Buổi sáng hôm sau, nắng rọi xuống sân trường. Hành lang rộng trải ánh sáng vàng nhạt, ve kêu râm ran trên tán cây, gió mang theo hương hoa nhè nhẹ.

Trong lớp học, không khí yên ắng đến lạ. Đây là tiết tự học buổi sáng — ai nấy đều cúi đầu chép đề, ôn bài, chỉ còn tiếng bút sột soạt và tiếng lật trang vở mỏng.

Tống Diệp Yên ngồi ở bàn thứ ba gần cửa sổ, chiếc bút trong tay lăn tròn vài vòng mà chưa viết nổi một chữ. Đôi mắt cô khẽ chớp, nhìn những tia sáng xuyên qua tán lá, lòng dậy lên cảm xúc khó tả.

Cô biết rõ, nếu mình vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, lạnh nhạt như kiếp trước, thì cuối cùng vẫn sẽ lạc mất hắn.
Cho nên, từ hôm nay, cô nhất định phải thay đổi.

Ánh mắt dần dời về phía góc lớp cuối cùng.

Nơi đó, thiếu niên cao gầy trong bộ đồng phục trắng ngồi thẳng tắp. Ánh sáng chiếu nghiêng, bao phủ lấy sườn mặt hắn, gương mặt tuấn tú góc cạnh, sống mũi cao thẳng, hàng mi rủ xuống như phủ một tầng sương lạnh. Ngón tay dài cầm bút, nét chữ gọn gàng, mạnh mẽ, không thừa một nét.

Cả người hắn như tỏa ra một vòng khí lạnh, cô lập với thế giới bên ngoài. Không ai dám lại gần, bởi chỉ cần một ánh mắt của hắn cũng đủ khiến người khác chùn bước.

Tim Diệp Yên run lên nhè nhẹ.
Hình ảnh hắn kiệt quệ trong máu, đôi mắt đỏ rực, siết chặt tay cô ở kiếp trước lại hiện về. Cảnh tượng ấy khắc sâu trong ký ức, khiến lòng ngực cô nghẹn chặt.

Cắn nhẹ môi, cô đứng lên.

Bước chân chậm rãi, mỗi bước như giẫm trên bông, tim đập dồn dập. Khi đến gần bàn hắn, cô nghe rõ vài tiếng xì xào của bạn cùng lớp:

“Ơ, Diệp Yên đến tìm Lục Tư Hoành kìa?”
“Không phải hai người đó vốn chẳng mấy khi nói chuyện sao?”
“Lẽ nào… có chuyện gì?”

Dù trong lớp không ồn ào, nhưng ánh mắt tò mò đã đồng loạt hướng về.

“Lục Tư Hoành.” – Diệp Yên khẽ gọi.

Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu lặng lẽ quét qua. Lạnh, sắc bén, như có thể nhìn thấu tất cả.

“Có chuyện gì?” – giọng hắn trầm thấp, không nhanh không chậm, như gió lạnh thổi qua tim.

Trong một thoáng, Diệp Yên thấy tim mình hụt một nhịp. Kiếp trước, giọng điệu này từng khiến cô sợ hãi mà tránh xa. Nhưng lúc này, nó lại làm cô rung động đến mức khó tả.

Hít sâu một hơi, cô đặt quyển vở trong tay lên bàn hắn, khẽ nói:
“Bài tập toán hôm qua… tôi không hiểu chỗ này. Anh có thể chỉ cho tôi không?”

Không khí xung quanh thoáng yên ắng.

Cả lớp im bặt trong mấy giây, rồi từng ánh mắt kinh ngạc tràn đến.
Tống Diệp Yên – thiên chi kiêu nữ, học bá nổi tiếng, từ trước tới nay chưa từng cần hỏi ai. Vậy mà giờ lại chủ động nhờ Lục Tư Hoành giảng bài?

Ánh mắt hắn hơi tối lại.

Bình thường, nếu là người khác, chắc chắn hắn sẽ từ chối. Nhưng đối diện với đôi mắt sáng trong, có chút mong đợi xen lẫn cố chấp của cô, hắn lại không thốt ra nổi câu cự tuyệt.

Một lúc lâu, hắn buông bút, giọng khàn nhẹ:
“Ngồi xuống.”

Tim Diệp Yên khẽ run. Cô kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Khoảng cách thật gần. Cô có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà lạnh mát thoảng trên áo hắn, có thể nghe tiếng giấy sột soạt khi hắn viết, thậm chí cả nhịp thở trầm đều của hắn cũng rõ mồn một.

Ngón tay dài của thiếu niên cầm bút, từng đường nét mạnh mẽ hiện trên giấy.
“Ở chỗ này em nhầm công thức. Hạng tử này phải đổi dấu. Sau đó tách biến, áp dụng định lý… sẽ ra kết quả.”

Giọng nói trầm thấp vang bên tai, vừa rõ ràng, vừa mang nhịp điệu khiến trái tim cô loạn nhịp.

Diệp Yên nghiêng đầu, nhìn sườn mặt nghiêm túc của hắn. Ánh sáng nghiêng rọi, vẽ ra từng đường nét tinh tế. Hàng mi rũ xuống che khuất đôi mắt sâu thẳm, nhưng lại không giấu được sự chuyên chú.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả.

Thì ra, ở tuổi mười bảy, hắn đã đẹp đến thế này…
Thì ra, khi giảng bài, giọng hắn lại dịu dàng đến vậy…

Cô chăm chú lắng nghe, từng câu từng chữ như khắc sâu vào tâm khảm.

Một lát sau, hắn buông bút, ánh mắt khẽ liếc sang:
“Em vốn chẳng cần anh chỉ. Em thừa sức tự làm.”

Tống Diệp Yên hơi sững người, sau đó mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng non:
“Nhưng tôi muốn nghe anh nói.”

Câu trả lời thẳng thắn khiến hắn thoáng ngẩn ra.

Trong đôi mắt đen sâu lóe lên một tia chấn động, như bị đẩy vào nơi không quen thuộc. Nhưng rất nhanh, hắn lại che giấu, khẽ nhếch môi, giọng lạnh lùng:
“Tùy em.”

Tan học.

Học sinh ùa ra khỏi lớp, tiếng cười nói ồn ào vang vọng hành lang. Diệp Yên cũng bước theo bạn bè. Nhưng trước khi rời đi, cô vô thức quay đầu.

Ở góc lớp cuối cùng, thiếu niên cao gầy vẫn ngồi đó.

Ánh mắt hắn — ánh mắt mà ai cũng tưởng chỉ lạnh lùng vô cảm — lại đang lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô.

Trong sâu thẳm, có một làn sóng âm thầm dâng trào, khó kìm nén.

Diệp Yên khẽ mím môi, đáy lòng dâng lên một quyết tâm mạnh mẽ:

Kiếp trước, tôi bỏ lỡ ánh mắt này.
Kiếp này, tôi sẽ không bao giờ để nó vụt mất nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play