– Tình cờ gặp gỡ trong WC
Hôm nay trời âm u, mưa phùn rả rích không ngừng.
An Dật cầm ly cà phê tựa người vào ban công ở văn phòng nhìn dòng xe qua lại như thoi đưa trên đường, vô cùng khó chịu thở dài: “Thời tiết kiểu này là thích hợp để ngủ nhất. . . . . “
“Sao thế, cái mặt y như táo bón?” Hạ Vũ cùng một tổ thiết kế với hắn đi tới đây, hít vào một hơi thật sâu nói, “Cậu trang điểm mắt đen làm gì, có cần phải xinh đẹp gợi cảm vậy không?”
An Dật tức giận phàn nàn: “Đẹp em gái cậu, cũng không phải cậu không biết cá Pecca nhà chúng ta độc ác cỡ nào, MN, còn không phải do thức đêm để làm bản vẽ thiết kế tiêu chuẩn hóa 0,01 mm hay sao, CMN nhìn cũng chưa nhìn đã kêu tôi làm lại lần nữa!”
Hạ Vũ vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc: “Điểm này cá pecca cũng khá biến thái, nhưng không như thế thì giám đốc cũng sẽ không dùng gã.”
Uống một ngụm cà phê nóng, An Dật nhuận nhuận cổ họng: “Thực ra thứ tôi hận nhất là, vì sao tổ chúng ta lại không có người đẹp chứ?”
Lúc này Hạ Vũ cũng vô cùng đồng ý: “Đúng, tổ C nhiều người đẹp lắm!”
An Dật phẫn nộ ngửa mặt lên trời: “Tôi sắp chết, tôi muốn MM tới an ủi! Gần đây trứng thật sự rất đau a!”
“Cậu mau mau tìm đàn bà đi, đừng có tự tìm bất mãn.” Hạ Vũ vẻ mặt thông cảm.
An Dật này từ trước đến nay vốn rất thành thật, mặc dù lúc nói chuyện có hơi trực tiếp, nhưng con người không hề xấu xa. Bộ dạng cũng phù hợp gu thẩm mỹ bây giờ, ở trong mắt con gái tuyệt đối đạt mức đẹp trai.
Nhưng chẳng biết tại sao, duyên phận giữa hắn với phụ nữ luôn luôn xui xẻo.
Nghe đâu thời gian mà hắn qua lại với con gái chưa một lần nào vượt quá một tháng.
Công ty quảng cáo mà bọn họ làm cũng xem như nhất nhì trong cái thành phố lớn sầm uất này, bên trong không thiếu trai đẹp gái xinh.
Lúc trước An Dật bất luận thế nào cũng phải đến công ty này nộp đơn xin vào làm chính là bởi vì người đẹp ở công ty này rất nhiều, đặc biệt là ban PR, cái đó gọi là trong ba ngàn giai nhân, người đẹp kiểu nảo dạng nào cũng có.
Khi đó hắn ôm tâm tình ngập tràn hy vọng về tương lai vào công ty này làm, kết quả mới phát hiện nơi ngành hắn làm chẳng có chút cơ hội nào để tiếp xúc với mấy cô bên ban PR cả.
Trừ phi lúc nghỉ trưa nếu may mắn có thể gặp được vài người.
Nhưng bi thảm hơn nữa là, người đẹp nếu như có làm trong ngành bọn họ thì cũng ít ỏi như thú quý hiếm, còn nếu không thì đều là danh hoa đã có chủ, bằng không thì chỉ toàn người coi hắn như đứa em trai nhỏ mà sai bảo.
Thật sự hại hắn muốn ngửa mặt lên trời mà hét dài: “Người đẹp độc thân! Em ở nơi nào?”
Qua thời gian nghỉ ngơi, An Dật một lần nữa quay trở lại trước máy tính của mình.
Kết quả ngồi chưa nóng ghế, phó tổ trưởng Từ Văn Quân đã cầm tới một đống tài liệu về dự án thiết kế thả lên bàn máy tính của hắn: “An Dật, đưa dự án này tới văn phòng giám đốc thiết kế ở tầng 9 đi.”
“Hả? Mấy cái này không phải đều do Tiểu Mạch đưa hay sao?” An Dật ngờ vực hỏi.
