– Tạc mao
“Kháo! Mẹ nó dong dài cái P!” An Dật cầm di động gào lên, hoàn toàn không đếm xỉa tới Trần Trăn đang xét duyệt tài liệu ở bên cạnh, “Có muốn chết hay không!”
Nói đến chỗ kích động, An Dật thậm chí còn nhảy lên trên ghế.
“Không thay đổi! Tôi nhất định không thay đổi! Anh con mẹ nó đừng có đem nguyên tắc ra nói với tôi! Cái gì? ! Tôi thô lỗ? ! Nếu tôi mà thô lỗ, thì anh chính là một tên thô thiển!” An Dật càng nói càng có khí thế.
“FML! Đừng nói nhảm! Lão tử mặc kệ! Anh có bản lĩnh thì đi tìm người khác đi! Gì? ! Lão tử mặc kệ cái mớ lộn xộn gì đó, hoặc là anh trả tiền hoặc là tôi sẽ buông tay mặc kệ! Bớt nói nhảm giùm tôi!”
An Dật phẫn nộ rống xong câu này, suýt chút nữa đã ném luôn chiếc Iphone4 mình yêu dấu.
Một lúc sau, tâm tình An Dật dịu lại.
Lúc này Trần Trăn mới không nhanh không chậm nói: “Ngay cả trong văn phòng tôi, hay ở trước mặt giám đốc điều hành khác của công ty, cậu cũng đừng công khai chửi bới việc riêng tư của cậu như thế.”
An Dật nhất thời nóng nảy, không ngờ quên mất còn có Trần tổng giám đang ở đây.
Nghe y nói xong An Dật ngay lập tức cảm thấy ngượng ngùng, nên vội vàng đỏ mặt gân cổ gào lên: “Tôi biết rồi! Kháo, đâu phải tôi cố ý!”
“Thì ra cậu thật sự ngạo kiều.” Trần Trăn cong môi.
“Ngạo kiều em gái anh!” An Dật khó chịu ngồi trở lại ghế của mình, sau đó lại bắt đầu di chuyển chuột, tiến vào trạng thái làm việc.
Khoảng một phút sau, Trần Trăn đặt văn kiện trên tay xuống, tiếp đó nâng tay chống cằm bắt đầu nhìn chằm chằm nửa bên mặt An Dật. An Dật khá tập trung khi chính thức tiến vào trạng thái làm việc, hắn hoàn toàn không phát hiện Trần Trăn cứ một mực nhìn hắn.
Trên mặt Trần Trăn vẫn mang nụ cười nhàn nhạt.
Đùa cậu nhỏ An Dật này thật sự rất vui. Ban đầu vốn chỉ muốn trả thù, trêu chọc một chút coi như xong, ai mà ngờ lại thú vị thế này.
Ngày nào cũng phải đối mặt với những người đồng nghiệp cũ rích nhàm chán, nay gặp được An Dật tuổi trẻ náo động này, không thể tránh khỏi tâm tư đùa bỡn của Trần Trăn lại nổi lên.
Y ngay từ đầu chẳng qua chỉ giỡn chơi một chút, nói với hắn mình muốn làm quen với hắn, nhưng không ngờ cậu nhóc này lại thẳng thắn phản bác nói mình là thẳng nam.
Là tâm tư cậu đơn thuần hay do dây thần kinh quá lớn đây?
Cậu rốt cuộc có thể duy trì hứng thú của tôi bao lâu?
Trần Trăn nhìn An Dật, trong lòng tự hỏi.
An Dật dán mắt nhìn màn hình chằm chằm nên mệt mỏi, vừa mới duỗi lưng một cái, kết quả chuông di động của hắn lại reo.
Vừa thấy tên người gọi tới, hắn liền bắt máy.
“Này! Cao Á Kiệt, kháo, mẹ nó giờ mới nhớ tới gọi điện thoại cho tôi? !” An Dật mới tiếp điện thoại đã ngay lập tức nhả một câu.
“An Dật cậu bình tĩnh chút!” Giọng Cao Á Kiệt từ di động truyền đến.
“Bình tĩnh em gái anh! Tiếu Vũ Vi bệnh thần kinh kia anh cũng dám giới thiệu cho tôi, anh tưởng tôi là người thiếu đàn bà tới mức người nào tới cũng tiếp, đói quá ăn quàng phải không? !”
“Ây du! Không phải cậu nói miễn đẹp là được, cá tính vân vân đều là thứ yếu hay sao?”
“Nên sau đó anh tìm cho tôi một người điên?”
“Cậu bình tĩnh một chút!”
“Bình tĩnh ông nội anh! Vì chuyện tốt anh làm, hại tôi bây giờ mắc chứng ám ảnh đối với phụ nữ đây này!”
“Vậy cậu đi làm gay đi! Hiện nay rất phổ biến ~”
“Phổ biến em gái anh! Anh có bản lĩnh thì đem em gái Nhã Văn nhà anh tặng cho tôi, còn anh thì tự đi mà làm gay!”
“Chậc chậc! Xem kìa, dễ tạc mao như thế, cậu nói MM nào có thể chịu được đây? Còn nữa, cấm cậu có chủ ý với MM nhà tôi!”
“Ai cần anh lo! Anh đâu phải là mẹ tôi!”
“Được rồi, đừng có giận nữa. Tối nay mời cậu ăn cơm, coi như xin lỗi.”
