Bởi vì hai tay bị trói, cho nên lúc Du Yến té khỏi người Kỷ Hải, cô không cách nào khống chế mà lăn vài vòng, nhất thời bị cành khô cỏ dại trên mặt quẹt trúng tạo thành mấy vết thương, thậm chí còn chảy máu, cô mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Du Yến bất chấp tất cả, cô vùng vẫy để đứng lên, đập vào tầm mắt cô chính là bắp chân nhuộm đầy máu của Kỷ Hải.

Kỷ Hải ôm chân, cậu ta cắn răng trừng mắt nhìn cô, một giây khi viên đạn cắm vào chân, cậu ta đã biết mình đã thất thế, cậu ta và người phụ nữ này, trời định là vô duyên.

Không biết có phải do vừa diễn xong phim đề tài chiến tranh, nhìn thấy nhiều cảnh bị thương máu me hơn hay không, trong nháy mắt khi Du Yến nhìn thấy vết thương của Kỷ Hải, cô cũng không quá hoảng hốt mà ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra, nếu cứu binh đến chậm một bước thì người bị thương, thậm chí là tử vong nhất định sẽ là cô.

Du Yến ngẩng đầu nhìn đám người đang chạy từ xa tới, khi chứng kiến người đàn ông dẫn đầu, nhất thời nước mắt cô tràn ra khỏi hốc mắt, thân thể chịu khổ nhiều ngày, cộng thêm tâm tình bị đè nén, tất cả đều hóa thành tủi thân, trong khoảnh khắc người đàn ông kéo cô ôm vào lòng, cô bỗng khóc thút thít nỉ non ra tiếng.

"Không sao, bảo bối, không sao nữa rồi." Cố tiên sinh ôm chặt cô vào lòng, anh nhỏ giọng an ủi cô, đồng thời cũng an ủi chính bản thân mình.

Chỉ một tuần lễ ngắn ngủi, hai người bọn họ lại giống như trải qua một thế kỷ, mỗi một phút mỗi một giây đều là giày vò, đến khi ôm chặt lấy đối phương, linh hồn trống rỗng mới tìm lại được tri giác, trái tim chết lặng mới có thể đập lại bình thường.

Ánh mắt liếc xéo qua Kỷ Hải đang ngồi cách đó không xa, Cố tiên sinh buông Du Yến ra rồi đứng dậy đi đến gần chỗ cậu ta, chân dài vừa nhấc đã trực tiếp đạp cậu ta ngã ra đất, còn không hết hận mà đá thêm một cước, từ trên cao nhìn xuống, anh nhìn cậu ta chỉ giống như loài sâu bọ rác rưởi, anh khinh miệt mắng: "Người như mày, lau giày cho tao cũng không xứng."

Kỷ Hải im lặng thừa nhận lửa giận của Cố tiên sinh, thắng làm vua thua làm giặc, cậu ta chẳng có gì để nói.

Nhân viên cảnh sát đến chung với Cố tiên sinh cũng nhanh chóng xuất hiện, anh ta nhanh chóng khống chế Kỷ Hải, Kỷ Hải cũng rất bình tĩnh không có phản kháng, chẳng qua cậu ta có chút thất vọng nhìn Du Yến.

Trong lòng cậu ta hiểu rất rõ, cơ hội chỉ tới một lần, không thành công thì thành nhân, vừa mới ban nãy, khoảng cách tới thành công chỉ thiếu chút xíu nữa, có điều khoảng cách nho nhỏ này lại khó hơn lên trời.

Lúc này đây, cậu ta đã hoàn toàn mất người phụ nữ này rồi.

Một trận náo loạn kinh thiên động địa cứ như vậy mà kết thúc, Kỷ Hải bị bắt giam, Cố tiên sinh vận dụng mạng lưới quan hệ để cả đời này cậu ta đừng mơ tưởng tới việc đi ra ngoài, còn Tề Điềm Điềm là đồng lõa nên cũng bị giam mấy tháng, coi như là biến mất khỏi ngành giải trí triệt để.

Du Yến trải qua nguy hiểm trở về, người trong nhà vẫn còn hoảng sợ, vừa về đến nhà, cô lập tức hưởng đãi ngộ giống như nữ vương, cả ngày chỉ ăn ăn và ăn, còn có chuyên gia riêng massage tay và chân cho cô, tay và chân cô bị trói một tuần lễ, hiện giờ đã lâm vào trạng thái cứng đờ, không massage là không được.

