Khi Bách Lý Tân tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào cửa động.
Con quái vật vẫn đang hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Còn hắn thì tỉnh dậy trên một tấm da thú lông dày. Tấm da đen như mực, rất giống với bộ lông của lũ quái vật lúc trước.
Ánh mắt Bách Lý Tân trở nên nặng nề, tay hắn chậm rãi vuốt ve tấm da thú mềm mại dưới thân.
Hôm qua, sức lực của hắn đột nhiên suy kiệt, thêm vào đó, chấn động từ hai lần sử dụng truyền tống liên tiếp khiến hắn không thể hồi phục sức lực, cuối cùng bị hệ thống cưỡng chế sắp đặt buff ngủ say.
Hắn chỉ kịp trốn vào sơn động an toàn, không còn hơi sức đâu mà quan sát xung quanh.
Đôi mắt ôn nhuận ẩn dưới hàng mi dài dần trở nên sắc bén, cảnh giác.
Lúc buff ngủ say được kích hoạt, hắn chỉ kịp bò ra khỏi suối nước nóng, vậy mà bây giờ lại tỉnh dậy an ổn trên một tấm da thú.
Quần áo đã khô, thoang thoảng mùi cỏ xanh dễ chịu, dưới thân còn có thêm một tấm da thú.
Hôm qua đã có người tới đây.
Nhưng kẻ thần bí đó không hề làm hại mình, tạm thời có thể loại trừ khỏi danh sách kẻ địch.
Lúc này trong sơn động trống không, ngoài hắn ra chẳng có ai khác.
Có lẽ kẻ thần bí kia, chưa chắc đã là người.
Trong lúc suy nghĩ, Bách Lý Tân lặng lẽ ngẩng đầu, tỉ mỉ quan sát huyệt động tựa như một thế giới tách biệt này.
Ngoài những viên tinh thạch trên vách và suối nước nóng dưới đất, xung quanh vách đá và mặt đất còn mọc rất nhiều loại thực vật. Chúng không giống cỏ dại bình thường, mà trông như thảo dược.
Bách Lý Tân thử nắm chặt tay, cơ bắp mỏi mệt của ngày hôm qua đã hoàn toàn hồi phục.
Ngay khi Bách Lý Tân còn đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hắn nghe thấy tiếng r*n rỉ yếu ớt vang lên từ phía sau.
Hắn vừa đi tới trước mặt con quái vật thì thấy nó lảo đảo mở bốn con mắt đỏ tươi.
Con quái vật đó trông thấy Bách Lý Tân thì rõ ràng sững sờ một chút, ngay sau đó, con ngươi nó đảo qua liền thấy tấm da thú cách đó không xa.
Quái vật nhìn tấm da thú còn mới trên mặt đất, rồi lại nhìn Bách Lý Tân, bỗng nhiên mắt trợn trắng, ngất đi lần nữa.
Bách Lý Tân: “…”
Thế thôi à? Cái gan hôm qua đòi ăn thịt hắn đâu rồi?
