Không khí lớp học buổi chiều dường như đặc quánh lại vì những tia nắng oi ả. Mấy chiếc quạt trần trên cao kẽo kẹt xoay, gió lùa qua khe cửa sổ chỉ đủ làm xao động vài trang giấy.
Tống Diệp Yên chống cằm, mắt vẫn hướng xuống tập đề toán, nhưng trong đầu lại rối bời. Ngay từ khi quyết tâm thay đổi, cô đã chuẩn bị tâm lý: tiếp cận Lục Tư Hoành tuyệt đối không dễ. Kiếp trước, cậu thiếu niên ấy có vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng thực chất nội tâm phức tạp, nhạy cảm đến cực đoan. Chỉ một biểu hiện mập mờ, một lời nói vô tâm, cũng có thể châm ngòi cho những phản ứng dữ dội.
Mà bây giờ, Diệp Yên không muốn để bất cứ sai lầm nhỏ bé nào tái diễn.
Cô nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn sang bàn bên cạnh.
Lục Tư Hoành ngồi đó, dáng lưng thẳng, một tay gõ nhịp nhè nhẹ lên mặt bàn, tay kia cầm bút viết lia lịa trên giấy nháp. Cậu luôn như thế, dường như chỉ cần đặt bút là có thể lập tức bước vào trạng thái tập trung tuyệt đối, tựa hồ xung quanh không có bất cứ ai tồn tại.
Ánh sáng chiều xiên qua, phản chiếu vào đôi mắt cậu, để lộ những tầng tối sâu không đáy.
Diệp Yên mím môi, ngón tay khẽ run. Cô nhớ rõ, kiếp trước cũng có một buổi chiều giống thế này. Cô từng vờ như vô tình nghiêng người hỏi bài, cậu khi ấy chỉ đáp gọn vài chữ, ngữ điệu lạnh lùng, rồi lập tức dời mắt.
Còn cô, khi đó đã buông xuôi.
— “Hắn không thích mình, vậy cần gì phải miễn cưỡng.”
Sai lầm chí mạng chính là ở đó.
Lần này, Diệp Yên không cho phép bản thân lùi bước nữa.
Cô khẽ nghiêng người, thấp giọng gọi:
— “Lục Tư Hoành.”
Động tác gõ nhịp dừng lại. Cậu hơi nghiêng đầu, đôi mắt tối lặng rơi xuống người cô.
Khoảnh khắc bị nhìn thẳng, tim Diệp Yên bất giác đập loạn, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh giọng nói, cố tỏ ra tự nhiên:
— “Bài này… mình không chắc lắm, cậu có thể chỉ mình không?”
Trên giấy là một đề hình học khá phức tạp. Thật ra, với khả năng của Diệp Yên, cô hoàn toàn có thể giải được, thậm chí là nhanh chóng. Nhưng lần này, cô muốn thử một cách khác: để chính bản thân mở ra một cây cầu.
Lục Tư Hoành im lặng nhìn cô vài giây, ánh mắt sâu đến mức khiến cô có cảm giác như đang bị soi thấu tận đáy lòng.
Cuối cùng, cậu hạ mi mắt, thu lại tờ giấy nháp trước mặt, rồi kéo tập vở của cô lại gần. Ngòi bút lướt trên giấy, nét chữ vừa cứng cáp vừa lạnh lùng, vừa viết vừa giải thích:
— “Góc này có thể biến đổi thế này, sau đó đặt ẩn phụ để đơn giản hóa…”
Giọng nói cậu không cao, lại trầm thấp, bình tĩnh như một dòng suối ngầm. Nhưng với Diệp Yên, mỗi chữ rơi vào tai đều như tiếng vang mạnh mẽ, khiến ngực cô thắt lại.
Cô gật đầu liên tục, vừa nghe vừa chăm chú nhìn từng đường bút của cậu. Lúc cậu viết xong, ngón tay thon dài hơi cong lên, khẽ gõ hai cái cạnh lời giải.
— “Hiểu chưa?”
Cô nhìn vào lời giải, rõ ràng dễ hơn tưởng tượng, nhưng lại cố tình gật chậm rãi:
— “Ừm… hình như mình hiểu rồi.”
Khóe môi cậu nhếch lên một đường gần như vô hình, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Tống Diệp Yên dừng mắt ở nét mặt đó, tim khẽ run. Cô biết rõ, Lục Tư Hoành không phải người dễ dàng lộ cảm xúc, nhưng bất cứ dao động nào nơi ánh mắt, khóe môi của cậu, đều là thật — và cực kỳ hiếm hoi.
