Hai người đi ngang qua một cây đại thụ, Hạ Trì dễ dàng bẻ xuống một cành cây to bằng ba ngón tay, thành thạo tuốt sạch cành lá rồi đưa tới trước mặt Bách Lý Tân.
Bách Lý Tân nghi hoặc nhìn Hạ Trì.
Hạ Trì nói: “Chỉ số vũ lực của anh thấp quá, chống gậy có thể giảm bớt tiêu hao thể lực, đỡ mệt.”
Bách Lý Tân nhận lấy cây gậy: “…”
Trong phút chốc, hắn không biết nên nói "Cảm ơn" hay là "Tôi thật sự cảm ơn cậu đấy".
Hai người đi thêm chừng mười phút nữa mới dừng lại trước một căn nhà gỗ. Bên ngoài nhà treo một tấm biển gỗ, trên biển có viết một chữ “Y” màu đỏ.
Hạ Trì quen đường đẩy cửa bước vào, khoảng sân trước không lớn lắm được đặt rất nhiều giá, trên mỗi giá lại bày mấy cái nia tròn, trong nia đang phơi một ít thảo dược.
Hạ Trì dẫn Bách Lý Tân đến một căn phòng phụ bên cạnh sân rồi gõ cửa.
Tiếng gõ không nhanh không chậm, rất có nhịp điệu.
“Ai đó?”
“Em, Hạ Trì.”
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra từ bên trong, người mở cửa nhìn thấy Bách Lý Tân sau lưng Hạ Trì thì hai mắt đột nhiên sáng lên: “Bách Lý Tân, tốt quá rồi, cậu không sao!”
“Lâu rồi không gặp, bác sĩ Lương.”
Bách Lý Tân đánh giá Lương Tây từ trên xuống dưới, trên đầu quấn khăn vuông màu trắng, bên ngoài bộ quần áo màu xanh đen còn đeo một chiếc tạp dề màu trắng, trông cũng ra dáng lắm.
Ánh mắt Lương Tây lướt một vòng trên người Bách Lý Tân, khi nhìn thấy buff trên đỉnh đầu hắn thì vẻ mặt hơi sững lại.
Đối phương mấp máy môi định nói gì đó, nhưng rồi lại như đột nhiên nhận ra điều gì, đôi môi đang hé mở lại mím chặt.
Anh do dự một chút rồi làm một khẩu hình không tiếng động với Bách Lý Tân.
Cẩn thận một chút.
Khoảnh khắc Bách Lý Tân bước vào nhà, hắn liền hiểu vì sao Lương Tây lại bảo mình cẩn thận.
Căn phòng này là một phòng bệnh đơn sơ, bên trong không gian không lớn đặt mấy chiếc giường ván gỗ.
Lúc này trong phòng đã chật ních hơn chục người, nhưng có thể thấy rõ bọn họ chia bè kết phái, mỗi nhóm nhỏ chiếm một chiếc giường, phân thành ba phe rõ rệt.
Tất cả đều là nam, mấy người chơi nữ bị bệnh không có ở đây.
So với nói không khí lúc này có chút nặng nề, thì dùng từ “giương cung bạt kiếm” có lẽ sẽ chính xác hơn.
Bách Lý Tân nhìn quanh bốn phía, phát hiện Chu Quảng đang ngồi một mình trên một chiếc giường ván gỗ, dáng vẻ cô độc, đang tha thiết nhìn về phía bọn họ.
Hạ Trì không nói hai lời, vội kéo Bách Lý Tân ngồi xuống bên cạnh Chu Quảng.
Ánh mắt của mọi người khi nhìn thấy gương mặt Bách Lý Tân đều không khỏi ngẩn ra trong giây lát, nhưng khi thấy buff trên đầu hắn thì lại đột nhiên sững sờ.
Một người đàn ông khinh thường lên tiếng: “Ha, hóa ra là một mỹ nhân vô dụng, đến gậy chống cũng phải dùng rồi à? Tiểu mỹ nhân, tối qua em sống sót thế nào vậy? Quái vật cũng nhìn mặt hay sao?”
