Bách Lý Tân cùng Hạ Trì đi vào sơn động, những con quái vật kia quả nhiên không đi theo vào.
Bách Lý Tân đã đến đây một lần rồi, cho dù xung quanh tối đen như mực, hắn cũng có thể dựa theo ký ức mà dễ dàng vượt qua chướng ngại vật và vũng nước.
Góc dưới bên phải tầm mắt, danh sách bạn bè nhảy lên.
Bách Lý Tân mở nó ra, phát hiện là tin nhắn Lương Tây gửi tới.
Lương Tây: 【 Các cậu không sao chứ?! Tôi vừa rồi nhìn thấy mặt trời lặn! Mới trôi qua 22 giờ 30 phút, thời gian ở đây không giống với thời gian của chúng ta. 】
Bách Lý Tân: 【 Chúng tôi tạm thời không sao, đã tìm được hang động. Lý Xán Xán thế nào rồi? 】
Bên Lương Tây ngừng lại vài giây: 【 Tình hình các cô ấy vẫn khá ổn định. 】
Bách Lý Tân: 【 Chúng tôi sẽ tìm cách nhanh chóng quay về. 】
Lương Tây: 【 Được, chú ý an toàn. 】
Hạ Trì lảo đảo đi theo phía sau, đến thở mạnh cũng không dám, nói: “Anh, em xem qua thế giới động vật.”
Bách Lý Tân trong bóng đêm liếc nhìn về phía sau, “Cái thói quen nói chuyện nửa vời của cậu, có phải cũng là học từ thế giới động vật mà ra không?”
Hạ Trì lảo đảo một cái, nhanh chóng nói tiếp vế sau: “Em xem qua động vật thế giới, cá lớn nuốt cá bé. Các loài vật sẽ không vô duyên vô cớ từ bỏ con mồi đã đến miệng, trừ phi bên cạnh con mồi có sự tồn tại của kẻ săn mồi ở vị trí cao hơn trong chuỗi thức ăn.”
Trong bóng đêm, vang lên tiếng nuốt nước bọt của Hạ Trì: “Những con quái vật này không dám tiến vào, có phải bên trong còn có quái vật nguy hiểm hơn không?!”
Hạ Trì nói rồi nói, đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Mới thoát khỏi miệng sói, lại rơi vào hang hổ.
Thật thảm quá.
Bách Lý Tân dừng lại bước chân, trong bóng tối, giọng nói hắb có chút trầm thấp: “Tối hôm qua tôi đã ngủ một đêm ở đây.”
Hạ Trì: “Sau đó thì sao? Có xảy ra chuyện gì không?”
Bách Lý Tân: “Còn ngâm mình trong suối nước nóng thoải mái. Ngủ một giấc 20 tiếng, tinh thần sảng khoái.”
Hạ Trì: “Anh muốn nói gì?”
Bách Lý Tân: “Điều tôi muốn nói là, mặc kệ ở đây có tồn tại nào khác mạnh mẽ hơn hay không, trước hết, đối phương tạm thời không có ý muốn làm hại chúng ta. Chúng ta sợ hãi một thứ gì đó, không phải vì sợ đối phương mạnh mẽ, mà là sợ đối phương có nảy sinh ác ý với mình hay không.”
“Tôn Đại Thánh đủ cường đại phải không? Cậu sợ nó sao?”
Hạ Trì ngẩn người: “À, thì không sợ, lão nhân gia chuyên đánh yêu tinh ăn thịt người mà.”
“Vậy là được rồi.” Bách Lý Tân chỉ về phía trước, nhưng chợt nhớ Hạ Trì không nhìn thấy, bèn hạ tay xuống, chỉ dùng lời nói để miêu tả, “Bên trong có suối nước nóng.”
Hai người lại đi thêm vài phút, phía trước xuất hiện ánh sáng.
Phản ứng của Hạ Trì còn khoa trương hơn cả hôm qua, cậu vừa thấy suối nước nóng liền lao tới, vén tay áo lên rồi thò cánh tay vào.
Bách Lý Tân định hái thảo dược, nhưng chưa kịp cúi người, Hạ Trì bên cạnh đã đau đớn kêu lên một tiếng, vội vàng rụt cánh tay ra khỏi nước.
“Lạnh chết em!”
