– Tái Khắc Lâm
Buổi tối, Trần Trăn lái xe đưa An Dật đến khách sạn cao cấp nhất trong thành phố.
Ở trên xe, An Dật bấm bấm điện thoại gửi tin nhắn tới Hà Bồi Bồi giải thích lý do.
“Nhớ lấy cho tôi chữ ký của Tái Khắc Lâm, tôi mới tha thứ cho cậu!” Hà Bồi Bồi cũng là fan trung thành của Tái Khắc Lâm.
“Xùy xùy xùy, đợi tớ lấy được rồi hãy nói.” An Dật nổi cáu.
Sau khi tới nơi, An Dật mới biết thì ra chủ bữa tiệc này là Chính Đại.
Bởi vì hắn thấy kế bên Chính Đại là người phụ trách Lý Thiếu Phong.
An Dật vội vàng kéo Trần Trăn lại, nói: “Giám đốc! Người tổ chức sao lại là Chính Đại? !”
Trần Trăn dùng loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn hắn: “Cậu cũng quá khác thường nha? Chính Đại đã chính thức trở thành đối tác với Ryan Lycra.”
An Dật kinh hãi: “Hả? ! Tôi thật sự không biết!”
Trần Trăn: “Thủ đoạn của Lý Thiếu Phong rất cứng rắn, chỉ có cậu ta mới đủ khả năng đối phó Ryan Lycra.”
Lúc này An Dật nhìn thấy thanh niên đứng bên cạnh Lý Thiếu Phong, lại tò mò hỏi: “Cậu ta là ai vậy?”
Trần Trăn quả thực sắp dùng loại ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh ngó hắn: “Cục cưng của Lý Thiếu Phong cậu cũng không biết?”
An Dật: “Mắc gì tôi phải biết? ?”
Trần Trăn: “Thân là một nhà thiết kế có trình độ, mấy tin tức linh tinh này nhất định phải nắm rõ.”
An Dật lườm y: “Giám đốc, mấy lời của anh nhất định là nói bậy đúng không? Cái đó rõ ràng là danh ngôn của đội săn ảnh paparazzi!” Giáo viên không hề dạy hắn kiểu đó!
Trần Trăn cười cười: “Chúc mừng cậu nha, nói đúng rồi ~”
An Dật: “Kháo. . . . . .”
Ở đây dường như có không ít người quen biết Trần Trăn, nhiều người nhìn thấy y đều đi tới chào hỏi.
Khiến An Dật hâm mộ loạn một hồi, giao thiệp của vị Trần giám đốc này cũng thật không phải lớn bình thường.
Ngay cả Y Mỹ, giám đốc thiết kế – kẻ thù không đội trời chung gặp y dường như cũng phải nể mặt y ba phần.
“Giám đốc, không ngờ giám đốc thiết kế Y Mỹ cũng biết anh!” An Dật giống y như phát hiện tin tức gì lớn lắm.
“Ừm, lúc cậu ta du học ở Pháp từng làm việc bán thời gian ở chỗ tôi.”
Trần Trăn nói qua quít giống như chuyện này rất bình thường, An Dật kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng.
“Cái gì? ! Anh ta từng là cấp dưới của anh? !”
“Hey, này, cậu bình tĩnh một chút.”
Lý Thiếu Phong dẫn theo cục cưng của hắn tới gần bọn họ, nói: “A Trăn, không ngờ cậu có thể cho tôi thể diện như thế này. Có nghĩa khí.”
Trần Trăn vô tư cười cười: “Phải ủng hộ bạn bè tốt chứ.”
“Anh Phong, bọn họ là ai thế?” Người bên cạnh Lý Thiếu Phong nghi hoặc.
Lý Thiếu Phong: “Tiểu Suất, bọn họ đều là bạn thân của anh.”
Trần Trăn lập tức rất lịch sự tự giới thiệu: “Chào, tôi là Trần Trăn, còn cậu ấy là An Dật.”
Trương Suất: “Trần Chân? Đồ đệ Hoắc Nguyên Giáp?”
Trần Trăn: “. . . . . .”