Hạ Trì trừng mắt nhìn người kia một cái: "Anh câm miệng! Anh Tân rất lợi hại đó chứ? Lần này anh ấy chỉ là vận khí không may thôi."
Bách Lý Tân nhìn lên đỉnh đầu người kia: 【+300% giá trị vũ lực 】
Ngay sau đó, trong đầu hắn vang lên tiếng "Tích" của hệ thống.
Rồi ở góc dưới bên phải tầm mắt hắn, khung [Bạn bè] bắt đầu nhấp nháy.
Bách Lý Tân nhấp mở [Bạn bè], phát hiện là Hạ Trì gửi lời mời kết bạn.
Sau khi chấp nhận lời mời, khung [Bạn bè] có chút thay đổi.
Bạn bè 1/1 (Chỉ có một người bạn, mau chóng kết giao thêm người để thoát khỏi chứng sợ giao tiếp xã hội đi!)
Hạ Trì: 【Anh, cái tên +300% kia gọi Lý Khải, bốc thăm trúng nghề thợ rèn, là đội trưởng của bọn người kia. Anh đừng chấp nhặt với tên đó, tên đó chỉ có cái bộ dạng hèn mọn đó thôi. 】
Bách Lý Tân: 【Tôi không tức giận. 】
Ánh mắt hắn quét một vòng quanh phòng.
Hạ Trì có buff cao nhất, 500% giá trị vũ lực.
Còn những người có vũ lực cao khác đều ở tổ của thợ rèn. Bọn gã tổng cộng có 5 người, buff trên đầu mỗi người thấp nhất cũng có 200% giá trị vũ lực.
Có thể nói là mạnh đều, không có ai kéo chân sau.
Đến nỗi một tổ khác, hẳn là những kẻ yếu kém tụm lại sưởi ấm cho nhau.
Tổ đó không có người có giá trị vũ lực cao như Hạ Trì, cũng chẳng có người trị liệu đặc biệt như Lương Tây, nhưng cũng không có thành viên rớt dây xích như hắn, có thể nói là kém đều.
Còn tổ hắn, liếc mắt một cái đã thấy vô cùng kích thích.
+500% giá trị vũ lực, -95% giá trị vũ lực, thuật trị liệu.
Chu Quảng càng đặc biệt, trên đỉnh đầu cái gì cũng không có, hoàn toàn là tố nhân xuất hiện.
Hạ Trì: 【Gã hôm qua mời em gia nhập tổ bọn họ, em đã từ chối. 】
Thợ rèn chuyển chủ đề: "Có điều, theo lệ thường, chúng ta trao đổi chút tin tức đi. Cậu làm sao sống sót qua 20 giờ? Hệ thống nhắc nhở đã có 10 người chết, nhưng hôm qua chúng tôi đếm số người chơi cả buổi, tổng cộng thiếu một người, thì ra người sống sót chính là cậu."
Bách Lý Tân nói vắn tắt, kể rằng mình đã qua một đêm trong sơn động.
Khi nghe Bách Lý Tân nói đã phát hiện một ít thảo dược trong sơn động, đôi mắt Lương Tây đột nhiên sáng bừng, anh rút ra một tờ giấy ố vàng từ trong lòng ngực, đưa đến trước mặt Bách Lý Tân: "Cậu có từng thấy loại thảo dược này ở trong đó không?! Đây là thứ mà lão bà bà kia đã cho tôi, nói rằng loại thảo dược này có thể cứu mấy cô gái."
Bách Lý Tân nhìn lướt qua, lá cây trơn nhẵn, căng mọng, sáng nay lúc thức dậy, hắn còn dùng hai ngón tay khảy chơi một lúc lâu.
"......" Bách Lý Tân nói: "Gặp qua, chính là ở trong sơn động đó."
