Tiết học buổi chiều bắt đầu với âm thanh quen thuộc của phấn viết trên bảng. Giáo viên Toán nghiêm khắc đứng trên bục giảng, giọng đều đều nhưng dồn dập:

— Bài này là kiến thức mở rộng, có thể sẽ nằm trong đề thi chọn học sinh giỏi. Các em lưu ý kỹ phần chứng minh này.

Cả lớp vùi đầu vào vở, tiếng bút sột soạt vang đều.

Tống Diệp Yên cũng viết, nhưng đầu óc lại không yên tĩnh nổi. Từ khi trọng sinh đến nay, mỗi giây phút tiếp xúc với Lục Tư Hoành đều khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Lý trí bảo cô nên giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác trong tim lại muốn thúc giục cô tiến gần thêm một chút, nói nhiều thêm một câu, thậm chí chỉ cần ánh mắt lướt qua thôi cũng khiến cô run rẩy.

Phía cuối lớp, góc cửa sổ vẫn là vị trí quen thuộc.

Lục Tư Hoành ngồi đó, thẳng lưng, ánh mắt chăm chú nhìn bảng. Từ góc nghiêng của anh, hàng mi rậm che khuất ánh mắt, sống mũi cao thẳng, môi hơi mím lại, gương mặt gần như điêu khắc dưới ánh sáng lặng lẽ. Anh lúc nào cũng vậy, lạnh lùng, xa cách, giống như thế giới của anh chỉ tồn tại sách vở, công thức và một khoảng tối bí ẩn không ai chạm vào được.

… Nhưng Diệp Yên biết, đằng sau lớp băng giá ấy, là một trái tim bệnh kiều nóng bỏng đến mức đủ thiêu hủy chính anh.

Ký ức kiếp trước như những thước phim mơ hồ lướt qua trong đầu: ánh mắt đỏ rực của anh, bàn tay run rẩy giữ chặt tay cô đến khi máu tràn, tiếng gào khàn đặc “Đừng đi, Yên Yên”…

Cô hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế tâm trạng dâng trào.


Giờ ra chơi.

Khi tiếng chuông reo lên, lớp học lập tức náo động. Nhóm nam sinh chen nhau chạy ra hành lang chơi bóng giấy, mấy cô bạn gái ríu rít bàn về son môi mới ra mắt. Không khí ồn ào đến mức khiến giáo viên trực cũng phải cau mày.

Diệp Yên đóng bút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cuối lớp.

Lục Tư Hoành vẫn ngồi yên tại chỗ, không tham gia bất cứ nhóm nào. Một tay anh gác lên bàn, tay kia cầm cuốn sách tham khảo dày cộp, ánh mắt lướt qua trang giấy, tựa hồ cả thế giới ngoài kia chẳng liên quan gì.

Diệp Yên mím môi, thu hết dũng khí.

Cô đứng dậy, bước từng bước về phía cuối lớp. Tiếng cười đùa ầm ĩ xung quanh dường như đều mờ đi, chỉ còn nhịp tim dồn dập vang vọng bên tai.

“Lục Tư Hoành.” Giọng cô khẽ vang lên, hơi run nhưng đủ rõ.

Ngón tay cầm bút của anh khựng lại một giây, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt đen thẫm ấy, sâu và lạnh, ánh nhìn như thể xuyên thấu tâm can người đối diện.

“Có chuyện gì?” Giọng anh trầm thấp, không nặng không nhẹ, nhưng mang theo khí thế xa cách.

Diệp Yên hít sâu, cố gắng nở nụ cười:
“Cái… cái bài toán hôm nay, chỗ chứng minh phần ba… mình hơi vướng. Cậu có thể giảng lại cho mình không?”

Trong chớp mắt ấy, trong mắt anh thoáng qua một tia ngạc nhiên — cực kỳ mờ nhạt, nhưng cô bắt được.

Anh không trả lời ngay. Một lúc sau, anh buông bút, kéo cuốn vở về phía mình, giọng trầm xuống:
“Đưa đây.”

Diệp Yên nhanh chóng đặt quyển vở Toán lên bàn anh, ngồi xuống ghế bên cạnh. Khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ mùi hương lạnh nhàn nhạt từ người anh, giống như mùi gió thổi qua hàng thông.

Anh cầm bút, viết vài dòng công thức, từng nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát. Giọng anh đều đều:
“Ở đây cậu suy luận sai. Phải dùng bất đẳng thức Cauchy, rồi mới áp dụng AM–GM được.”