Sau khi trả lại tập vở, cậu xoay người về vị trí cũ, tiếp tục viết lách, phảng phất như vừa rồi chỉ là một động tác nhỏ nhặt, không có ý nghĩa gì.
Nhưng Diệp Yên biết.
Lòng bàn tay cô nóng rực, trái tim lại càng kiên định hơn.
Tiếng trống tan học vang lên, học sinh trong lớp lục tục thu dọn đồ. Một nhóm bạn nữ ríu rít kéo nhau đi căn-tin, vừa đi vừa liếc nhìn sang phía Lục Tư Hoành. Trong khối, cậu vốn nổi tiếng: thành tích luôn đứng nhất, lại có gương mặt khiến không ít người động lòng.
Chỉ là tính cách quá lạnh, hầu như chẳng bao giờ mở miệng với ai.
Vậy mà hôm nay, có người tận mắt thấy cậu nghiêng đầu giảng bài cho Tống Diệp Yên. Tin tức lan nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã thành đề tài bàn tán nho nhỏ.
— “Thật hả? Lục Tư Hoành mà cũng kiên nhẫn giảng bài sao?”
— “Mình nhìn thấy đó! Không chỉ giảng, còn viết lời giải hẳn hoi.”
— “Trời ạ, lần đầu tiên thấy nam thần làm thế với ai…”
Diệp Yên nghe được những lời thì thầm ấy, khóe môi cong cong, nhưng không nói gì. Cô chỉ lặng lẽ thu sách, rồi đứng dậy bước ra khỏi lớp.
Trên hành lang, ánh chiều muộn hắt xuống, bóng dáng cô kéo dài, hòa cùng một cái bóng khác đột ngột xuất hiện cạnh bên.
— “Cậu cố ý?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, không mang chút ấm áp.
Diệp Yên khựng lại, xoay mặt sang. Là Lục Tư Hoành.
Cậu đứng sát bên, đôi mắt tối như vực sâu, ánh nhìn dồn ép đến mức khiến người khác khó lòng thở nổi.
Câu hỏi ngắn gọn nhưng lại ẩn chứa ngàn vạn nghi ngờ.
Diệp Yên mím môi, bình tĩnh đối diện. Cô biết, với tính cách của cậu, bất cứ thay đổi nào của cô đều sẽ khiến cậu cảnh giác. Nếu không xử lý tốt, mọi nỗ lực tiếp cận có thể sẽ phản tác dụng.
Cô cười nhạt, đôi mắt trong veo:
— “Nếu là cố ý… thì sao?”
Không khí chợt căng như dây đàn.
Lục Tư Hoành nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ánh sáng trong mắt chập chờn, như đang giằng co dữ dội. Rồi cậu đột ngột cúi xuống, kề sát tai cô, hơi thở lạnh lẽo tràn tới:
— “Tống Diệp Yên, đừng chọc vào tôi. Hối hận thì sẽ không kịp đâu.”
Nói dứt, cậu thẳng lưng bước đi, bóng lưng cao gầy lạnh lùng rời khỏi hành lang.
Diệp Yên đứng lặng tại chỗ, bàn tay siết chặt. Trong lòng, vừa có chút run sợ, lại vừa dấy lên một niềm vui khó tả.
Bởi vì cô biết, chỉ khi tâm bị lay động, Lục Tư Hoành mới phản ứng mạnh như thế.
Đây chính là dấu hiệu đầu tiên.
Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ nữa.Âm thanh trống tan học cuối cùng của buổi chiều vang lên, cả lớp như bung lụa ra khỏi trạng thái căng thẳng. Tiếng bàn ghế xê dịch, tiếng cười nói rộn ràng, vài học sinh lập tức chạy ùa ra sân trường. Chỉ còn lại một vài học bá vẫn ngồi nghiêm túc chép nốt đề, hoặc soát lại bài trong im lặng.
Tống Diệp Yên cẩn thận xếp sách vào cặp. Mỗi động tác đều thong thả, nhưng ánh mắt lại liên tục liếc về phía sau. Hàng ghế cuối, như mọi ngày, Lục Tư Hoành vẫn ngồi đó, dáng người cao ráo vững chãi, hơi dựa vào ghế, ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu lên nửa gương mặt điển trai.
Cậu không giống ai khác. Không náo nhiệt, không vội vàng.
Chỉ im lặng, bình thản, lại như mang theo sự lạnh lùng cách biệt với thế giới.
