Chương 4:
Trời vừa hửng sáng, sương mù còn giăng dày đặc khắp cánh rừng Hắc Vân. Trong căn lều tạm dựng từ cành cây và da thú, Thẩm Yên mở mắt, hơi ấm từ ba con sói nhỏ cuộn tròn quanh người khiến lòng cô dịu lại. Sói trắng nằm ngay cạnh, hơi thở đều đặn; sói đen lại cựa quậy không yên, đôi tai vểnh lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh; còn sói xám – nhỏ nhất trong ba con – lại chui sâu vào ngực cô, rúc rích tìm hơi ấm.
“Các con ngoan nào, mẹ đi nhóm lửa.” – Thẩm Yên khẽ thì thầm, vén tóc sang một bên.
Cô chậm rãi đứng dậy, nhặt ít cành khô bỏ vào bếp đá, nhen lửa. Ánh sáng cam vàng dần xua tan hơi lạnh ban mai. Thẩm Yên vừa xoay người thì thấy sói trắng đã tha một khúc xương khô còn sót lại từ bữa tối hôm qua, hăng hái lắc đầu cắn giằng giật. Sói đen thì chạy vòng vòng, liên tục nhảy lên cắn tai anh em. Cảnh tượng ấy làm khóe môi cô khẽ cong, dẫu nơi đây xa lạ, nhưng ba đứa nhỏ lại khiến cô cảm thấy… có lý do để tồn tại.
Nhưng ngay khoảnh khắc an yên đó, một luồng khí lạnh bất ngờ ập xuống sau gáy. Bản năng khiến Thẩm Yên quay ngoắt lại.
Giữa màn sương mờ ảo, một bóng dáng cao lớn từ từ hiện ra.
Người kia đứng thẳng, thân hình cường tráng như tượng điêu khắc. Da ngăm đồng rắn chắc, vai rộng hông hẹp, bắp tay nổi gân xanh. Trên người hắn chỉ khoác hờ một lớp da thú, để lộ cơ bụng từng khối. Đôi mắt vàng sáng rực nổi bật trong màn sương, mang khí tức nguy hiểm, giống như ánh mắt của dã thú nhìn con mồi.
Thẩm Yên ôm gọn ba sói con vào lòng, giọng run run nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Ngươi… là ai?”
Kẻ lạ kia bước lại gần từng bước, đôi chân trần đạp trên đất ẩm phát ra tiếng sột soạt. Hắn dừng lại cách cô vài thước, hơi thở nóng hổi hòa lẫn với hơi sương.
Một lúc lâu, hắn mới mở miệng, giọng trầm thấp như gầm:
“Ngươi không thuộc về nơi này.”
Thẩm Yên nghẹn thở.
Hắn nheo mắt, quan sát từng đường nét của cô: từ mái tóc đen mượt dài, đến làn da trắng mềm yếu, đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt ba con sói. Càng nhìn, hắn càng thấy kỳ lạ.
“Trong rừng Hắc Vân, giống cái yếu ớt không thể sống sót. Vậy mà ngươi… lại tồn tại, còn khiến sói con trung thành.”
Từ “giống cái” đập vào tai Thẩm Yên khiến cô ngẩn ngơ. Thì ra phụ nữ ở nơi này được gọi như vậy.
Cô nuốt nước bọt:
“Ta chỉ… tình cờ lạc tới đây.”
Kẻ kia nhếch môi, để lộ hàm răng trắng sắc:
“Ta là Lăng Thiên, chiến sĩ bộ tộc Sói Hoang. Còn ngươi… chưa từng nghe tên.”
Tim Thẩm Yên đập thình thịch. Ba sói con cảm nhận nguy hiểm, đồng loạt gầm gừ khe khẽ.
Lăng Thiên nhìn ba con sói nhỏ, ánh mắt lóe sáng kỳ dị. Sói con trong rừng luôn hung dữ, không bao giờ chịu gần gũi giống cái xa lạ, vậy mà lúc này lại núp trong lòng người phụ nữ yếu đuối kia. Cảnh tượng ấy hiếm có, thậm chí… trái với bản năng.
Hắn bật cười, tiếng cười khàn khàn vang vọng:
“Thú vị. Giống cái lạ lẫm, ta sẽ còn quay lại tìm ngươi.”
Dứt lời, thân ảnh cường tráng ấy lao vào màn sương, biến mất nhanh như bóng dã thú.
Chỉ còn lại Thẩm Yên, ôm chặt ba con sói, toàn thân run rẩy. Cô hiểu, từ khoảnh khắc này, cuộc sống bình yên mới dựng tạm… sẽ chẳng còn kéo dài.