Lương Tây kích động mở miệng: "Tốt quá rồi, chính là loại thảo dược này, có thể cứu mấy cô gái!"
"Theo lời anh nói, ban ngày phía sau núi là an toàn, những con quái vật đó chỉ xuất hiện vào buổi tối." Tên thợ rèn vừa rồi mở miệng: "Không ngờ, mỹ nhân phế vật còn có chút tác dụng. Vậy ngày mai ban ngày chúng ta sẽ đi hái thảo dược."
Lương Tây khẩn trương mở miệng: "Không thể chờ đến ngày mai! Các cô ấy đã sốt tới hơn 40 độ, lại quá mấy giờ nữa mà không hạ sốt được thì sẽ không sống qua nổi đêm nay. Phải đi ngay lập tức!"
Lương Tây vừa mở miệng, không khí lập tức trở nên có chút vi diệu, ngay cả tên thợ rèn với ý đồ xấu vừa rồi cũng im bặt.
Còn không đến 3 tiếng đồng hồ nữa mặt trời đã sắp lặn. Hiện tại mà lên phía sau núi, rất có thể sẽ không thể xuống núi trước khi trời tối.
Không lên phía sau núi, có nghĩa là từ bỏ sinh mạng của những người chơi nữ đó.
Ngay khi không khí lại lần nữa chìm vào sự nôn nóng, thợ rèn mở miệng: "Chúng tôi từ bỏ cứu người."
"24 giờ là một ngày, chúng ta đến đây thì mặt trời vừa mới lặn. Nói cách khác, khi 72 giờ kết thúc thì mặt trời mới lặn, quái vật mới xuất hiện, nhưng trước đó phía sau núi là an toàn."
"Thời gian trò chơi là 72 giờ, điểm thời gian nguyền rủa của Hà Thần là vào giờ thứ 71. Đến lúc đó, hồng thủy sẽ nuốt chửng ngôi làng này. Chênh lệch một giờ, nói cách khác, việc có thể chịu đựng qua 1 tiếng đồng hồ cuối cùng hay không là mấu chốt để qua cửa."
"Hồng thủy thật ra cũng không đáng sợ, chúng ta đứng đủ cao thì hồng thủy sẽ không đuổi kịp chúng ta, chỉ cần vào ban ngày của ngày cuối cùng lên núi là được."
"Làng cũng an toàn, hôm qua quái vật hoàn toàn không đuổi xuống, phạm vi hoạt động của chúng chỉ ở phía sau núi." Thợ rèn nghĩ một lát rồi nói: "Xét theo đó, những con quái vật này, thay vì nói chúng giết người không ghê tay, chính xác hơn thì đó là một thủ đoạn cấm chúng ta lên núi vào đêm khuya."
Gã đập bàn một cái: "Chúng tôi đương nhiên cũng muốn cứu người, nhưng ai bảo mỹ nhân phế vật lại xuống núi muộn như vậy? Phó bản đã ám chỉ chúng ta không thể lên núi vào buổi tối, bây giờ còn cố chấp lên núi, chẳng phải tìm chết sao?"
"Tôi thấy không ổn." Chu Quảng bỗng nhiên mở miệng: "Tôi không cho rằng nhiệm vụ thí luyện sẽ đơn giản như vậy, hơn nữa những người bị bệnh đều là người chơi nữ, anh không thấy kỳ lạ sao? Điều này có thể liên quan đến lời nguyền của Hà Thần."
Thợ rèn chẳng hề để tâm: "Nếu anh muốn cứu người như vậy, anh cứ tự mình đi đi, mấy người chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi. Nói cho cùng, vẫn là tại tiểu mỹ nhân này."
Thợ rèn chỉ vào Bách Lý Tân: "Nếu không phải cậu ta xuống núi quá muộn, chúng ta còn có cơ hội cứu người."
Chu Quảng khẽ cắn môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là dưới sự khuyên can của Lương Tây mà nhịn xuống.