Trong kiếp trước, cũng chính dáng vẻ ấy đã khiến Diệp Yên vô tình hiểu lầm. Cô từng cho rằng Lục Tư Hoành khinh thường mọi người, hoặc chỉ biết tự cô lập bản thân. Cô không biết, đằng sau lớp vỏ lạnh nhạt kia là một trái tim nóng rực, cố chấp và cuồng si.
Nghĩ đến đây, lòng Diệp Yên dâng lên một tia chua xót.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi chủ động đứng dậy, ôm cặp đi thẳng đến bàn cậu.
“Lục Tư Hoành.”
Giọng cô mang theo chút do dự, nhưng vẫn trong trẻo dễ nghe.
Người ngồi phía sau khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt đen thẳm như hồ sâu, nhìn cô vài giây, trong thoáng chốc không rõ cảm xúc.
“Chuyện gì?” – Cậu mở miệng, âm điệu vẫn hờ hững như thường ngày.
Diệp Yên mím môi. Ánh nắng cuối ngày đổ xuống, làm nổi bật đôi mắt sáng như có ánh sao của cô.
“Cậu… có thể cho mình mượn tập đề Toán không? Mình muốn ôn lại trước kỳ thi giữa kỳ.”
Trong lớp, mấy học sinh còn sót lại đều quay phắt sang, ánh mắt đầy kinh ngạc. Ai cũng biết Lục Tư Hoành không bao giờ thân thiện với ai, ngay cả giáo viên nhiều khi cũng ngại tiếp xúc. Vậy mà Tống đại tiểu thư – người vốn cao ngạo và kiêu hãnh – lại chủ động mở lời?
Không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Lục Tư Hoành hơi nhướng mày. Ánh mắt cậu dừng trên gương mặt trắng ngần của cô, hơi thở dường như chậm lại. Trong đầu hiện lên một ký ức rất xa xôi: ngày nào đó, cũng có cô gái đứng trước mặt cậu, kiêu căng nói “Mình không cần cậu giúp, đừng làm phiền.”
Nhưng bây giờ, cảnh tượng đảo ngược.
“Được.” – Cậu đáp gọn, cúi người lôi tập vở từ trong ngăn bàn, đặt lên mặt bàn một cái bộp.
Diệp Yên ngẩn ra một thoáng. Cô không ngờ cậu lại đồng ý nhanh đến vậy.
“Cảm ơn cậu.” – Cô nhẹ giọng nói, đón lấy tập vở.
Khoảnh khắc ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, trái tim cô bỗng run lên dữ dội.
Cậu nhìn cô chăm chú thêm vài giây. Đôi mắt sâu thẳm ấy ẩn chứa tia cảm xúc khó nắm bắt, như thể đang tìm hiểu, cũng như đang cảnh giác.
“Cậu… không giống trước kia.” – Giọng cậu trầm thấp, có chút hoài nghi.
Diệp Yên tim đập mạnh. Cô vội cụp mắt, che đi nỗi xót xa thoáng hiện.
“… Chắc mình chỉ muốn thay đổi một chút.” – Cô khẽ đáp.
Lục Tư Hoành không nói thêm. Nhưng ánh nhìn kia dường như sắc bén hơn, mang theo một tia dò xét.
Buổi chiều hôm đó, hai người sóng vai đi ra khỏi lớp.
Sân trường ngập tràn ánh hoàng hôn, gió nhẹ lay động hàng cây xanh mướt. Diệp Yên bước chậm lại, khẽ xoay đầu nhìn cậu.
“Lục Tư Hoành.”
“Ừ?”
“Nếu có… cơ hội, cậu có thể dạy mình Toán không? Mình biết cậu giỏi hơn cả thầy cô.”
Cậu khựng lại. Rõ ràng, lời đề nghị này chưa từng xuất hiện ở kiếp trước.
Trong giây lát, khóe môi Lục Tư Hoành khẽ nhếch, như một nụ cười mơ hồ.
“Cậu thật sự muốn học cùng mình?”
Diệp Yên gật đầu chắc nịch. “Ừ.”
Một lời hứa trong ánh chiều tà, lặng lẽ hình thành.
Khi hai người tách nhau ở cổng trường, ánh mắt Diệp Yên vẫn còn vương lại trên bóng dáng cao lớn kia. Trong lòng cô dâng lên cảm xúc phức tạp: vừa an tâm, vừa hồi hộp.
Cô biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Nhưng một khi đã quyết định thay đổi, cô sẽ không lùi bước.
Kiếp này… cô nhất định sẽ không để Lục Tư Hoành cô độc thêm nữa.