Chương 1:
Đầu óc Thẩm Yên nặng như chì, từng hồi đau nhói dồn dập nơi thái dương.
Cô nhớ rất rõ… trước đó mình vẫn còn ở văn phòng. Màn hình máy tính sáng chói, bảng báo cáo chưa hoàn thành, tiếng gõ bàn phím “lách cách” vang không ngừng. Cô còn đang phàn nàn bản thân khổ sở vì tăng ca đến tận đêm. Rồi một tiếng “tách” vang lên, bóng đèn trên trần rung lắc, phát nổ, ánh sáng lóe chói mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như vỡ vụn.
Đến khi mở mắt ra, mọi thứ đã hoàn toàn khác.
Trước mắt cô là một căn lều nhỏ xập xệ. Vách gỗ xiêu vẹo, mái lá khô mục, khe hở chằng chịt để ánh sáng đỏ cam rọi vào. Gió lùa ù ù, mang theo mùi ngai ngái, hăng hắc mùi máu tanh và ẩm mốc. Không còn bóng dáng thành phố hiện đại, chỉ còn hoang sơ xa lạ.
Thẩm Yên sững sờ.
“Đây… là đâu?”
Giọng cô khàn khàn, lạc lõng giữa khoảng không im lặng.
Cố gắng gượng ngồi dậy, cô mới phát hiện cơ thể mình đã khác lạ. Tay thon dài, làn da trắng nhợt, vòng eo mảnh khảnh nhưng cơ thể lại có cảm giác mệt mỏi đến kiệt sức. Đặc biệt là ngực… nặng trĩu, khiến bước thở cũng ngột ngạt.
Còn chưa kịp hoảng hốt, một loạt âm thanh khe khẽ vang lên sát bên cạnh.
“Ư… aooo…”
“Chiếp chiếp…”
“Gừ gừ…”
Thẩm Yên giật bắn, quay phắt đầu lại.
Ngay cạnh ổ cỏ khô, ba sinh linh nhỏ xíu đang cuộn tròn. Không phải trẻ sơ sinh loài người… mà là ba con sói con!
Một con lông trắng muốt, bộ lông mềm mượt như bông, đôi mắt xanh biếc trong veo lóe ánh sáng. Nó ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy tò mò.
Một con lông đen tuyền, thân thể run rẩy nhưng cố gắng nhe nanh nhỏ xíu, gương mặt non nớt lại muốn tỏ ra dũng mãnh, ánh mắt đề phòng nhìn cô.
Con út thì bé hơn hẳn, lông xám bạc, yếu ớt rúc vào ổ cỏ, kêu “ư ư” như mèo con, bốn chân nhỏ quơ quào tìm hơi ấm.
Khoảnh khắc đó, tim Thẩm Yên như ngừng đập.
“…Đừng nói ba đứa này là con mình nhé?”
Vừa dứt lời, một luồng ký ức lạ lẫm ập đến như búa nện, khiến đầu óc cô choáng váng.
Thân thể này vốn là của một giống cái yếu ớt trong bộ tộc thú nhân. Ở thế giới này, “giống đực” mạnh mẽ, có thể chiến đấu, săn giết dị thú. Còn “giống cái” thì yếu ớt, chỉ có thể sinh nở và chăm sóc con. Chủ nhân cũ của thân thể này chẳng may sinh ra ba con sói nhỏ cùng lúc, nhưng vì cơ thể quá yếu, chẳng thể nuôi dưỡng, cuối cùng kiệt sức mà chết.
Còn cô – Thẩm Yên, nhân viên văn phòng bình thường từ Trái Đất – đã nhập vào đúng thời khắc này.
“Mình… xuyên không rồi?”
Cô ngồi ngẩn ra giữa căn lều rách nát, đầu óc trống rỗng. Người khác xuyên không thì được bàn tay vàng, thành công chúa, hoặc thiên tài tu luyện. Còn cô? Vừa đến đã trở thành một giống cái bị bỏ rơi, lại còn phải gánh thêm ba con sói con đói khát?!
Ý nghĩ ấy khiến Thẩm Yên muốn bật khóc.
Nhưng ba con sói nhỏ kia… lại ngước ánh mắt non nớt về phía cô.
Con lông trắng ngây thơ tiến sát hơn, đôi mắt xanh biếc sáng lấp lánh như muốn nói: Mẹ, ôm con đi.
Con lông đen dù cố tỏ ra kiêu hãnh, nhưng thân thể run lên, vẫn len lén bò lại gần.
Con xám bạc yếu nhất thì cất tiếng rên nho nhỏ, rúc vào chân cô, hơi thở nóng hổi run rẩy.
Trong phút chốc, trái tim Thẩm Yên mềm nhũn.
Cô run rẩy cúi xuống, đưa hai tay ôm trọn cả ba đứa nhỏ. Cơ thể mềm mại, ấm áp, hương sữa nhàn nhạt thoảng qua. Sói con lập tức an tĩnh, rúc chặt vào lòng cô, tiếng thở phập phồng đều đặn như đang nói: Mẹ ở đây rồi, không sợ nữa.
Một cảm giác kỳ lạ dâng tràn trong lồng ngực. Chúng rõ ràng không phải con người, nhưng ánh mắt tin tưởng, hơi thở non nớt ấy khiến cô không tài nào dứt bỏ được.
Thẩm Yên cắn môi, khẽ thì thầm trong tiếng gió gào ngoài kia:
“Được rồi… từ nay, ta sẽ là mẹ của các con.”
Ngoài kia, tiếng gầm rền của dị thú vọng lại, cả thế giới xa lạ run chuyển trong ánh sáng đỏ máu. Nhưng trong căn lều tăm tối, một người mẹ mới và ba con sói nhỏ ôm chặt nhau, hơi ấm nhỏ bé ấy chính là khởi đầu cho một truyền kỳ.