Hạ Trì lạnh đến hai cánh tay run lẩy bẩy, “Đây căn bản không phải suối nước nóng, đây là hồ băng đó anh à.”
Khi nói chuyện, hàm răng cậu cũng va vào nhau lập cập, cánh tay thò vào nước đã đông cứng đến trắng bệch.
Bách Lý Tân nghi hoặc vươn tay thử nhiệt độ nước, ấm áp thoải mái, còn mang theo cảm giác dễ chịu.
Vẫn là suối nước nóng của hôm qua, không sai.
Chẳng lẽ mỗi người cảm nhận được nhiệt độ nước khác nhau? Vậy đây không phải nước bình thường, có lẽ là thứ nước có năng lực đặc biệt nào đó.
Những con quái vật Xích Chu kia sợ hãi hang động này, phải chăng là vì thứ nước này?
Bách Lý Tân dùng tay múc nước, nước vẫn đọng lại trong lòng bàn tay hắn, từ kẽ ngón tay “tí tách” rơi xuống vài giọt.
Xích Chu sợ hãi ánh mặt trời, điều này phù hợp với kiểu giả thuyết về quỷ hút máu, cương thi. Vậy thứ nước này, phải chăng chính là “nước thánh” có khả năng ức chế Xích Chu?
Bách Lý Tân không khỏi lẩm bẩm: “Hay là đổ nước này lên người Xích Chu thử xem hiệu quả?”
Nước trong tay khẽ rung lên hai cái, tốc độ chảy cũng nhanh hơn, chỉ chốc lát sau liền từ kẽ ngón tay chảy xuống suối nước.
“Hạ Trì, có mang theo vật chứa nước không?”
Hạ Trì vẫn còn run, cậu lục lọi ba lô, run rẩy lắc đầu: “Không có.”
Bách Lý Tân tiếc nuối nhìn suối nước, bắt đầu tìm kiếm trên cỏ.
Rất nhanh, hắn tìm được thảo dược Lương Tây muốn.
Thảo dược rất tươi mới, cành lá mập mạp, trên phiến lá còn điểm xuyết những giọt nước.
Bách Lý Tân động tác rất nhẹ nhàng, hắn cẩn thận hái vài cây thảo dược, bỏ vào chiếc túi đeo chéo của Hạ Trì.
Hạ Trì đã hoàn hồn, cậu run rẩy khoác áo hoodie bước ra ngoài: “Anh ở đây chờ, em ra cửa động xem xét tình hình một chút.”
Hạ Trì tuy rằng nhát gan, nhưng vẫn có trách nhiệm cần gánh vác. Bách Lý Tân phát hiện nhiều lần Hạ Trì sợ đến tái mặt, nhưng vẫn kiên quyết che chắn trước mặt hắn. Hôm qua dụ quái vật đi chỗ khác là một lần, lần lên núi này cũng vậy, ngay cả việc đi xem xét tình hình hiện tại cũng thế.
Có lẽ phân tích ban đầu của đội trưởng thợ rèn chiều nay là đúng, nhưng mọi suy đoán của hắn đều dựa trên giả định mỗi ngày có 24 giờ.
Mà hiện tại mỗi ngày chỉ có 22.5 tiếng đồng hồ, thế giới này đã bỏ đi 1.5 giờ chiều hoàng hôn, cảnh vật xung quanh nhanh chóng chuyển từ chiều sang chạng vạng tối.
Điều này cũng có nghĩa, vào giờ thứ 71, đã là đêm tối.
Nếu còn muốn lên núi tránh lũ lụt, thì phải giải quyết mối đe dọa từ lũ quái vật.
Huống hồ hắn cũng không cho rằng lên núi trốn lũ là giải pháp đúng đắn, nếu ngay cả thời gian ngày đêm luân phiên trong phó bản này còn khác với thực tế, thì cớ gì lũ lụt lại phải diễn ra theo quy luật thực tế? Chỉ bao trùm thôn làng? Phải chăng lũ lụt sẽ ập xuống từ trời cao? Trò chơi này hẳn sẽ không để họ lợi dụng kẽ hở “lên núi tránh lũ” này.
Kỳ thật ngay từ đầu, đề bài trò chơi đã cho họ gợi ý, chỉ cần hoàn thành nghi lễ hiến tế Hà Thần là được.