Đội ngũ của thợ rèn ban đầu có một người chơi nữ. Thấy bọn họ từ bỏ, đội trưởng của đội cuối cùng cũng ngượng ngùng mở miệng: "Thật ra, thật ra chúng tôi cũng không thân thiết với cô gái kia, nhiều lắm cũng chỉ là ở chung mấy giờ trong trò chơi khởi động."
"Xin lỗi, chúng tôi cũng không định lên phía sau núi. Anh ta nói không sai, hiện tại không phải lúc tự mình tìm nguy hiểm, mà là nên làm sao để sống sót an toàn qua 72 giờ. Xin lỗi, hôm qua đã có quá nhiều người chết."
"Nếu mọi người đều không muốn đi, vậy tôi sẽ đi phía sau núi một lần nữa."
Bỗng nhiên, một giọng nói lười biếng vang lên, mọi người đồng loạt nhìn sang, liền thấy Bách Lý Tân đã đứng dậy từ lúc nào không hay, nghiêng người dựa vào vách tường.
Vài sợi ánh mặt trời chiếu vào, bao phủ những hạt bụi lơ lửng trong không trung một tầng ánh sáng vàng nhạt, đồng thời cũng phủ lên mái tóc Bách Lý Tân một tầng kim quang mờ ảo.
Mọi người nhất thời có chút ngây người nhìn.
Lương Tây nhíu mày: "Không được, cậu vừa mới xuống núi, còn chưa nghỉ ngơi chút nào, như vậy quá nguy hiểm."
Hạ Trì gật đầu lia lịa.
"Đúng vậy anh, giá trị vũ lực của anh hiện tại chỉ còn 5%, đi đứng còn khó khăn, đừng tự làm khó mình."
Bách Lý Tân: "Yên tâm, Hạ Trì nói cậu ta sẽ đi cùng tôi."
Hạ Trì đang gật đầu thì động tác đột nhiên khựng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Bách Lý Tân.
“Anh, anh vừa rồi nói gì?!”
“Anh lặp lại lần nữa?”
“Ai bồi anh đi?!”
……
“Anh cẩn thận một chút dưới lòng bàn chân.”
Nơi xa, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, tán cây rậm rạp bao phủ khiến khu rừng dần chìm vào bóng tối.
Hạ Trì vác trên vai một cuộn dây thừng cùng túi, trong tay còn cầm một cây búa.
So với Hạ Trì, Bách Lý Tân thì nhẹ nhàng hơn nhiều, trong tay chỉ cầm một cây gậy chống.
Ánh mắt Bách Lý Tân xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây nhìn về phía chân trời, màu đỏ tươi rực rỡ tràn ngập, mặt trời đang lặn xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bách Lý Tân hỏi: “Hạ Trì, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Hạ Trì đáp: “Không biết, em tìm một vòng cũng chưa thấy cái đồng hồ nào cả. Ngôi làng này lạc hậu lắm, xác định thời gian toàn dựa vào tiếng gà gáy trong thôn thôi. Có điều, nhìn hôm nay thì chắc là khoảng bốn, năm giờ chiều rồi.”
Đường lên núi là một con đường đất nhỏ do người đi lại mà thành, gập ghềnh, lồi lõm lại hẹp hòi, chỉ vừa đủ cho một người đi qua.
Hạ Trì đi trước mở đường, Bách Lý Tân mở giao diện nhiệm vụ.
【 Nhiệm vụ sinh tồn: Sinh tồn 72 giờ. ( 22: 05: 03/72: 00: 00 ) 】
【 Nhiệm vụ phụ: Tìm ra chân tướng lời nguyền Hà Thần. ( Tiến độ 2%/100% ) 】
Đã trôi qua 22 tiếng đồng hồ.
Bách Lý Tân phát hiện bạn bè trong trò chơi chỉ có thể thêm khi mặt đối mặt, cho nên trước khi đến đây hắn đã lần lượt thêm Lương Tây và Chu Quảng vào danh sách bạn bè.
