Tiết học cuối cùng của ngày hôm sau trôi qua trong tiếng giảng đều đều của thầy giáo Toán. Phần lớn học sinh ngồi nghe nhưng tâm trí đã trôi dạt ra ngoài cửa sổ, chỉ có một số học bá cắm cúi ghi chép.

Tống Diệp Yên là một trong số đó. Ngòi bút trong tay cô di chuyển nhanh, nhưng thi thoảng, cô lại lén nghiêng đầu nhìn sang hàng cuối.

Lục Tư Hoành vẫn ngồi yên như tượng, dáng người thẳng tắp, ánh mắt chăm chú dõi theo những con số trên bảng. Cậu không cần ghi chép, trí nhớ siêu phàm cho phép cậu chỉ nghe một lần liền khắc sâu toàn bộ.

Cảnh tượng ấy, trong mắt Diệp Yên, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Ở kiếp trước, cô chưa từng nhìn kỹ dáng vẻ ấy. Khi đó, cô chỉ biết mù quáng chạy theo những lời khen ngợi của người khác, xem nhẹ sự tồn tại của cậu. Cô không hề biết, có một người vẫn luôn lặng lẽ đứng ở nơi cuối lớp, âm thầm dõi theo mình.


Tan học.

Khi cả lớp rầm rập thu dọn sách vở, Diệp Yên khẽ hít một hơi, bước nhanh đến bên bàn Lục Tư Hoành.

“Cậu…” – giọng cô khẽ, chỉ đủ hai người nghe – “Hôm nay mình có thể học cùng cậu không?”

Tiếng ồn ào xung quanh dường như mờ nhạt đi. Một vài học sinh lén liếc nhìn, đôi mắt đầy hiếu kỳ. Trong lớp này, việc Tống đại tiểu thư chủ động tìm Lục Tư Hoành chẳng khác nào chuyện lạ.

Cậu ngẩng lên, ánh mắt sâu như biển.

“Được.” – Một chữ ngắn gọn, không hề do dự.


Thư viện trường lúc chiều khá yên tĩnh. Ánh nắng hắt qua khung cửa lớn, chiếu lên từng dãy bàn ghế gỗ sạch bóng.

Hai người chọn một góc khuất, vừa đủ sáng, lại không dễ bị người khác quấy rầy.

Diệp Yên mở tập đề Toán cậu đưa hôm qua. Trên từng trang giấy, chữ viết gọn gàng, cách trình bày mạch lạc, lời giải súc tích đến mức thầy cô nhìn cũng phải gật gù.

“Chỗ này mình không hiểu…” – Cô chỉ vào một phương trình phức tạp, giọng hơi dè dặt.

Lục Tư Hoành nghiêng người sang. Khoảng cách bất ngờ rút ngắn khiến Diệp Yên tim khẽ run. Hơi thở của cậu gần kề, hương bạc hà nhàn nhạt xộc vào khứu giác.

Ngón tay thon dài của cậu đặt lên trang giấy, nhẹ nhàng viết vài ký hiệu bổ sung.

“Bước này, cậu bỏ sót điều kiện ràng buộc. Chỉ cần nhớ, mọi biến đổi đều phải giữ được tính tương đương.” – Giọng cậu trầm thấp, nhưng rõ ràng.

Diệp Yên ngơ ngẩn nhìn nét chữ mạnh mẽ ấy. Từng lời nói như khắc sâu vào đầu cô.

“À… ra là vậy.” – Cô gật đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh.


Trong suốt buổi chiều, Lục Tư Hoành kiên nhẫn giảng giải từng chỗ cô thắc mắc. Dáng vẻ cậu khi nghiêm túc khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày: ánh mắt sắc bén, tư duy nhanh như điện, lời giải thích chặt chẽ nhưng không quá khó hiểu.

Diệp Yên lặng lẽ quan sát, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm.

Cậu thật sự giỏi, giỏi đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Và cũng dịu dàng, theo một cách chỉ mình cô mới cảm nhận được.


Trời dần ngả chiều. Thư viện bớt dần người.

Diệp Yên chợt ngẩng lên, nhận ra mình đã ngồi cùng cậu gần ba tiếng. Cổ tay cô hơi mỏi, ngòi bút trên tay đã nóng lên.

“Có mệt không?” – Lục Tư Hoành bỗng hỏi, ánh mắt dừng trên bàn tay mảnh khảnh của cô.

Diệp Yên hơi ngẩn ra, rồi mỉm cười. “Không sao. Mình quen rồi.”

Cậu im lặng nhìn cô vài giây, rồi bất ngờ cầm lấy bút trong tay cô, để xuống bàn.

“Đừng miễn cưỡng.” – Giọng cậu trầm xuống, có chút mệnh lệnh, có chút cứng rắn.

Trái tim Diệp Yên khẽ siết lại. Trong giây lát, cô thấy rõ bóng dáng một Lục Tư Hoành khác: cố chấp, kiên định, luôn muốn kiểm soát mọi thứ.

Đây chính là mầm mống của sự chiếm hữu, là sự “bệnh kiều” ẩn sâu trong con người cậu.

Nhưng lần này, cô không muốn né tránh nữa.

“… Ừ.” – Cô gật đầu, giọng nhỏ như gió thoảng.


Khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu thoáng dao động. Như có một ngọn lửa nhỏ lóe lên trong đêm tối, khiến lòng người rung động.

Một khoảng lặng yên bình bao trùm.

Ánh chiều tà hắt vào, chiếu lên gương mặt cả hai. Bóng họ in xuống mặt bàn, đan xen vào nhau.


Buổi học kết thúc khi đồng hồ điểm sáu giờ.

Trên đường về, hai người đi song song dưới hàng cây xanh. Không ai nói gì nhiều, nhưng bầu không khí lại kỳ lạ thân mật.

Diệp Yên len lén liếc cậu.

“Cảm ơn cậu… hôm nay.”

“Không cần.” – Lục Tư Hoành đáp ngắn gọn, nhưng giọng trầm ấm hơn trước.

Cô cười khẽ, ánh mắt long lanh.

Trong lòng thầm nhủ: “Lục Tư Hoành, kiếp này, mình nhất định sẽ không buông tay cậu nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play