Ban đầu là mời thợ massage chuyên nghiệp về nhà, song Cố tiên sinh ngại người ta động tay động chân, hầu hạ không chu đáo, bởi thế nên cuối cùng anh đành ra trận, hơn nữa còn massage rất chuyên nghiệp, Du Yến được anh massage hết sức thoải mái.

"Gầy quá." Cố tiên sinh xoa xoa cho Du Yến, cảm nhận xúc cảm dưới lòng bàn tay, anh cảm thấy Du Yến gầy đi rất nhiều, cho nên không khỏi đau lòng một phen.

Du Yến le lưỡi, "Đó là do quay phim yêu cầu mà... trong thời gian quay phim em đã gầy xuống rồi."

"Xin lỗi em, anh không thể nhanh chóng tìm ra em, khiến cho em phải chịu khổ." Nói đến đây, Cố tiên sinh rất tự trách, anh cho rằng bản thân mình làm việc không tốt nên qua thời gian dài như vậy mới tìm được người.

Lúc xảy ra chuyện, Cố tiên sinh giấu hết người lớn trong nhà, song khi Cố tiên sinh vận dụng quan hệ thì ba Cố lập tức nhận được tin, sau khi biết, ông trách móc Cố tiên sinh làm việc không quả quyết, đáng lẽ ra ngay lần đầu tiên đã phải vận dụng quan hệ rồi.

Cũng may chung quy chỉ bị hoảng sợ thôi chứ không nguy hiểm.

Du Yến tựa vào lòng Cố tiên sinh, "Chuyện này không thể trách anh, Kỷ Hải quá xảo quyệt."

Cố tiên sinh cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, anh hỏi: "Em có biết vì sao Kỷ Hải dẫn em đến đó không?"

Du Yến gật đầu trả lời: "Lúc ấy cậu ta có nói mục đích của cậu ta cho em biết."

"Anh cảm thấy rất may mắn vì đã đến kịp lúc, bằng không thì..." Cố tiên sinh không nói tiếp, chỉ cần tưởng tượng thôi anh đã chịu không nổi, giả sử mọi chuyện đi đến kết quả xấu nhất, chắc chắn anh không thể nào thừa nhận.

Du Yến tò mò nhìn anh, "Tại sao anh đoán được chỗ đó?"

"Nếu như chỉ là bọn cướp bình thường, thứ bọn chúng muốn đơn giản chỉ là tiền chuộc, có điều anh đợi mãi mà không thấy điện thoại đàm phán của bọn chúng, sau đó anh phát hiện ra Kỷ Hải, người điên cuồng như cậu ta, thật sự chuyện gì cũng dám làm hết."

"Nhưng mà anh lợi hại thật đó, vậy mà có thể tìm đến phía đông, chính em còn không biết kiếp trước mộ mình nằm ở đâu."

Cố tiên sinh gật đầu, "Dựa theo suy nghĩ của anh, kiếp trước khi tìm nơi chôn cất em, chắc chắn anh sẽ không tìm nơi quá xa thành phố B, dù sao nơi này cũng là quê hương của em. Anh tìm được thầy phong thủy Lý đại sư, sau đó nhờ ông ấy tìm khu mộ có linh khí ở ngoại ô thành phố B, trước khi cậu ta dẫn em đến một ngày, bọn anh đã mai phục sẵn ở phía đông, qua ngày hôm sau thì có người báo đã phát hiện ra em."

Nghe Cố tiên sinh giải thích xong, Du Yến sùng bái nhìn anh, cô giơ ngón tay cái lên, "Thông minh."

Cố tiên sinh cảm khái: "Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh tình nguyện mình ngốc đi một chút."

Du Yến suy nghĩ một lát, cô phát hiện mình không thể nào tưởng tượng ra hình dáng khi Cố tiên sinh hóa ngốc, "Anh mà ngốc em sẽ ghét bỏ anh."

Mày kiếm Cố tiên sinh nhướng lên, "Em dám?"

Nói xong Cố tiên sinh lập tức nhào tới cù cô, Du Yến cười ha ha xin tha thứ.