Thông qua thông tin Hạ Trì cung cấp, người chơi ban ngày bị bắt buộc làm nhiệm vụ.
Khi gà vừa gáy, bất kể họ ở đâu, NPC đều có thể tìm thấy họ.
Từ lúc đó cho đến khi mặt trời treo trên đỉnh đầu, là thời gian làm việc bắt buộc của tất cả người chơi.
Trong khoảng thời gian này, có người phải cày ruộng, có người phải làm thợ rèn, có người phải khám bệnh……
Cho đến giữa trưa, khi người chơi đều mệt đến kiệt sức thì NPC mới để họ nghỉ ngơi, buổi chiều và buổi tối là thời gian người chơi tự do hành động.
Có một người chơi từng thử từ chối, ngay lập tức hắn ta đã bị NPC ném vào trong phòng tối.
Đến giữa trưa khi được thả ra, người chơi này đã bị đánh đến thân tàn ma dại, nếu không có phép trị liệu của Lương Tây, hắn ta chỉ sợ đã sớm chết rồi.
Đại bộ phận người chơi bốc thăm trúng đều là thôn dân, công việc của thôn dân là cày ruộng.
Hạ Trì và Chu Quảng cũng đều bốc thăm trúng công việc này.
Bách Lý Tân bỗng nhiên có chút tò mò, hôm nay hắn ngủ quên nên không tham gia làm việc, không biết công việc của Thánh nữ là gì.
Họ nói bất kể người chơi ở đâu NPC đều có thể tìm thấy, vậy tại sao NPC sáng nay không tìm thấy mình? Là bởi vì NPC không thể vào được sau núi, hay là họ đã mất dấu mình?
Hai người lại đi thêm vài phút, Hạ Trì bỗng nhiên một tay kéo Bách Lý Tân đến sau một tảng đá lớn, sau đó ra hiệu “suỵt” với Bách Lý Tân.
Tiếng nhắc nhở tin nhắn riêng từ bạn bè vang lên.
Hạ Trì chỉ về một hướng: 【 Anh, nơi đó có người. 】
Bách Lý Tân thò đầu nhìn lại, liền thấy mấy cái bóng đen lưng còng, chậm rãi di chuyển về một hướng.
Hạ Trì: 【 Làm sao bây giờ? 】
Bách Lý Tân: 【 Lén theo dõi xem sao. 】
Hạ Trì: 【 Được. 】
Cái ngọn núi phía sau này thật ra không tính là cao, lên núi xuống núi cộng lại cũng chỉ mất hai giờ. Hiện tại cách thời điểm hoàng hôn buông xuống ngày hôm qua còn gần hai giờ, thời gian vẫn còn dư dả.
Hai người một trước một sau ẩn mình sau những thân cây, cẩn thận đi theo mấy bóng đen phía trước.
Đại khái theo dõi hơn mười phút, mấy cái bóng đen kia dừng lại trước một gò đất nhỏ, trước gò đất còn dựng một tấm bia mộ. Trời đã nhá nhem tối, hơn nữa có chút xa, hai người cũng không nhìn rõ chữ viết trên đó.
Vài người khom lưng lục lọi một hồi, sau đó quỳ gối trước bia mộ, dường như đang cúng bái.
Thôn dân 1: “Ba mươi năm rồi, ngươi đã chết ba mươi năm, chúng ta cũng đều đã chịu hình phạt đáng phải chịu, ngươi còn không chịu tha cho chúng ta sao?”
Thôn dân 2: “Tha cho chúng ta đi, ngôi làng này đã tàn rồi, cầu xin ngươi, chúng ta biết sai rồi, cho chúng ta rời đi đi.”
Thôn dân 3: “Chúng ta vẫn luôn chăm sóc người nhà của ngươi rất tốt, nương ngươi, bà Tang, hiện tại còn khỏe mạnh. Bảo Nhi, tha thứ cho chúng ta đi!”
Bảo Nhi?!
Hạ Trì và Bách Lý Tân liếc nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự kinh ngạc.