Nghe thì đơn giản, nhưng cách giải ấy quả thực cô chưa từng nghĩ đến.

Cô chăm chú nhìn, ánh mắt vừa rơi vào công thức, vừa dán chặt gương mặt nghiêng của anh. Trái tim bất giác co thắt. Kiếp trước… cô đã bao nhiêu lần có cơ hội ngồi cạnh anh thế này, nhưng lại lựa chọn rời đi?

“Nắm được chưa?” Anh ngẩng đầu, đôi mắt chạm vào mắt cô.

Bất ngờ đối diện ánh nhìn thăm thẳm ấy, Diệp Yên thoáng sững người. Trong khoảnh khắc, cô gần như quên cả cách thở.

“Ừm… mình hiểu rồi, cảm ơn cậu.” Cô vội cụp mắt, khẽ nói.

Anh im lặng, chỉ đưa vở lại cho cô. Nhưng ngay khi ngón tay hai người chạm nhau thoáng qua, cô cảm nhận rõ rệt một tia run rẩy từ bàn tay anh.

Chỉ một thoáng thôi, anh đã thu tay về, gương mặt vẫn lạnh nhạt, dường như chưa từng xảy ra gì.

Nhưng Diệp Yên biết.

Lục Tư Hoành không phải tảng đá vô cảm. Anh chỉ giỏi giấu mình đến cực hạn.


Chiều tan học, mây đen bất chợt kéo đến. Cơn mưa rào mùa hạ đổ xuống, ào ạt đến mức che lấp cả bầu trời.

Cổng trường ồn ào học sinh trú mưa. Người có ô thì rảo bước đi nhanh, người không có thì chen nhau dưới mái hiên.

Diệp Yên đứng đó, ngước nhìn trời mưa trắng xóa. Kiếp trước, vào một ngày mưa giống hệt thế này, cô đã lạnh lùng từ chối lời đề nghị đưa ô của Lục Tư Hoành, còn quay lưng rời đi. Hình ảnh ấy hằn sâu trong trí nhớ, đến tận khi nằm trên giường bệnh, cô mới day dứt hối hận.

Không thể để lịch sử lặp lại.

Cô quay đầu tìm kiếm. Quả nhiên, ở một góc hành lang, Lục Tư Hoành đứng một mình, tay đút túi, ánh mắt hờ hững nhìn màn mưa. Bên cạnh anh không có lấy một bóng người.

Cắn môi, cô bước lại gần.

“Cậu… có mang ô không?” Giọng cô khẽ vang, bị tiếng mưa át mất một nửa.

Anh liếc mắt nhìn cô, khẽ lắc đầu.

Trong lòng Diệp Yên thoáng run, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, rút chiếc ô trong cặp ra:
“Mình có. Hay là… chúng ta cùng đi?”

Khoảnh khắc ấy, không khí như ngưng đọng.

Anh im lặng, đôi mắt đen sâu nhìn cô thật lâu. Dường như anh muốn đọc hết thảy cảm xúc trong đáy mắt cô, phân biệt xem lời mời kia là thật tâm hay chỉ là thương hại.

Ánh mưa phản chiếu trong mắt anh, như cuộn sóng đen ngòm. Một lúc sau, anh khẽ gật đầu.

“Ừ.”

Một âm tiết ngắn gọn, nhưng tim cô khẽ run lên.

Cô mở ô, nghiêng về phía anh. Khoảng cách dưới ô chật hẹp khiến hai bờ vai gần như chạm nhau. Tiếng mưa rào rào trên mặt ô, còn hơi thở của anh phả bên tai cô, ấm nóng đến mức khiến cô bối rối.

Trên đường về, không ai nói gì. Nhưng không khí lại không hề ngượng nghịu.

Lục Tư Hoành bước đi chậm rãi, hơi nghiêng về phía cô, như để tránh để mưa tạt vào người cô. Động tác rất nhỏ, nhưng lại khiến tim Diệp Yên ấm áp.

Cô ngước nhìn gương mặt nghiêng của anh, khẽ thì thầm trong lòng:

Hoành, kiếp này… em sẽ không bỏ rơi anh nữa.

Ở một khoảnh khắc nào đó, dường như anh cũng quay sang, ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa điều gì đó nguy hiểm nhưng cũng dịu dàng đến mức khiến người ta lún sâu.


Cuộc hành trình về nhà hôm ấy, trong ký ức của Diệp Yên, trở thành một dấu mốc.

Và cô biết, từ hôm nay, số phận của hai người… đã thật sự thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play