Cũng chính là hy sinh người chơi, thậm chí là đồng đội.
Đây là một đề bài tràn ngập ác ý.
Tổng 5000 điểm tích lũy phân chia theo cống hiến, số người sống sót cuối cùng đương nhiên là càng ít thì càng tốt.
Tuy rằng đề bài cấm người chơi tấn công lẫn nhau, nhưng điều đó không ngăn cản việc người chơi thờ ơ trước cái chết của đồng loại.
Nếu nghĩ theo hướng tiêu cực hơn một chút, trò chơi này sẽ dần dần bào mòn nhân tính của họ.
Cuối cùng ngay cả khi sống sót, khi nhìn lại tất cả, cũng không thể xác định rốt cuộc chiến thắng là của bản thân hay của chính trò chơi.
Trong lúc Bách Lý Tân suy nghĩ, một đoàn hơi nước lặng lẽ bốc lên từ mặt nước, bao trùm lấy thân thể hắn.
Khung chat riêng vang lên một tiếng, Bách Lý Tân mở ra, là Hạ Trì.
Hạ Trì: 【 Anh, những con quái vật kia còn ở bên ngoài, trông như đang chờ ăn buffet vậy, làm sao bây giờ? 】
Bách Lý Tân: 【 Cậu ở cửa động chờ tôi, tôi sẽ đến ngay. 】
Năm phút sau, Bách Lý Tân đi tới cửa động, phía sau vẫn khoác tấm da thú đó.
Dưới ánh trăng đỏ tươi chiếu rọi, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy sau những thân cây cách đó vài mét có bốn năm con quái vật đang ẩn nấp, những con quái vật đó như hổ đói rình mồi, chằm chằm nhìn cửa động, nhưng lại không dám tiến thêm một bước.
Một khi họ rời khỏi cửa động, những con quái vật này nhất định sẽ không chút lưu tình mà xông lên cắn xé.
Nhưng Lý Xán Xán dưới chân núi đã không thể đợi đến ngày mai.
Bách Lý Tân quan sát tình hình xung quanh, nhét thảo dược vào tay Hạ Trì: “Tôi đi trước dụ chúng đi chỗ khác, khi bọn quái vật đã đi xa, cậu mau xuống núi, Lý Xán Xán còn đang chờ thảo dược này.”
Hạ Trì có chút do dự: “Anh sẽ không sao chứ?”
Bách Lý Tân đã bước ra khỏi cửa động.
Đôi chân hắn thon dài thẳng tắp, vầng trán hơi nhướng lên, đôi mắt lấp lánh như sao trời: “Tôi biết cách cắt đuôi chúng, chờ cậu xuống núi sau thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ tìm cách xuống núi.”
Không đợi Hạ Trì nói thêm điều gì, Bách Lý Tân đã bước thêm vài bước về phía trước.
Hạ Trì chăm chú nhìn chằm chằm thảo dược trong tay, hốc mắt đỏ bừng. Hàm răng cậu nghiến vào nhau ken két, bàn tay không cầm thảo dược đã nắm chặt đến trắng bệch.
Tai cậu nghe thấy tiếng “rắc rắc” giòn tan khi chân giẫm lên cành cây, Hạ Trì khẽ cắn môi, rốt cuộc ngẩng đầu lên, lại phát hiện Bách Lý Tân biểu cảm có chút kỳ lạ nhìn mình.
Hạ Trì suýt nữa cắn phải lưỡi: “Anh còn chưa đi?”
Bách Lý Tân: “À, hình như không cần dụ chúng đi chỗ khác nữa.”
Hạ Trì: “??”
Bách Lý Tân: “Không biết vì sao chúng nó đều đang sợ chúng ta.”
Hạ Trì bỗng nhiên ngẩng đầu, thì thấy những con quái vật như hổ rình mồi kia thế mà lại lùi về sau vài bước, trong đôi mắt đỏ như máu hiện rõ vài phần sợ hãi. Ngay sau đó, chúng phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, rồi thoắt cái đã biến mất tăm.
Chúng chạy nhanh như bay, cứ như có thứ gì đó kinh khủng đang đuổi theo phía sau.
Bách Lý Tân nhanh tay lẹ mắt, nhặt một tảng đá to bằng đầu người trên mặt đất rồi ném mạnh tới.