“Bà Tang” trong miệng mấy thôn dân này hẳn là chính là bà lão mà họ đã nhìn thấy trước đó.
Bảo Nhi mà bà Tang vẫn luôn miệng tìm kiếm lại đã chết, hơn nữa đã chết được ba mươi năm rồi.
【 Đinh! 】
Tiếng hệ thống vang lên trong đầu hai người.
【 Chúc mừng người chơi tìm được manh mối lời nguyền Hà Thần, mỗi người thêm 5% tiến độ. 】
Mặt trời lại ngả về tây thêm một chút.
Một trong số các thôn dân nhìn lên trời, sốt ruột đứng dậy: “Chúng ta đi nhanh đi, trời sắp tối rồi.”
Hai thôn dân khác nghe vậy cả người run lẩy bẩy, cũng vội vàng đứng lên: “Đúng đúng đúng, đi mau đi mau, những con quái vật kia sắp ra rồi.”
Ba thôn dân vừa nói dứt lời, chân đã như được lắp bánh xe, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt Bách Lý Tân và Hạ Trì.
Xác định các thôn dân đã rời đi, hai người mới từ sau tảng đá đi ra, tiến đến trước bia mộ.
Họ nhìn thoáng qua bia mộ, chỉ thấy trên đó viết năm chữ lớn: Mộ của Tang Bảo Nhi. Trên bia mộ còn có một bức ảnh, bức ảnh đen trắng đã ố vàng, cô bé trong ảnh trông chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, có khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh cong cong, trong sáng đáng yêu.
Một trận gió thổi qua, cuốn bay những tờ tiền giấy rải rác mà thôn dân vừa rải, rơi xuống trên bức ảnh cô bé, chỉ để lộ khóe môi mỉm cười.
Hạ Trì bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, nổi da gà không chịu khống chế mà thi nhau nổi lên.
Cậu đan hai tay vào nhau xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, càng nhìn khóe môi mỉm cười kia càng cảm thấy rợn người.
“Anh… Anh Tân.” Lưỡi Hạ Trì líu lại run rẩy, “Chúng ta đi nhanh đi, sao em cứ cảm thấy trời càng ngày càng tối vậy?”
Bách Lý Tân nhíu mày ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi lại nhìn thời gian trên giao diện nhiệm vụ.
22: 28: 45/72: 00: 00.
Bỗng nhiên, một dự cảm chẳng lành ập đến trong đầu Bách Lý Tân.
Hắn lập tức kéo Hạ Trì, liều mạng chạy như điên trong rừng cây, hô lớn: “Đi mau!”
Hạ Trì mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng lập tức đuổi kịp bước chân Bách Lý Tân, vừa chạy vừa hỏi: “Sao lại thế này, anh?”
Bách Lý Tân: “Thời gian không đúng rồi.”
Hạ Trì: “Cái gì cơ?”
Bách Lý Tân ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời đỏ tươi quỷ dị, hồng quang chập chờn, xé toạc không trung tựa như một con Thao Thiết cự thú đang há cái miệng rộng như chậu máu về phía bọn họ. “Mặt trời lặn quá nhanh, phó bản này một ngày căn bản không phải 24 giờ, hoàng hôn sắp ập đến rồi.”
Hạ Trì da đầu tê dại, lại lần nữa nhìn về phía mặt trời đằng xa.
Mặt trời nửa giờ trước còn chầm chậm lặn xuống, giờ phút này thế mà đã khuất sau ngọn núi xa xăm. Những tia nắng hoàng hôn cuối cùng nhuộm đỏ đỉnh núi, mà tầng đỏ ửng ấy cũng đang lặng yên biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Hắn mở Bảng Nhiệm Vụ, nhìn thấy thời gian.
22:29:59/72:00:00.
Khi thời gian phía trên lại lần nữa nhảy số, trong đầu hai người đồng thời vang lên một tiếng báo động chói tai.
