– Yêu tôi rồi?
Bầu không khí trong cuộc họp cấp cao lần này do Tổng giám đốc Diệp Tử Thông phụ trách có vẻ khá nặng nề.
Mà nguyên nhân chính khiến bầu không khí trở nên tệ hại chỉ còn thiếu một mồi lửa như vậy, lại chính là An Dật không biết gì vẫn cứ nhàn hạ làm việc bên trong Blue Island.
“Siya từ trước đến nay luôn là khách hàng lớn của chúng ta.” Giọng điệu Diệp Tử Thông hoàn toàn mất kiên nhẫn, “Người bên bọn họ chỉ đích danh Trần giám đốc tự mình thiết kế.”
Người phụ trách bộ phận marketing ở bên cạnh lập tức hùa theo: “Đúng thế, lúc bàn bạc cái case này, đối tác quả thật chỉ rõ nhất định phải do Trần giám đốc giám sát.”
“Như vậy mấy người còn bất mãn gì nữa?” Trần Trăn đối với áp lực từ Tổng giám đốc và người phụ trách bộ phận marketing, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, “Cái case này thật sự do tôi đích thân giám sát.”
“Nhưng người thiết kế chính lại là An Dật!” Diệp Tử Thông cau mày, gã vẫn luôn biết Trần Trăn là một người vô cùng đặc biệt, “An Dật mới đến công ty chúng ta một năm, cậu ta sao có thể đủ khả năng nhận một khách hàng lớn như Siya?”
“Tôi chưa bao giờ nhìn nhầm người.” Trần Trăn rất tự tin nói, “Mặc dù trong ngành này cậu ấy vẫn là nhân vật mới, nhưng rất có sáng kiến.”
“Blue Island chúng ta không phải doanh trại huấn luyện người mới!” Diệp Tử Thông tỏ rõ không muốn nói tay đôi với Trần Trăn.
“Tôi nghĩ chúng ta nên cho người mới một cơ hội.” Trần Trăn bất vi sở động.
“Cậu là nhà thiết kế chính của Blue Island!” Diệp Tử Thông có hơi tức giận, “Chứ không phải giám đốc điều hành của Ryan Lycra!”
“Tôi là người phụ trách bộ phận kế hoạch thiết kế.” Trần Trăn hời hợt phản bác, “Tôi cho người mới một cơ hội biểu hiện, có hậu quả gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Người tham dự cuộc họp ở xung quanh trên căn bản không có cơ hội để phát biểu.
Bởi vì bọn họ dường như lần đầu tiên nhìn thấy Tổng giám đốc và giám đốc thiết kế phát sinh tranh cãi lớn như thế.
Hai vị đại thần này đều là người không thể trêu chọc, vì vậy mọi người đành phải im lặng ở xung quanh ngồi xem.
Sau khi cuộc họp kết thúc, những giám đốc điều hành khác đều lục tục rời khỏi phòng họp.
Trần Trăn biết Diệp Tử Thông có chuyện muốn nói, vì thế hiếm khi tự giác ở lại.
Lúc toàn bộ đều đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ, khí thế vừa rồi của Diệp Tử Thông liền tắt hơn phân nửa.
“Đừng nghi ngờ lực phán đoán của tôi, Diệp Tử Thông.” Giọng điệu Trần Trăn lạnh tanh, “Không tin tôi thì đừng để tôi làm, tôi có thể quay về Pháp.”
Vẻ mặt Diệp Tử Thông có chút bất đắc dĩ: “Tôi chỉ không rõ, trong Blue Island có nhiều nhà thiết kế xuất sắc như thế, vì sao cậu lại chọn một người mới chưa từng nhận bất cứ case nào?”
Trần Trăn khá hùng hồn nói: “Không vì sao hết, chỉ vì tôi cao hứng.”
Diệp Tử Thông: “Cậu vẫn trước sau như một không coi ai ra gì.”
Trần Trăn: “Là anh mời tôi đến Blue Island?”
Diệp Tử Thông: “Phải, ai kêu tôi bị tài hoa của cậu thuyết phục.”
Trần Trăn: “Thật ra thì tôi cảm thấy có chút thiệt thòi, đãi ngộ mà Ryan Lycra cho tôi hình như tốt hơn nhiều so với Blue Island.”
Diệp Tử Thông: “Lúc trước cậu nói cậu có bạn tốt ở thành phố này, cho nên mới trở về?”
Trần Trăn: “Ừm, trên cơ bản là bạn bè lâu năm.”
Diệp Tử Thông: “. . . . . .”
Rời khỏi phòng họp, trở lại phòng làm việc của mình, Trần Trăn bất ngờ phát hiện An Dật đang làm biếng cầm di động chơi game trực tuyến.
An Dật bị bắt gian tại chỗ ngược lại khá bình tĩnh.
“Có phải dạo này tôi đối với cậu quá tốt?” Trần Trăn nhíu mày hỏi.
“Tốt em gái anh.” An Dật tức giận phản bác, ngày nào cũng quấy rối *** mà gọi là tốt?
“Vậy tại sao lá gan của cậu lại càng ngày càng lớn?” Trần Trăn tiếp tục hỏi, “Ở phòng làm việc của tôi không có quy củ còn chưa tính, bây giờ còn ngang nhiên làm biếng?”
