Mùi máu tanh nồng nặc len lỏi vào khứu giác, lạnh buốt, sắc bén như dao găm. Trong bóng tối hỗn loạn, Tống Diệp Yên mở mắt, tầm nhìn mơ hồ vì vết thương nơi ngực trái đang chảy máu không ngừng. Toàn thân cô run rẩy, từng nhịp tim nặng nề như bị bóp nghẹt, ánh đèn trên trần chao đảo, tất cả cảnh vật trở nên méo mó, vặn vẹo.
Tai cô lùng bùng, nhưng lại nghe rõ tiếng ai đó gọi tên mình, run rẩy và tuyệt vọng.
“Diệp Yên… Diệp Yên! Đừng ngủ! Em không được ngủ!”
Giọng nói ấy khàn đặc, như bị xé toạc khỏi cuống họng, chứa đựng nỗi đau gần như phát điên. Đó là giọng của Lục Tư Hoành.
Người con trai mà cả đời này cô vẫn nghĩ rằng… hắn lạnh lùng, xa cách, vô tình.
Hóa ra, khi đối mặt với cái chết, hắn lại nắm chặt tay cô đến run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu như máu, thần sắc như sụp đổ cả thế giới.
Trong cơn mê man, Tống Diệp Yên mơ hồ nhớ lại tất cả.
Kiếp này, cô là đại tiểu thư của Tống gia, thông minh, xinh đẹp, luôn đứng trên đỉnh cao. Còn hắn, thiếu gia Lục gia, người thừa kế lạnh lùng, thiên tài học bá, chưa từng đặt ai trong mắt. Hai người cùng lớn lên, từ nhỏ đã bị đưa vào mối quan hệ “đính ước” mà hai nhà định sẵn. Nhưng cô chưa bao giờ thật sự coi trọng.
Cô nghĩ hắn chỉ là một hòn đá lạnh, không có tình cảm. Cô nghĩ hắn là kẻ điên cuồng khống chế, đáng sợ đến mức phải tránh xa. Cho nên, mỗi lần hắn đến gần, mỗi lần hắn tỏ ý quan tâm, cô đều lạnh nhạt, thậm chí vô tình làm hắn tổn thương.
Mãi cho đến giây phút này… khi máu từ ngực tuôn ra, hơi thở trở nên mong manh, cô mới thấy rõ: hắn đang khóc.
Lục Tư Hoành đang khóc.
Đôi tay hắn siết chặt bàn tay cô, gân xanh nổi lên, run rẩy như sắp gãy. Đôi mắt luôn lạnh lẽo ấy nay đỏ bừng, như bị xé nát, như chứa cả biển máu.
“Đừng bỏ anh… đừng rời bỏ anh, Diệp Yên… Anh sẽ làm tất cả, chỉ cần em ở lại…”
Từng chữ, từng câu, như vỡ vụn trái tim cô.
Diệp Yên muốn nói gì đó, nhưng máu dâng lên cổ họng, tất cả chỉ biến thành từng tiếng ho khàn khàn. Tầm mắt mờ dần, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô như thấy lại cả quãng đời đã qua: những lần hắn lặng lẽ che chắn cho cô trong bóng tối, những ánh mắt dịu dàng bị cô xem nhẹ, những lời nhắc nhở ôn tồn mà cô coi như gió thoảng.
Cô bỗng hiểu ra: hóa ra từ đầu đến cuối, người luôn yêu cô đến tận xương tủy… chính là hắn.
“Hoành…” – cô khẽ gọi tên hắn, giọng run rẩy như gió thoảng.
Lục Tư Hoành lập tức cúi xuống, áp tai gần môi cô: “Anh ở đây, anh ở đây, Diệp Yên đừng sợ. Anh sẽ đưa em ra khỏi đây, nhất định…”
Nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má lạnh lẽo của cô.
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, cô thấy hắn khóc.
Tống Diệp Yên muốn đưa tay lau đi những giọt lệ ấy, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Bàn tay chỉ run rẩy nâng lên vài phân rồi rơi xuống vô lực.