Náo loạn một hồi, Cố tiên sinh còn nói thêm, "Về khu mộ kia, anh đã nhờ Lý tiên sinh xem qua, ông ấy nói đó đúng là một chỗ tốt, phúc trạch dồi dào, phù hộ hậu nhân, nhưng nói đến linh khí thì hơi yếu một tý, hẳn là bị tổ tiên dùng hết rồi."

"Ý ông ấy là, mặc dù phương hướng mảnh đất đó tốt, nhưng không còn là khối bảo địa trùng sinh nữa hả?"

Cố tiên sinh gật gật đầu, "Có lẽ là vậy, rất có thể linh khí chỗ đó đã bị em dùng hết trong kiếp trước rồi."

Du Yến trừng mắt thật to, "Cho nên nói, dù cho Kỷ Hải có thực hiện được mục đích, thuận lợi giết chết em, vậy thì không còn khả năng trọng sinh nữa sao?"

"Theo ý đại sư, hẳn là như thế không sai."

Nhất thời, cả hai người đều trầm mặc, giả sử Kỷ Hải biết rõ chuyện này, có khi nào cậu ta phát điên luôn không?

Quả nhiên người tính không bằng trời tính.

Qua sự kiện lần này, Du Yến lại bị cưỡng ép ở nhà tĩnh dưỡng, chẳng qua là cô vừa hoàn thành xong một bộ phim nên cũng muốn ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút.

Hôm nay Đỗ Phi Phi và Cảnh Hân đến thăm cô, nhắc đến chuyện cô mất tích, tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi.

"Chị Yến, sau này em nhất định sẽ theo sát chị không rời nửa bước, mặc kệ bọn chúng muốn bắt cóc chị thì cũng phải bắt em đi luôn mới được, có người bầu bạn, chị sẽ không sợ hãi."

Cảnh Hân vừa nói dứt lời thì đã bị Đỗ Phi Phi cốc đầu, Đỗ Phi Phi dùng sức không nhỏ khiến Cảnh Hân bị đau, cô nàng không vui chất vấn, "Sao chị lại đánh em?"

Đỗ Phi Phi làm bộ muốn đánh thêm một cái, lần này Cảnh Hân nhanh tay lẹ mắt tránh thoát được.

"Đánh em là đúng, em có biết mình nói gì không? Loại chuyện này xảy ra một lần đã quá đủ rồi, em còn muốn có lần nữa hả?!"

Đỗ Phi Phi vừa dứt lời, Cảnh Hân đã hiểu ý, cô nàng vội vàng che miệng mình, "Phi phi phi, em sai rồi! Chị Yến, hãy bỏ qua lời trẻ con không biết suy nghĩ của em nhé!"

Du Yến vừa cười vừa trả lời, "Tha thứ cho đứa trẻ là em đó."

Một lát sau, Vu quản gia mang điểm tâm lên, trước mặt Du Yến và Cảnh Hân là bánh kem socola mỹ vị, còn trước mặt Đỗ Phi Phi chỉ là ly cà phê đen không đường đắng ngắt.

Đỗ Phi Phi nhìn tách cà phê đen ngòm trước mặt mình, vẻ mặt khó hiểu, "Đây là chuyện gì? Tại sao chị không có bánh ngọt, khoan đã, tại sao cà phê của chị còn không bỏ thêm sữa?!"

Mặt Vu quản gia không đổi sắc đáp: "Thật có lỗi, trong nhà chỉ còn hai miếng bánh ngọt, cô uống cà phê tạm đi."

Mặt mày Đỗ Phi Phi mông lung, "Vậy có thể cho tôi một ít kẹo và sữa bò không?"

Mặt Vu quản gia đầy tiếc nuối, "Xin lỗi, kẹo và sữa bò cũng không có, cô uống tạm vậy." Vừa nói dứt lời, ông còn vô cùng lễ phép gật đầu chào các cô, sau đó tiêu sái rời đi.

Đỗ Phi Phi im lặng nhìn theo bóng lưng Vu quản gia, "Ông ấy đi thiệt luôn hả?"

Du Yến không thể kiềm chế nổi nữa, cô ngã nhào lên ghế salon, cười đến mức đau sốc hông, còn Cảnh Hân bên cạnh thì đỏ mặt xấu hổ.