“Tối nay không rảnh, có hẹn rồi!”
“Vậy tối mai.”
“Thế cũng được.”
Sau khi kết thúc cuộc thoại, An Dật lúc này mới phát hiện Trần Trăn không biết khi nào đã chạy tới đứng kế bên hắn.
“Giám đốc, anh sao thế?” An Dật ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn y.
Thấy An Dật mang vẻ mặt không phòng bị, Trần Trăn nghĩ thầm, cậu đang cám dỗ tôi hay sao.
Tiếp theo đó, Trần Trăn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cúi người hôn cái miệng vừa mở ra định nói của An Dật.
An Dật theo phản ứng bản năng mắt trợn trừng toàn thân cứng ngắc, sau đó ý thức nhất thời rơi vào trống rỗng.
Đầu lưỡi Trần Trăn vô cùng linh hoạt tiến vào khoang miệng An Dật thăm dò, tham lam nhấm nháp vị đạo chỉ thuộc về An Dật.
An Dật không hút thuốc, nên không có vị khói.
Trần Trăn phát hiện bản thân mình có chút rục rịch, đối với loại chim non ngây ngô này, y trước giờ luôn có hứng thú.
Chờ An Dật phản ứng trở lại, bất thình lình giãy dụa đẩy y ra, thì y đã nhấm nháp xong cả rồi.
“Nói thật, kỹ thuật hôn của cậu quá kém.” Vẻ mặt của Trần Trăn giống như vẫn còn dư vị, “Hèn chi không tìm được người yêu, tôi rốt cuộc đã hiểu.”
An Dật dần bốc hỏa, cố gắng không mắng chửi rủa xả tên đánh lén Trần Trăn kia, bây giờ sức chú ý của hắn đang tập trung ở trên năm chữ “Kỹ thuật hôn quá kém” này.
“Oa kháo! Dám nói kỹ thuật hôn của tôi quá kém! Đây chính là thiên đại sỉ nhục!”
An Dật giận đến mức nói chuyện cũng xoắn xuýt.
“Vậy cậu có dám cá không?” Trần Trăn tiếp tục khiêu khích hắn.
An Dật lửa giận ngập trời không suy nghĩ ngay lập tức buột miệng thốt: “Đương nhiên dám!”
Kết quả là nói xong câu đó, hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, sau đó An Dật mới nhớ tới nên hỏi Trần Trăn: “Mà cá cái gì?”
Trần Trăn ý cười càng lúc càng sâu: “Nếu cậu có thể hôn tôi đến ngây ngất, thì tôi sẽ công nhận kỹ thuật hôn của cậu.”
An Dật: “. . . . . .Này, anh nghĩ tôi là thằng ngu à?”
Trần Trăn cười cười: “Chúc mừng nha, cậu đoán đúng rồi ~”
An Dật trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Giám đốc, tôi có thể nói một câu thật lòng không?”
Trần Trăn tiếp tục cười đến mức đê tiện: “Cậu cứ nói.”
An Dật: “Tôi rất muốn đập anh một trận.”
Trần Trăn khá bình tĩnh nhìn hắn: “Vậy phải xem cậu có bổn sự này hay không.”
An Dật bây giờ mới nhớ tới Hạ Vũ đã từng nói, Trần giám đốc bọn họ là đai đen thất đẳng karate. . . . . .
“Quân tử xưa nay động khẩu không động thủ.” An Dật nghĩ thầm tôi cũng không có ngu, đi đánh nhau với người luyện võ như anh, người chịu thiệt tất nhiên sẽ là tôi.
Trần Trăn rất không khách khí phì cười: “Hóa ra cậu là quân tử, giờ tôi mới biết đó.”
An Dật: “. . . . . .”
Thấy An Dật lại bắt đầu vừa trừng mắt vừa bĩu môi.
Trần Trăn phỏng đoán cậu nhóc này nhất định lại chửi thầm trong lòng.
“Nếu không thì thế này đi, chúng ta đổi lại, cá thứ khác.” Trần Trăn còn chưa bỏ qua hứng thú trêu đùa hắn.
“Cá cái gì?” An Dật vậy mà lại rất ngoan ngoãn thuận theo lời y nói.
Lời vừa ra khỏi miệng hắn mới giật mình hối hận: “Ai nói muốn cá cược với anh?”
“Xem ra cậu không dám.” Trần Trăn khích tướng hắn.
An Dật: “Mẹ anh mới không dám!”
Trần Trăn: “Cậu quen biết mẹ tôi?”
An Dật ngưỡng cổ trợn mắt với cái trần nhà: “. . . . . . Giám đốc, anh được lắm.”
Trần Trăn: “Cậu thật đúng là mau bi mau vui như trẻ con.”
An Dật: “Tôi đau buồn tôi vui vẻ tôi cao hứng tôi khoái hoạt tôi sung sướng tôi vừa lòng! Anh có ý kiến? !”
Trần Trăn nhún nhún vai: “Không ý kiến.”
An Dật khinh bỉ y: “Không ý kiến thì tốt! Tôi còn phải làm việc!”
Tiếp đó An Dật lại ngồi trước máy tính lần nữa, sau khi dồn sức click vô phần mềm xong hắn mới nhận thức muộn màng hỏi: “Giám đốc, mẹ nó khi nãy sao anh lại hôn tôi?”
Trần Trăn: “. . . . . .” Thần kinh cậu nhỏ này rốt cuộc dày bao nhiêu?