Chỉ thấy một con quái vật trong số đó lảo đảo vài cái, rồi không cam lòng ngã xuống đất.
Hạ Trì líu lưỡi: “Không phải chứ, anh làm gì vậy?”
Bách Lý Tân lấy sợi dây thừng từ trên vai Hạ Trì xuống, nói: “Đã đến đây rồi, mang một con về nghiên cứu chút.”
Hạ Trì: “??!”
……
Mặt trời cũng chỉ vừa mới khuất núi mà thôi, tất cả NPC thôn dân đều đóng chặt cửa phòng, ngay cả tiếng động vật cũng không có.
Ngôi làng nhỏ hẻo lánh này, rất nhanh đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
“Yên tĩnh quá, thật mẹ nó tà môn.” Vẫn là căn phòng bệnh ban ngày, vẫn là mấy chiếc giường đó.
Màn đêm buông xuống, giờ phút này trên mỗi chiếc giường đều có người nằm, dưới đất còn có bốn người đàn ông đang trải chăn ngủ.
Tối qua bọn họ cũng đã trải qua như vậy, ngôi làng này âm u trầm mặc, khắp nơi đều toát ra vẻ cổ quái. Mỗi thôn dân đều như người chết, một ngôi làng nhỏ bé như vậy thế mà lại có một nghĩa trang lớn đến thế, chưa kể trên núi còn có những con quái vật kia.
Đánh chết bọn họ cũng không dám ngủ một mình.
Vì sợ tối, trong phòng còn thắp một ngọn đèn dầu.
Lương Tây và Chu Quảng không trở về, vẫn luôn ở căn phòng bên cạnh chăm sóc mấy người chơi nữ đang phát sốt kia.
Việc một ngày chỉ có 22.5 tiếng đồng hồ khiến những người chơi này có chút đau đầu, giờ phút này bọn họ hoàn toàn không buồn ngủ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, từng đợt tiếng thở dốc nặng nề vang lên, không khí dị thường ngưng trọng.
Một gã tóc vàng trong số đó căng thẳng cất lời: “Làm sao bây giờ, cứ tính như vậy, ngày cuối cùng, thời điểm lời nguyền Hà Thần giáng xuống chính là buổi tối, chúng ta không thể lên núi. Lão đại, còn có biện pháp nào khác không?”
Thợ rèn: “Vẫn còn một biện pháp, trước tiên hãy xem hai người kia có tìm được thảo dược về không đã.”
Bỗng nhiên, trong đầu mọi người đồng thời vang lên một tiếng.
【 Đinh! Người chơi tử vong x1, hiện tại còn lại 14 người chơi. 】
Ngọn đèn dầu mờ nhạt lay động trong bóng đêm, hắt bóng đồ vật trong phòng và bóng người lên tường, tạo thành một mảng loang lổ.
Gã tóc vàng hạ giọng, nói: “Lão đại, có phải cái tên mỹ nhân phế vật kia đã chết rồi không?”
Một gã đầu trọc khạc một bãi nước miếng: “Bọn chúng thích làm anh hùng, giờ thì chết rồi chứ gì? Thích ra vẻ thì chết sớm, không biết à?! Lúc đi thì hùng hổ, giờ không về được.”
Thợ rèn lại không mở miệng, gã nín thở hai giây, ánh mắt có chút trống rỗng.
“Lương Tây và Chu Quảng vẫn còn đang chăm sóc mấy người chơi nữ kia à?”
Mọi người đều quen ngủ vào mười một, mười hai giờ, hơn nữa nhiều người tụ tập ở bên nhau như vậy, nên đều muốn trò chuyện để làm dịu không khí.
“Đúng vậy, mấy người đó hình như sắp không xong rồi.”
“Bọn nó hình như đều từ một trò chơi khởi động ra, tình cảm còn khá tốt.”
“Mấy người này trước đây có phải quen biết nhau không? Trò chơi khởi động mới 24 giờ, sao lại có tình cảm sâu đậm như vậy được?”
“Hoặc là thánh mẫu thánh phụ, hoặc đang diễn trò. Hoặc có mưu đồ gì đó, tao nhớ rõ người chơi tên Lý Xán Xán kia trông cũng không tệ lắm.”