An Dật: “Phụt –”
Sau đó Trần Trăn nói với Lý Thiếu Phong: “Tôi cảm thấy cục cưng nhà cậu rất giống cậu nhóc An Dật này.”
Lý Thiếu Phong: “Giống chỗ nào?”
Trần Trăn: “Đều khiến tôi muốn động thủ đánh người.”
Lý Thiếu Phong: “Cậu bình tĩnh chút đi, không phải cậu nói ông nội cậu là fan trung thành của Hoắc Nguyên Giáp hay sao. Nếu không thì ông nội cậu cũng không lấy tên này đặt cho cậu.”
Trần Trăn: “Đó là tôi nói vớ vẩn, cậu cũng tin? Còn nữa, tôi đang rất bình tĩnh.”
Lý Thiếu Phong: “Vậy cái mặt cậu giống như muốn đánh người là gì đây?”
Trần Trăn: “Gần đây có áp lực lớn.”
Lý Thiếu Phong: “Ha ha, cậu cũng có ngày hôm nay.”
Trần Trăn: “. . . . . .”
Tiếp theo đó An Dật đứng bên cạnh đi tới gần Trương Suất.
An Dật: “Cậu không có mắt hay sao mà lại nhìn trúng Lý Thiếu Phong vậy hở?”
Trương Suất: “Không có mắt em gái cậu, anh Phong nhà tôi NB như thế.”
An Dật: “NB em gái cậu. Hắn chính là một tên lưu manh.”
Trương Suất: “Lưu manh em gái cậu, cậu mới là lưu manh, cả nhà cậu đều là lưu manh.”
An Dật: “Tôi là lưu manh tôi sợ ai?”
Trương Suất: “. . . . . . Được rồi, cậu thắng.”
An Dật: “Thắng cái P, cậu biết Tái Khắc Lâm đang ở đâu không? Tôi muốn ông ấy ký tên.”
Trương Suất: “Tái Khắc Lâm? Cái đó là gì thế? Ăn ngon không?”
An Dật: “. . . . . .”
Trương Suất chỉ chỉ Trần Trăn đứng nói chuyện bên cạnh Lý Thiếu Phong, hỏi An Dật: “Anh ta là người yêu của cậu hả?”
An Dật vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi là thẳng nam.”
Trương Suất: “A? Không phải sao? Tôi thấy hai người xứng đôi lắm đó.”
An Dật: “Xứng em gái cậu. Nói, cậu với Lý Thiếu Phong thật sự là loại quan hệ đó?”
Trương Suất gật gật đầu: “Ưm, chúng tôi đã kết hôn.”
An Dật kinh ngạc: “Tôi phục mấy người!”
Trương Suất: “Ai cũng nói thế.”
An Dật: “. . . . . .”
Hiếm khi An Dật và Trương vừa gặp đã thân, vì vậy nói chuyện cũng rất cởi mở.
Nhưng mà một lát sau, Trần Trăn lại tới kéo An Dật đi.
“Vẻ mặt gì đây? Tôi đây là mang cậu đi gặp Tái Khắc Lâm.” Trần Trăn nhìn An Dật mang vẻ mặt khó chịu nói.
“Thật sao? !” An Dật lập tức tinh thần tỉnh táo.
Trần Trăn đương nhiên không gạt hắn, thật sự đưa hắn tới trước mặt một người Pháp.
“Cậu biết nói tiếng Anh không?” Trần Trăn hỏi hắn.
An Dật gật đầu như giã tỏi: “Cái này tôi biết.” Tốt xấu gì cũng đã học qua sáu năm tiếng Anh.
Sau đó Trần Trăn dùng tiếng Anh nói với Tái Khắc Lâm.
Lần này An Dật cũng không ngớ ngẩn như trước, cái gì cũng nghe không hiểu.
Tái Khắc Lâm là một người Pháp rất nhiệt tình.
Ông vô cùng thân thiết tán gẫu với An Dật hồi lâu, làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của An Dật rất nhiều.
Mặc dù vẫn còn chưa ký tên, nhưng An Dật cảm thấy thu hoạch tối nay cực kỳ lớn.
