– PN2
Cuộc sống hai người.
Sau khi nghe tin Trần Trăn từ chức rời khỏi Blue Island, sếp lớn ở Jonsson lập tức lôi kéo y.
Vì vậy An Dật vô cùng bi thương lại tiếp tục trở thành cấp dưới của Trần Trăn.
Bởi vì Trần Trăn đã trở thành giám đốc điều hành của Jonsson.
An Dật bỗng nhiên thấy ghen tị với Trần Trăn toàn năng, không ngờ y đi tới đâu cũng đều sống tốt cả.
Đương nhiên, quan hệ giữa hai người cũng đã trở thành ở chung với nhau.
Dạo gần đây An Dật khá là đau khổ, ngày nào cũng phải tăng ca tới khuya.
Phòng kế hoạch vừa rồi nhận được không ít case, thân là trưởng phòng kế hoạch hắn dĩ nhiên không thể làm biếng, nhất định phải là người đi đầu trong việc tăng ca.
Trần Trăn thì ngày nào cũng ở lại công ty tăng ca cùng hắn, mối quan hệ của hai người cũng từ đó dần trở nên công khai.
Hình ảnh người đàn ông ôn nhu tốt đẹp của Trần Trăn ở Jonsson trong thoáng chốc đã được dựng lên, nhận được hảo cảm của không ít nữ đồng nghiệp và một số nam đồng nghiệp.
Hôm nay An Dật vẫn như cũ, vẫn không tài nào thoát nổi cơn ác mộng tăng ca.
Hắn ngồi trước bàn làm việc của mình, vẻ mặt oán hận nhìn Trần Trăn ngồi đối diện đang nhởn nhơ xem tạp chí thời trang.
Trong lòng An Dật vừa hâm mộ vừa ghen tị oán hận, hầy, khi nào thì mình mới có thể leo lên vị trí quản lý được đây?
Trần Trăn này vừa vào công ty đã trực tiếp trở thành cấp trên của mình, rất không công bằng nha!
Đáng tiếc hắn không phải là quản lý phòng nhân sự của Jonsson, vì vậy sếp lớn sẽ không nghe được mấy lời oán trách kia của hắn.
Phát hiện ánh mắt An Dật đang nhìn mình, Trần Trăn ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Sao thế? Làm xong rồi?”
An Dật trưng ra bộ mặt khổ qua: “Xong rồi, em bây giờ chẳng còn ý tưởng gì nữa cả. Cảm hứng cạn kiệt rồi.”
Trần Trăn mỉm cười: “Xem ra đạo hạnh của em vẫn chưa đủ, muốn ngồi lên vị trí quản lý thì em cần phải cố gắng nhiều hơn nữa. Làm người quản lý, lúc nào cũng phải chịu áp lực giống thế này.”
Không ngờ tâm sự của mình lại bị y nhìn thấu, An Dật vô cùng ngượng: “Ai nói tôi muốn leo lên chức quản lý?”
Trần Trăn: “Mấy câu nói mớ của em đã tố cáo dã tâm này từ lâu rồi.”
An Dật kinh hãi: “Em mới không có nói mớ!”
Trần Trăn: “Em đang ngủ thì làm sao mà biết mình có nói mớ hay không.”
An Dật: “Anh nhất định là đang nói lung tung, cố tình làm em lung lạc!”
Trần Trăn xấu xa cười: “Không tin? Ngay cả mật khẩu thẻ ngân hàng của em anh cũng biết.”
Vẻ mặt An Dật biến đổi: “Anh làm sao mà biết được?”
Trần Trăn: “Buổi tối hôm nào đó em ngủ rồi nói mớ, anh liền hỏi mật khẩu thẻ ngân hàng của em, kết quả là em lại thật sự nói cho anh biết.”
An Dật: “. . . . . .”
Thấy vẻ mặt An Dật méo mó tới nơi, Trần Trăn rốt cuộc nhịn hết nổi, xì một tiếng bật cười: “Oa ha ha ha. . . . . . Em tin thật à! Cậu bạn nhỏ, em đơn giản quá rồi đó? !”
An Dật lập tức nổi cáu: “Trần Trăn! Anh dám chơi tôi? !”
Trần Trăn không nghĩ tới chọc ghẹo An Dật lại vui thế này, hại y cười đến mức muốn tắt thở: “Được rồi được rồi, đừng giận mà. Cùng lắm thì anh đưa mật khẩu thẻ ngân hàng của anh cho em.”
An Dật: “Không thèm!”
Bị Trần Trăn chơi một vố, tinh thần An Dật cũng tỉnh táo trở lại.
Sau khi cùng Trần Trăn bla bla náo loạn một hồi, ngay sau đó hắn lại bắt đầu nhìn màn hình máy tính của mình mà cào đầu đau khổ suy nghĩ.
Trần Trăn thấy hắn rối rắm như vậy, cuối cùng nhịn không được định hướng tư duy giúp hắn: “Thiết kế của em thật sự rất khá, rất có tính sáng tạo. Nhưng màu vẫn còn hơi cứng, em có thể dùng những font màu đậm hơn để màu sắc càng thêm hài hòa, sinh động .”