“Không có quy định nào nói chỉ mình cậu ấy mới có thể đem đi.” Từ Văn Quân có chút thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh đi, bằng không giám đốc mắng xuống thì toàn bộ do cậu gánh.”
An Dật: “. . . . . .”
Chống không lại uy quyền của phó tổ trưởng, An Dật đành phải cầm xấp văn kiện chạy việc vặt.
Xem ra Từ Văn Quân đã hoàn toàn quên kết cấu tòa cao ốc này có bao nhiêu phức tạp, lúc đầu, An Dật ước chừng phải tốn thời gian gần một tháng để tìm hiểu, mới đau khổ mò ra nơi bộ phận bọn họ làm việc ở tại tầng lầu này.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là, đại thiếu An Dật hắn chưa từng đi tới cái văn phòng giám đốc vứt đi kia bao giờ.
Cho nên kết quả chính là, An đại thiếu hắn lạc đường!
Tầng 9 là địa bàn của cấp trên, cho dù An Dật có thần kinh đi nữa thì cũng không dám túm một người lại đĩnh đạc hỏi: “Xin chào, anh có biết văn phòng giám đốc thiết kế ở đâu không? Tôi lạc đường.”
Nếu hắn thật sự hỏi như vậy, phỏng chừng ngày mai sẽ nổi tiếng.
An Dật không biết giả bộ biết, bắt đầu vòng tới vòng lui ở tầng 9.
Mỗi lần lạc đường ở tòa cao ốc này, An Dật đều muốn giết chết cái tên đã thiết kế nó, hắn quả thực biến thái, siêu cấp vô địch đại biến thái.
Đi một hồi lâu, cư nhiên tiêu chảy.
Phỏng chừng do hồi nãy uống cà phê. An Dật thực bất đắc dĩ nghỉ, vì thế mục tiêu tìm văn phòng giám đốc biến thành tìm WC.
Hắn giống như con ruồi không đầu đi loạn, thật vất vả mới thấy được hình vẽ ký hiệu WC.
Ngay lúc hắn đang quá mót tưởng rằng có thể giải phóng, ai ngờ trên cửa WC lại treo một tấm biển sát phong cảnh – “Đang bảo trì dọn dẹp, xin mời đến nơi khác.”
“Kháo! Bảo trì cái * em mày!” An Dật nhìn trái nhìn phải, cảm thấy xung quanh không có ai, vì thế tay chân lanh lẹ lánh vào trong WC.
Tìm một nơi gần nhất đi vào đó, An Dật bắt đầu ngồi xuống bồn cầu.
Một bên ngồi một bên trong bụng không ngừng đem mười tám đời tổ tông Từ Văn Quân ra mà ân cần hỏi thăm một lượt.
“Hắn nhất định là ghen tị mình đẹp trai hơn hắn.” An Dật cho là mình đẹp trai để tự an ủi bản thân.
Dường như ngồi gần xong, lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, An Dật từ trước tới nay vốn cận thị nặng nhưng độ thính lại rất cao, hắn nghe tiếng mở cửa WC truyền tới, vì thế hắn trái lại quay trở về ngồi lên bồn cầu.
Thật là, không nghĩ tới cũng có người khác giống hắn nín không được chạy tới WC nha?
Hắn quyết định im lặng chờ người kia rời đi, sau đó mình cũng lặng lẽ đi ra.
Bất ngờ là người tới không phải một, mà là hai người.
Điều quan trọng là bọn họ hình như không phải đến giải quyết vì quá mót, mà như là đang âm mưu việc hệ trọng gì đó.
Hey, nơi này không phải nơi để nói chuyện phiếm nha! An Dật không khỏi trợn tròn mắt.
“Trần Trăn, mấy lời cậu nói trong điện thoại là có ý gì?” Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên trong nhà vệ sinh.
Nghe tên, tâm lý An Dật không khỏi ói mửa: “Trần Chân? Mình còn là Hoắc Nguyên Giáp đây này! Con mẹ nó WC không phải nơi nói chuyện nha, lão tử còn phải tìm người!”
Tiếp theo đó giọng một người tràn ngập từ tính vang lên: “Chính là ý đó.”