Sau đó An Dật liền tỏ ra rất yên phận.
Hắn ngoan ngoãn ở một bên, vừa từ từ ăn từ từ uống, vừa quang minh chính đại nghe lén Trần Trăn nói chuyện với Tái Khắc Lâm.
Kết quả nghe được mấy chuyện khiến hắn rất kinh ngạc, Không ngờ Tái Khắc Lâm là ba của Trần Trăn. . . . . .
Sau đó lúc Tái Khắc Lâm đi gặp Lý Kiến Phi, An Dật liền nhân cơ hội hỏi Trần Trăn: “Giám đốc, tôi không ngờ anh lại là con của Tái Khắc Lâm nha? !”
Trần Trăn gật gật đầu: “Ờ.”
Tiếp theo là An Dật rất tỉ mỉ quan sát y từ đầu đến chân, rồi thốt ra một câu kìm nén đã lâu: “Thấy thế nào cũng không giống người Pháp.”
Trần Trăn thiếu chút nữa nữa phun luôn ngụm rượu chưa kịp nuốt xuống bụng: “Cậu không nghe rõ ràng thì đừng có nói lung tung. . . . . .”
An Dật: “Tôi sao lại nghe không rõ? Rõ ràng anh thừa nhận ông ấy là ba anh.”
Trần Trăn: “Ông ấy là ba dượng của tôi.”
An Dật: “. . . . . .”
Nhìn quý tộc danh giá tới lui, trong mắt Trần Trăn lộ ra vẻ tịch mịch hiếm thấy: “Ba mẹ tôi ly hôn, sau đó tôi theo mẹ.”
Trong lòng An Dật rất kinh ngạc, không nghĩ tới vị Trần giám đốc này lại có cảnh ngộ giống hắn y như đúc.
“Mẹ tôi là người giỏi xã giao, sau khi ly hôn rất được mọi người thích, rồi tiếp đó gả cho Tái Khắc Lâm lớn hơn bà 13 tuổi.” Trần Trăn cầm ly rượu uống một ngụm, sau đó tiếp tục nói, “Bởi vì như thế, năm tôi học lớp 11 đã cùng mẹ đi Pháp, đến tận năm ngoái mới trở về nước.”
“Anh với Lý Thiếu Phong là bạn học đúng không?” An Dật thì thào hỏi một câu.
“Ừ. Khi đó chúng tôi và mấy người khác chơi với nhau rất thân. Bất thình lình biết tôi sẽ đi Pháp, bọn họ đều rất khó chịu.”
Trần Trăn cười cười, tiếp tục nói: “Tôi đã tưởng tôi sẽ không trở về. Nên sau khi đến Pháp liền cắt đứt liên lạc với những người bạn đó. . . . . .”
An Dật: “Quả nhiên là tác phong của giám đốc.”
Trần Trăn: “Có vẻ như cậu rất hiểu tôi thì phải?”
An Dật: “Không, tôi một chút cũng không hiểu anh.”
Trần Trăn: “Thế nào?”
An Dật: “Bởi vì tôi thấy đôi khi anh rất giống một ông chủ biết quan tâm cấp dưới, nhưng cũng có đôi khi rất đáng ghét luôn trêu chọc tôi.”
Trần Trăn: “. . . . . . Có ai dạy cậu trẻ nhỏ không nên thành thật quá mức không? Nói chuyện thẳng thắn như cậu, sớm muộn gì cũng có ngày gặp rắc rồi.”
An Dật: “Gặp rắc rối thì có giám đốc chống lưng cho tôi.”
Trần Trăn: “. . . . . . Được tiện nghi còn khoe mẽ.”
An Dật: “Giám đốc anh đừng nói như thế. Dù gì tôi cũng nhẫn nhục chịu khó mà!”
Trần Trăn: “Tôi không quen cậu.”
An Dật: “. . . . . . Khinh bỉ anh!”
Trần Trăn: “Khinh bỉ của cậu chẳng có chút phân lượng nào, thật đó.”
An Dật: “. . . . . . Mẹ nó đừng có lặp lại hai lần!”