Một câu nói tựa hồ gợi lên sự đồng cảm của đàn ông, trong bóng đêm, vang lên vài tiếng cười cợt ngầm hiểu.
Mới chỉ trải qua một ngày, mọi người dường như đã bắt đầu chết lặng với cái chết, âm thanh nhắc nhở tử vong vừa rồi cũng không hề khuấy động bao nhiêu gợn sóng trong lòng bọn họ.
“Bọn mày nói mấy NPC trong thôn này cũng thật ngu, nếu biết có lời nguyền Hà Thần, vì sao không rời khỏi thôn?”
“Không ngu thì sao gọi là NPC được? Đều là thiết lập của trò chơi mà thôi, nếu chúng nó rời đi, thì sẽ không có phó bản này.”
Tiếng chăn đệm sột soạt vang lên, có một người chơi từ trong chăn bò dậy, rón rén đi ra ngoài.
“Mày đi đâu vậy?”
Người chơi kia ngượng ngùng cười cười: “Có chút mắc, tao ra sân tìm chỗ giải quyết.”
“Ấy, đừng đi, nhịn đến sáng mai rồi hãy đi, ai biết bên ngoài có thứ gì.”
“Trong thôn vẫn coi là an toàn mà? Nó không đi chẳng lẽ còn muốn xả trong phòng? Mau đi mau về, nhanh lên!”
Người chơi ngượng ngùng cười cười, rón rén ra cửa, rụt cổ nhanh chóng tìm một góc để giải quyết.
Ngôi làng ban ngày thoạt nhìn còn có chút sinh khí, giờ đây lại yên tĩnh như chết.
Giày đạp lên mặt đất, phát ra tiếng “soạt soạt” nặng nề.
Gã nuốt khan một tiếng, thậm chí có thể nghe rõ tiếng nước bọt lăn qua yết hầu trượt vào thực quản.
Từng có nhà khoa học đã làm thí nghiệm, đặt đối tượng thí nghiệm vào những căn phòng kín có mức decibel khác nhau, để kiểm tra mức độ chịu đựng sự yên tĩnh của con người.
0 decibel tuyệt đối, 10 decibel, 20 decibel… cho đến mức decibel của tạp âm.
Vốn dĩ cho rằng mức decibel tạp âm là thứ con người khó chấp nhận nhất, nhưng không ngờ đối tượng thí nghiệm trong căn phòng tĩnh âm tuyệt đối 0 decibel lại là người đầu tiên sụp đổ.
Dưới mức decibel tạp âm, đối tượng thí nghiệm xuất hiện các triệu chứng như lo âu, bực bội, v.v., decibel cao tra tấn sinh lý con người, còn tĩnh âm lại tra tấn tâm lý.
Trong môi trường yên tĩnh như chết, tiếng hít thở và tiếng tim đập của đối tượng thí nghiệm bị phóng đại vô hạn, do đó họ xuất hiện các mức độ ảo giác, ù tai, sợ hãi, thậm chí là tinh thần bất ổn khác nhau.
Một trận gió lạnh ập tới, thổi vào gáy người chơi. Gã rụt cổ lại, bước chân càng lúc càng chậm.
Mà khi gã giải quyết xong, kéo quần lên chuẩn bị rời đi, vừa ngẩng đầu đã bất chợt thấy một người đứng trước mặt.
Người chơi đầu tiên là hoảng sợ, nhưng khi tập trung nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó là một con người.
Cái bóng người kia rất lùn, chỉ khoảng 1 mét 5, lưng còng, toàn thân bọc trong bộ quần áo đen như mực.
Gã đánh bạo hô lên một tiếng: “Mày là ai?”
Người phía trước dường như bị giật mình, đôi vai run lên một cái rõ rệt.
Thấy người phía trước bị dọa, gã lấy thêm can đảm, tiến lên hai bước nữa, gần như đã áp sát sau lưng bóng người kia, rồi lại hỏi một câu: “Mày đang làm gì ở đây?”
Dưới sự truy hỏi liên tục của người chơi, bóng người đó từ từ quay đầu lại…
【 Ting! Người chơi tử vong x1, hiện còn 13 người chơi. 】
Tác giả có lời muốn nói:
Lão công: Lão bà muốn bắt ta đi chửi quái vật, làm sao bây giờ, online chờ, gấp!