“Cậu không hiểu lầm gì tôi đó chứ?”
“Không hiểu lầm, hai ta không hợp. Cứ vậy đi.”
Nghe đến đó, An Dật nhất thời sửng sốt che miệng mình lại.
Kháo! Thì ra là đồng tính luyến ái, khó trách hai người lại thần thần bí bí trốn vào trong WC này.
Thực ra hắn đối với đồng tính luyến ái cũng không bài xích, ở ngành quảng cáo, người như thế không phải số ít. Trong ngành bọn họ cũng có không ít người là gay.
Tỷ như bạn thân hắn Hạ Vũ cũng là dân gay chính gốc, bởi vì hắn đã từng trộm đem những hình ảnh vi phạm quy định của tổ cho Hạ Vũ coi, kết quả là Hạ Vũ xem xong vô cùng bình tĩnh.
Vì thế An Dật hoàn toàn tin tưởng hắn.
Chẳng qua ngồi xổm trong WC nghe hai thằng đàn ông tranh cãi tình cảm thì là lần đầu tiên, cũng khó tránh khỏi có chút giật mình.
“Trần trăn, sao cậu lại như vậy? Lúc trước không phải là cậu đồng ý để tôi theo đuổi, còn nói sẽ nghiêm túc làm quen với tôi hay sao?”
“Tôi thật sự có nói sẽ làm quen với anh, nhưng tôi cảm thấy tính cách của chúng ta không hợp. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ tổn thương lẫn nhau mà thôi.”
“Trần Trăn!”
“Đừng giống như đàn bà, Diệp Tử Thông.”
Nghe đến đó, lá gan An Dật sửng sốt run rẩy, Diệp Tử Thông, cái tên này nghe thật là quen. . . . . . Rốt cuộc là đã nghe qua ở đâu . . . . . .
Suy nghĩ một hồi, hắn mới giật mình nghĩ đến lúc trước khi chào mừng nhân viên mới, Diệp Tử Thông đã từng xuất hiện, là tổng giám đốc sáng lập ra công ty quảng cáo Blue Island bọn họ.
Không nghĩ tới hắn ngồi trong phòng vệ sinh mà lại có thể nghe thấy bí mật khủng khiếp này!
A. . . . . . Khoan đã, người yêu hắn tên Trần Trăn. . . . . . Trần Trăn. . . . . .Oa kháo! Đây không phải giám đốc thiết kế của bọn họ sao? !
An Dật bất tri bất giác tỉnh ngộ.
Sau khi biết được thân phận của bọn họ, An Dật không còn có thể bình tĩnh như vừa rồi nữa, hắn bây giờ vô cùng thấp thỏm. Bởi vì nếu bị phát hiện trốn trong này, hắn nhất định sẽ bị sa thải!
Nghĩ đến cảnh tượng hắn bị sa thải, hắn liền ngồi không yên trong WC.
Hắn trên có già (con mèo đen già) dưới có trẻ (chó Plumeria) phải chăm sóc, thức ăn mỗi ngày của mèo và chó vân vân, áp lực rất lớn!
Hắn không ngừng cầu nguyện trong lòng: hai vị đại thần mấy người nhanh nhanh nói cho xong rồi làm gì làm đi, WC thật sự không phải nơi thích hợp để nói chuyện đâu. Không có việc gì lại chạy tới WC bồi dưỡng tình cảm, hay ăn no quá nên động kinh?
Dường như cuộc tranh cãi vất vả giữa Trần Trăn và Diệp Tử Thông cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Tử Thông bực tức bỏ đi đầu tiên, nhưng mà lại không hiểu vị Trần giám kia ở lại ngơ ngác ở trong phòng vệ sinh này làm gì.
Mau cút đi, không đái cũng không ị, đứng ở WC này thưởng thức mùi WC sao? Kháo!
An Dật ngồi trên bồn cầu, ngũ quan đẹp trai do tức giận cũng muốn xoắn xít lên, trong lòng không ngừng gào thét.
Kết quả sự việc không đi theo chiều hướng hắn mong chờ, mà là hắn nghe được tiếng bước chân Trần Trăn đi về hướng hắn ở bên này. . . . . .