“Tôi không có làm biếng!” An Dật nói xong liền đứng lên, “Bố cục tiêu chuẩn của quảng cáo tôi đã làm xong hết rồi.”
Trần Trăn: “Thông số kỹ thuật khi quảng cáo trên TV thì sao?”
An Dật bĩu môi: “Tôi phải chờ đến lúc trao đổi với bên kỹ thuật mạng!”
Trần Trăn cười cười: “Tốc độ tăng nhanh nha, đáng biểu dương.”
An Dật rất không khách khí nhận lời khen của y: “Bình thường thôi ~!”
“Nói đến đó cậu liền hăng hái.” Trần Trăn trở lại chỗ ngồi, lần thứ hai cầm một xấp văn kiện đưa cho An Dật, “Nhớ cho kĩ nội dung trong này. Đến lúc bàn bạc thảo luận với bên khách hàng, những thứ này đều là kiến thức không thể thiếu.”
An Dật nhận lấy rồi xấu xa cười: “Giám đốc, anh đang giúp tôi chơi ăn gian?”
Trần Trăn không phủ nhận: “Dù sao bảng hiệu của tôi cũng không thể bị cậu quẳng đi.”
An Dật: “. . . . . .”
Mở máy tính, một lần nữa vào giao diện mà mình làm việc, lúc này An Dật mới nhớ tới có bản văn kiện cần Trần Trăn xác nhận mã hóa mới có thể nộp lên, vì vậy liền hỏi: “Giám đốc, mã hóa của anh là gì?”
Trần Trăn ngay cả đầu cũng không ngẩng, bản thân y đã hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.
“Giám đốc?” An Dật kêu lần nữa.
“Hửm?” Bây giờ Trần Trăn mới đáp lại hắn, “Chuyện gì?”
“Tôi cần anh xác nhận mã hóa để làm việc.” An Dật nhắc lại.
Trần Trăn: “Nga, là SH0102202022.”
An Dật: “. . . . . .”
Trần Trăn: “Sao? Có vấn đề?”
An Dật: “Giám đốc, anh thích 2 quá nhỉ.”
Trần Trăn: “Cậu đừng bức tôi ra tay đánh người.”
An Dật: “Bạo lực không phục được quần chúng!”
Trần Trăn: “Có thể khiến cậu phục là được.”
An Dật: “. . . . . .”
Một lát sau, An Dật lại xen ngang Trần Trăn: “Giám đốc, nghe nói ở cuộc họp anh rất oai?”
Trần Trăn hờ hững nói: “Đó là việc cần phải làm. Sao, yêu tôi rồi?”
An Dật đối y dựng thẳng ngón giữa: “Yêu em gái anh.”
Trần Trăn: “Em gái tôi không cần tình yêu của cậu.”
An Dật: “Vậy yêu mẹ anh.”
Trần Trăn: “Hóa ra gu của cậu lại nặng như thế.”
An Dật trợn trừng mắt: “. . . . . .”
Lúc này tiếng chuông di động của Trần Trăn vang lên, nhìn màn hình hiển thị, hiếm khi Trần Trăn không từ chối thẳng.
Y bấm bắt máy, không ngờ tới cuộc thoại lại nói bằng tiếng Pháp.
An Dật quả thật một từ cũng nghe không hiểu.
Còn tưởng có thể nắm được thóp của Trần Trăn, kết quả người ta thì đường hoàng nói chuyện trước mặt hắn, còn hắn thì chẳng hiểu tí gì giống như một thằng ngốc.
Sớm biết đã đi học tiếng Pháp, chứ không phải học tiếng Nhật!
An Dật hối hận gần chết.
Sau khi Trần Trăn nói chuyện điện thoại xong, cười với An Dật: “Tối nay đi cùng tôi ra ngoài xã giao ~”
An Dật mất hứng, hắn ghét nhất chính là xã cái gì giao: “Tối nay không rảnh.”
Trần Trăn cố tình làm bộ như rất thất vọng: “Vậy được rồi, thật tiếc. Vốn tôi muốn giới thiệu Tái Khắc Lâm cho cậu biết.”
“Gì cơ? ! Tái Khắc Lâm? !” An Dật lập tức giật mình kêu to, “Tái Khắc Lâm giám đốc điều hành bên Ryan Lycra?”
“Đúng, chính là nó.” Trần Trăn gật gật đầu.
An Dật vội vàng nhào tới trước bàn làm việc của y: “Giám đốc, tôi đi!”
Trần Trăn nhíu mày: “Không phải cậu nói buổi tối bận rồi sao?”
An Dật cười ha ha hai tiếng: “Chỉ là việc nhỏ, không đi cũng chẳng hề gì!”
Trần Trăn: “Vậy cậu định cám ơn tôi ra sao đây?”
An Dật: “Mời anh ăn cơm!”
Trần Trăn: “Dừng, ăn cơm rất chán.”
An Dật: “Vậy anh muốn gì?”
Trần Trăn: “Muốn cậu.”
An Dật: “. . . . . . Tôi thà mời anh ăn cơm còn hơn!”
Cậu tưởng cậu có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi được sao.
Trần Trăn mỉm cười ấm áp nhìn An Dật, trong lòng thầm nghĩ.