【 Cảnh cáo! Hoàng hôn buông xuống, quái vật Xích Chu xuất hiện bắt người, xin lập tức rời khỏi sau núi! 】
“Rầm rầm rầm” vài tiếng vang lớn, bốn năm con quái vật chợt đáp xuống trước mặt hai người, mở ra con mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm họ!
Con quái vật kia chậm rãi cúi đầu, hàm dưới há rộng, há cái miệng rộng như chậu máu về phía bọn họ, tựa hồ đang chờ họ tự chui đầu vào rọ.
Thấy hai người sắp lao thẳng vào miệng con quái vật này, Bách Lý Tân trực tiếp ném cây quải trượng trong tay ra. Cây gậy vững vàng kẹt vào hàm trên và hàm dưới của quái vật, khiến nó đau đớn gào rống một tiếng.
Ngay sau đó, Bách Lý Tân nhanh như chớp chụp lấy thân đại thụ bên cạnh, mượn lực xoay người một cái thật mạnh, kéo Hạ Trì chạy như điên về một hướng khác.
Phía sau, quái vật rít gào một tiếng, lập tức đuổi theo.
Hạ Trì hét to một tiếng, dưới chân dùng hết sức bình sinh: “Mẹ ơi, cứu mạng!”
Bách Lý Tân: “Bây giờ kêu mẹ không ăn thua đâu, kêu anh đi!”
Hạ Trì: “Mẹ ơi! Cứu anh!”
Bách Lý Tân: “……”
Cậu vẫn nên câm miệng thì hơn!
Bách Lý Tân càng chạy, càng cảm thấy cảnh tượng xung quanh có chút quen thuộc.
Nơi này chính là gần sơn động ngày hôm qua! Một vũng máu loãng bị mặt trời phơi khô hôm nay hẳn là vẫn còn ở đó, dùng vũng máu loãng đó có lẽ có thể giúp họ che giấu hơi thở một lần nữa.
Bách Lý Tân dựa theo ký ức ngày hôm qua mà lướt đi trong rừng, rất nhiều lần tận mắt thấy quái vật sắp cắn trúng họ, lại bị Bách Lý Tân chuyển hướng khiến chúng cắn hụt. Dần dần, Bách Lý Tân phát hiện những con quái vật này tuy rằng khả năng nhảy và chạy đều cực mạnh, nhưng độ linh hoạt của chúng rất kém.
Phát hiện điểm này, Bách Lý Tân bắt đầu kéo Hạ Trì luồn lách trong rừng cây.
Chẳng bao lâu, những con quái vật này đã bị hắn bỏ lại phía sau mấy mét, mà hắn cũng tìm được sơn động kia cùng vũng máu loãng kia.
Bách Lý Tân không chậm trễ chút nào, nhanh chóng kéo Hạ Trì đến trước vũng máu loãng kia.
Đang lúc hắn chuẩn bị lấy một ít máu loãng bôi lên người Hạ Trì để che giấu khí tức thì tay hắn lại bỗng nhiên dừng lại.
Những con Xích Chu đuổi theo họ thế mà lại dừng bước.
Chúng dừng lại cách sơn động vài mét, bực bội cọ xát bàn chân nhưng lại không dám tiến thêm một bước nào.
Trong lòng Bách Lý Tân khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới ban ngày hôm nay tựa hồ cũng như vậy.
Những con quái vật bị mặt trời phơi khô rõ ràng có thể trốn vào trong sơn động, nhưng lại trái ngược, chúng liều mạng muốn thoát khỏi sơn động.
Những con quái vật sợ hãi cái sơn động này ư?
Trong sơn động này có thứ gì khiến chúng sợ hãi?
Không còn kịp nghĩ nhiều như vậy nữa, thảo dược cứu người nằm ngay bên trong, Bách Lý Tân quyết đoán kéo Hạ Trì: “Vào thôi!”
Lời tác giả:
Hạ Trì: Lời nói dối lớn nhất thế kỷ này: Đến rồi thì đến.