Ánh sáng trước mắt vụt tắt. Thế giới lặng im.Khi ý thức dần mất đi, trái tim cô dâng lên một nỗi hối hận sâu sắc đến xé nát lồng ngực:
“Nếu còn một lần nữa… mình sẽ không buông tay hắn. Mình sẽ ở lại bên hắn, thật sự yêu hắn…”
…
Không ai ngờ, lời nguyện ước tuyệt vọng trong khoảnh khắc cận kề cái chết ấy lại trở thành sự thật.…
Tiếng trống trường vang lên lảnh lót, tiếng ve sầu râm ran ngoài cửa sổ. Ánh nắng vàng tươi rọi qua khung cửa, chiếu lên trang giấy trắng tinh chưa viết chữ nào.
Tống Diệp Yên giật mình mở mắt.
Cô ngơ ngác nhìn quanh — không còn mùi máu tanh, không còn đôi mắt đỏ bừng tuyệt vọng của Lục Tư Hoành, càng không còn cảm giác lạnh buốt của cái chết. Thay vào đó, cô đang ngồi trong phòng học quen thuộc, chiếc đồng phục sạch sẽ, bàn ghế gỗ với những vết khắc bút bi nguệch ngoạc, và… âm thanh lẫn mùi vị của một buổi sáng thanh xuân tươi mới.
“Diệp Yên, cậu làm sao thế? Nhìn ngơ ngác như mất hồn vậy?” – giọng bạn cùng bàn vang lên, vừa nghi ngờ vừa buồn cười.
Cô giật thót, quay sang. Đập vào mắt là khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt sáng, nụ cười rạng rỡ — Lâm Tố Tố, người bạn thân từ cấp 2 đến cấp 3, đã mất liên lạc từ lâu trong kiếp trước.
Tim Tống Diệp Yên khựng lại.
— Đây… đây chẳng phải là lớp học năm lớp 11, thời điểm cô vừa bước sang tuổi 17 sao?
Cô không dám tin, cúi xuống nhìn sách vở trên bàn. Trên góc vở viết rõ ràng ngày tháng: tháng 9, năm lớp 11.
Mọi thứ quen thuộc đến mức khiến cô run rẩy.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức về cái chết dữ dội vừa rồi ùa về như thủy triều: máu loang đỏ ngực áo, bàn tay lạnh lẽo bị siết chặt, ánh mắt đỏ rực của Lục Tư Hoành, và những giọt lệ rơi xuống má cô…
Cô hít mạnh, lồng ngực như nghẹt thở. Bàn tay nắm chặt bút run run, đầu óc trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
— Mình… trọng sinh rồi sao?
…
Giờ ra chơi, Diệp Yên đứng lặng trước cửa sổ hành lang tầng hai. Ánh nắng chiếu qua kẽ lá, gió nhẹ mang theo mùi hoa phượng cuối mùa.
Lần đầu tiên trong đời, cô thấy trái tim mình đập mạnh đến thế.
Kiếp trước, ở tuổi này, cô vẫn còn vô tâm vô tư, không để tâm đến tình cảm của bất kỳ ai, chỉ nghĩ đến tương lai rực rỡ được gia tộc an bài. Còn Lục Tư Hoành? Lúc đó hắn đã luôn dõi theo cô, nhưng cô lại coi như một sự ràng buộc, một áp lực đáng sợ.
Cô chưa từng nhìn kỹ hắn. Chưa từng thật sự hiểu hắn.
Cho đến ngày mất mạng, cô mới biết hắn yêu mình đến mức nào.
Và giờ đây… cô đã có cơ hội làm lại.
“Diệp Yên?” – một giọng nam trầm thấp vang lên phía sau, mang theo chút lạnh lùng xa cách.
Toàn thân cô cứng đờ. Cái tên quen thuộc đến mức khiến cô run rẩy.
Chậm rãi quay lại, cô bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm của Lục Tư Hoành.
Cậu thiếu niên cao gầy trong bộ đồng phục sạch sẽ, dáng vẻ lạnh nhạt, gương mặt đường nét sắc sảo, hàng mi rủ xuống như che giấu sự hờ hững. Nhưng trong đôi mắt ấy, khi nhìn về phía cô, có một tia cảm xúc mờ nhạt khó nắm bắt.
Đó chính là Lục Tư Hoành của tuổi 17.
