanh chóng nhắn địa chỉ của thầy phong thủy kia sang cho anh, Cố tiên sinh đã sai người chuẩn bị trực thăng sẵn, sau khi biết địa chỉ, anh lập tức xuất phát đi tìm người.

Bây giờ đối với Du Yến mà nói, thời gian gắn liền với sinh mạng, anh nhất định phải đến khu mộ trước Kỷ Hải, đón đầu bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play