An Dật than thở: “Mẹ nó, ngay cả việc này cũng bắt trưởng phòng đích thân làm, có phải do em hiền lành quá không?”
Trần Trăn không chút khách khí, thẳng thắn gật gật đầu: “Cuối cùng em cũng biết.”
An Dật: “. . . . . .”
Trần Trăn: “Đều là do em không đặt ra nội quy ngay từ đầu, nên mới khiến em thảm hại như bây giờ. Học theo anh đi. Anh từ đầu đã nói thẳng với bọn họ về tác phong làm việc của mình, có một số chuyện anh không muốn làm thì nhất định anh sẽ không làm, đó là vấn đề nguyên tắc.”
An Dật: “Sao anh không chịu nói sớm? !”
Trần Trăn: “Em có hỏi anh đâu? Với lại anh cũng không ngờ em mới tới Jonsson mà đã được làm trưởng phòng nha.”
An Dật: “Em vẫn cảm thấy anh như đang châm chọc em.”
Trần Trăn: “Đó là ảo giác của em.”
An Dật: “Nhắc mới nhớ, ngày mai đến phiên anh nấu cơm nha?”
Trần Trăn: “Có sao?”
An Dật nhe răng: “Anh đừng có giả ngu! Em không muốn ăn thức ăn nhanh!”
Trần Trăn nhún nhún vai: “Vậy thì mình tới nhà hàng ăn.”
An Dật: “. . . . . . Mẹ nó không biết nấu thì nói đại đi!”
Trần Trăn trái lại chẳng quan tâm: “Tốt thôi, anh thừa nhận là anh không biết, vậy thì sau này em vẫn sẽ là người nấu cơm cho anh ăn.”
An Dật gào lên: “Dựa vào cái gì chứ? !”
Trần Trăn: “Dựa vào anh là ông xã em.”
An Dật: “Trần Trăn, tôi phát hiện anh chẳng những bụng dạ đen tối, mà da mặt còn rất dày!”
Trần Trăn: “Cám ơn lời khen của cưng.”
An Dật: “. . . . . .”
Cuộc sống ở chung của hai người có nhiều thay đổi.
Trần Trăn bắt đầu dần dần bộc lộ bộ mặt thật của mình trước An Dật, điều này khiến An Dật nhận ra rằng, thì ra Trần Trăn cũng không phải siêu nhân.
Tỷ như, y cũng sẽ nằm ì trên giường, cái thói quen không tới giờ thì tuyệt đối không dậy nổi giống y chang An Dật.
Y kỳ thực không thể ăn cay, dù chỉ ăn vào chút xíu chất cay thôi thì da cũng sẽ dị ứng.
Sau đó có đôi lúc An Dật cố ý nấu đồ ăn thiệt cay, thế là Trần Trăn cũng chỉ có thể thèm thuồng dõi mắt nhìn theo.
Trong những chuyện thường ngày, An Dật vẫn hết sức tạc mao như cũ, thế nhưng Trần Trăn vẫn trị được hắn.
Có đôi khi hai người xích mích, thì sẽ đấu võ mồm đến nỗi anh không chết thì chính là tôi chết mới thôi.
Kỳ thật cuộc sống chính là như thế, bình bình đạm đạm, nhưng lại tràn đầy niềm vui.
Bận bịu đến nửa đêm, hai người mới ngồi xe bus trở lại căn nhà trọ nhỏ kia.
Tiếp theo đó là, hai người bọn họ đứng trước nhà, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Anh tưởng em mang theo chìa khóa.” Trần Trăn nói.
“Em tưởng anh cầm chìa khóa rồi.” An Dật nói.
“. . . . . .” Hai người không nói nên lời.
Nhiệt độ bây giờ đã là con số âm, lạnh muốn chết.
Nhìn An Dật không ngừng run rẩy, Trần Trăn cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người hắn: “Sợ chưa, bản thân mình sợ lạnh mà chẳng chịu mang nhiều đồ thêm một chút. Em đúng là điển hình của loại người cần phong độ không cần nhiệt độ.”
An Dật hiếm khi không vươn móng ra đáp trả: “Tới khách sạn đi, em lạnh quá à, lại buồn ngủ nữa!”
“Vậy đi thôi. Em có muốn tới bar uống chút rượu để làm ấm người trước không?” Trần Trăn nắm tay An Dật.
An Dật hừ một tiếng: “Em sẽ không bao giờ uống rượu trước mặt anh nữa!”
Trần Trăn cười, nói: “Em sợ cái gì? Dù sao thì cái vẻ điên điên khi em say anh cũng đã gặp qua vài lần rồi, chẳng việc gì phải ngượng ngùng cả.”
An Dật: “Ngượng em gái anh! Không uống là không uống!”
Trần Trăn: “Tiếc thiệt đó, anh vốn định khao em hôm nay.”
An Dật: “. . . . . .”