"Chị đắc tội ông ấy lúc nào nhỉ?" Đỗ Phi Phi đánh hơi được mùi lạ, trong một ngôi biệt thự có cả quản gia và người hầu, làm sao có thể không có kẹo và sữa, nhất định là Vu quản gia chơi cô.

Sau khi Du Yến cười đủ rồi, cô mới tốt bụng nhắc nhở Đỗ Phi Phi, "Chẳng phải lúc nãy chị vừa đánh vào đầu Tiểu Hân à?"

Đỗ Phi Phi nghe xong càng hồ đồ, "Chị đánh Tiểu Hân thì liên quan đến ông ấy cái rắm..." Đỗ Phi Phi là người thông minh, vừa nhìn thấy thái độ của Cảnh Hân, nháy mắt cô đã nhận ra nên khó có thể tin thốt lên: "Hai người bọn họ? Tại sao chị lại không biết? Chuyện bắt đầu từ lúc nào?"

Du Yến vừa cười vừa đáp: "Là chuyện của năm ngoái rồi."

Cảnh Hân mắc cỡ chịu không nổi, cô nàng kháng nghị: "Chúng em còn chưa xác định đâu!!"

"Chưa xác định? Vậy sao chị thấy Vu quản gia đã tìm mua nhà rồi? Hình như ông ấy muốn mua một căn trong khu C kế bên, lúc trước ông ấy còn hỏi Cố tiên sinh có thể giảm giá hay không nữa."

"Ông ấy mua nhà là chuyện của ông ấy!" Cảnh Hân kiêu ngạo bĩu môi.

"Cứng đầu cãi cố." Du Yến tức giận lườm cô nàng một cái rồi vẫy vẫy tay sai, "Đi bưng điểm tâm của chị Phi Phi ra nhanh lên."

Đỗ Phi Phi bĩu môi, "Chẳng phải không có phần của chị à?"

"Quản gia trêu chị tý thôi."

Cảnh Hân nghe lời đi đến phòng bếp lấy điểm tâm, kết quả cô nàng bị Vu quản gia tóm được.

"Cảnh tiểu thư, em có thời gian rảnh không?" Vu quản gia nghiêm túc hỏi cô nàng.

Cảnh Hân nhìn từ đầu đến chân ông dò xét, "Có chuyện gì?"

"Nếu có rảnh thì đi xem nhà giúp tôi."

"Loại chuyện xem nhà này chẳng phải do vợ chú xem sao?"

Vu quản gia gật gật đầu xác nhận, "Bây giờ không phải tôi đang trưng cầu ý kiến vợ mình sao?" 

Nhất thời Cảnh Hân xấu hổ không chịu nổi, cô nàng hung hăng đạp ông một cước, "Không biết xấu hổ, ai là vợ chú chứ!" Nói xong cô nàng vội vàng bưng điểm tâm chạy ra khỏi phòng bếp.

Có người bầu bạn, vừa tâm sự vừa đấu khẩu, thoáng cái mà buổi trưa đã nhanh chóng trôi qua, buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi rồi đi tản bộ về, Du Yến mới về phòng tắm rửa, Cố tiên sinh nhân lúc cô tắm rửa mà đi đến thư phòng xử lý công việc.

Du Yến ngâm mình trong bồn tắm cực lớn, cô vô cùng nghiêm túc tự hỏi một chuyện quan trọng.

Từ lúc cô gặp chuyện không may cho tới bây giờ đã hơn 2 tuần rồi, dù tâm lý oán hận có lớn hơn nữa thì cũng đã tiêu tan từ sớm, vậy mà tại sao Cố tiên sinh vẫn chăm sóc cô cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn không lăn giường với cô, đây là chuyện hết sức khác thường, tuy trước đây bọn họ không có tầm hoan hàng đêm, song chỉ cần cô không có quay phim ở nhà, thì bọn họ làm rất nhiều lần đấy.

Hiện tại đã bao lâu rồi không có làm, chẳng lẽ Cố tiên sinh không muốn? Không thể nào!

Du Yến nhấc điện thoại bên cạnh lên trực tiếp gọi cho Cố tiên sinh.

Đến khi đầu dây bên kia có người bắt máy, cô lập tức nhỏ giọng thủ thỉ: "Anh yêu, xương sống và thắt lưng em đau, anh đến massage cho em đi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play