Trái tim cô như bị ai đó bóp chặt. Cảnh tượng hắn ôm chặt cô trong máu me, tuyệt vọng gào khóc, chồng chéo lên hình ảnh thiếu niên trầm tĩnh trước mặt.
Mí mắt Diệp Yên run run, cổ họng nghẹn lại.
Cô muốn gọi tên hắn, nhưng âm thanh phát ra lại khàn khàn như sắp bật khóc:
“Hoành…”
Đôi mắt hắn hơi nheo lại, dường như bất ngờ. Bình thường, Diệp Yên luôn gọi hắn bằng “Lục Tư Hoành” xa cách, chưa từng dùng giọng điệu dịu dàng như thế.
Trong thoáng chốc, đôi mắt hắn thoáng hiện một tia rung động, nhưng rất nhanh lại giấu đi, chỉ lạnh nhạt gật đầu:
“Có việc gì?”
Diệp Yên nhìn hắn, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo đồng phục. Tim cô loạn nhịp — cô biết, lần này, cô sẽ không bao giờ buông bỏ nữa.Không khí giữa hành lang chợt ngưng lại.
Tiếng cười nói của đám học sinh xa xa như bị tách biệt ra khỏi thế giới nhỏ bé nơi chỉ có hai người. Ánh nắng vàng trải dài trên sàn gạch, bóng dáng thiếu niên cao gầy đổ xuống trước mặt cô, vừa lạnh lùng vừa xa cách, nhưng lại khiến cô run rẩy đến mức không thở nổi.
Tống Diệp Yên chợt nhận ra: trái tim cô chưa bao giờ đập nhanh như thế khi đứng trước hắn.
Kiếp trước, cô luôn nghĩ Lục Tư Hoành chỉ là một cơn ác mộng — hắn quá lạnh, quá nguy hiểm, quá cố chấp, khiến cô vừa sợ vừa muốn tránh xa. Nhưng giờ đây, khi nhớ lại cảnh tượng hắn khóc trong tuyệt vọng ôm lấy thi thể lạnh lẽo của mình… cô lại thấy từng chút lạnh lẽo kia đều hóa thành một vết khắc trong lòng.
Cô hít một hơi thật sâu, ngăn cảm giác cay nơi sống mũi.
“Không có gì…” – giọng cô nhỏ nhẹ, khác hẳn vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Lục Tư Hoành liếc nhìn cô thêm một thoáng, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nhìn thấu, rồi chẳng nói thêm gì, chỉ xoay người bỏ đi. Dáng vẻ ấy vẫn như kiếp trước — lạnh lùng, xa cách, tựa như chẳng có gì trên đời có thể khiến hắn dao động.
Nhưng Diệp Yên biết, tận sâu trong con người ấy, là một trái tim bệnh kiều, cố chấp đến cực đoan, yêu đến tận cùng.
Cô nhìn bóng lưng hắn khuất dần nơi góc hành lang, bàn tay siết chặt, lòng tràn ngập quyết tâm.
Kiếp trước, mình ngu ngốc bỏ lỡ hắn, khiến cả hai rơi vào kết cục bi thảm.
Kiếp này, cho dù phải chống lại cả thế giới, mình cũng sẽ không để hắn đau thêm một lần nào nữa.
…
Buổi chiều hôm ấy, Tống Diệp Yên ngồi bên cửa sổ, ánh nắng rọi qua khung kính, gió thổi tung mái tóc dài. Cô mở quyển sổ mới, viết lên dòng chữ đầu tiên:
“Trọng sinh lần này, mình nhất định sẽ sửa chữa tất cả. Lục Tư Hoành… em sẽ không bỏ anh nữa.”
Nét chữ run rẩy nhưng kiên định.
Cô biết rõ, con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Bởi Lục Tư Hoành không chỉ là một học bá thiên tài, một thiếu gia hào môn lạnh lùng, mà còn là một kẻ bệnh kiều đầy bóng tối — tình yêu của hắn, vừa là sự cứu rỗi, vừa là gông xiềng.
Nhưng chính vì thế, cô càng muốn thử.
Lần này, cô sẽ bước vào thế giới ấy.
Lần này, cô sẽ nắm chặt tay hắn.
Cho dù phải trả bất cứ giá nào.