Hắn cũng không vội xuống núi, bèn khoanh chân ngồi trên tấm da thú, một tay chống cằm: 【 Hệ thống, có đó không? 】
Hai giây sau, một giọng điện tử vang lên trong đầu: 【 Chào người chơi, hệ thống phụ trợ luôn sẵn lòng phục vụ ngài. 】
Bách Lý Tân chán chường ngắt một chiếc lá cỏ bên cạnh, hỏi: 【 Rốt cuộc đây là trò chơi gì? 】
Hệ thống nhanh chóng đưa ra câu trả lời: 【 Đây là một trò chơi sinh tồn nhập vai tồn tại để thực hiện nguyện vọng của người chơi. Sau khi qua cửa, người chơi có thể dùng điểm tích lũy để đổi lấy những vật phẩm mà mình mong muốn trong hiện thực. Tuy nhiên, một khi trở về thế giới thực, người chơi sẽ hoàn toàn quên đi mọi ký ức trong trò chơi. 】
【Thế giới trò chơi này tồn tại trong lỗ hỏng thời gian giữa thế giới hiện thực, sẽ không ảnh hưởng đến thời gian và không gian ở thế giới hiện thực. Ở thế giới này, người chơi cảm thấy đã trải qua vài thập niên, nhưng ở thế giới hiện thực chỉ mới trôi qua vài nano giây. Sau khi nguyện vọng được thực hiện và trở về thế giới hiện thực, người chơi sẽ không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào. Thậm chí, họ còn không hề hay biết mình đã từng bước vào thế giới này.】
Bách Lý Tân: 【Rất nhiều người không phải tự nguyện đến đây.】
Hệ thống: 【Đây là kết quả kiểm tra của hệ thống. Một khi hệ thống kiểm tra được chỉ số dục vọng của ai đó vượt quá giới hạn, sẽ đưa họ vào thế giới này.】
Bách Lý Tân cười, 【Nói vậy, các người vẫn là một tổ chức từ thiện. Vậy còn những người đã chịu trừng phạt hoặc chết trong thế giới trò chơi thì sao? Bọn họ còn có thể trở lại thế giới hiện thực không?】
Hệ thống ngừng lại hai giây: 【Xin lỗi, người chơi dùng thân thể thật tiến vào thế giới trò chơi. Nếu chết trong trò chơi, họ cũng sẽ chết ở thế giới hiện thực. Ở thế giới hiện thực, họ sẽ chưa từng tồn tại.】
Đầu ngón tay nhiễm một chút màu xanh lục, Bách Lý Tân dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt ve một lát, rồi nhúng vào suối nước nóng rửa sạch.
【Hỏi thêm một vấn đề, làm thế nào để qua cửa?】
Hệ thống: 【Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ chính cá nhân, là có thể qua cửa. Chúng ta có hàng vạn phó bản trò chơi, mỗi nhiệm vụ chính đều khác nhau, độ khó và số lượng cũng không giống nhau.】
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, mặt nước lập tức nổi lên từng đợt gợn sóng.
Bách Lý Tân thuận miệng hỏi: 【Nhiệm vụ chính cá nhân, sẽ không cũng có liên quan đến giá trị may mắn chứ?】
Hệ thống: 【Chúc mừng người chơi, trả lời hoàn toàn chính xác. Ngài thật thông minh, nhưng không có phần thưởng đâu.】
Bách Lý Tân: 【……】
Hệ thống: 【Nhắc nhở thân thiện: Ngài hiện tại đang trong trạng thái buff “Triền miên giường bệnh”, giá trị vũ lực chỉ còn 5%, đang ở trạng thái suy yếu. Nếu cần xem xét giao diện nhân vật, có thể nhấp vào nút thuộc tính ở góc dưới bên phải.】
Đầu ngón tay đang khuấy động mặt nước của Bách Lý Tân hơi khựng lại, liền phát hiện ở góc dưới bên phải tầm mắt mình có một loạt nút màu lam.
Đó là [Bạn bè], [Thuộc tính], [Nhiệm vụ], [Bảng xếp hạng], [Ba lô] và [Cửa hàng tích phân].
Hắn đặt ý thức vào [Thuộc tính], khẽ chạm vào, trước mặt liền hiện ra một khung thuộc tính màu lam bán trong suốt.
Tên người chơi: Bách Lý Tân
Vũ lực: ?? (Kiểm tra thất bại, đang trong trạng thái buff “Triền miên giường bệnh”, giá trị vũ lực suy yếu 95%)
Trí lực: ?? (Kiểm tra thất bại)
May mắn: F- (Kẻ xui xẻo vô địch vũ trụ)
Khí tràng: ?? (Kiểm tra thất bại)
Kỹ năng: Tạm thời không có
Danh hiệu: Thần Xui Xẻo (duy nhất)
Tích phân: 150 điểm (tiền tệ thông dụng trong trò chơi)
Xếp hạng: Chưa lên bảng
Bách Lý Tân: “……”
Từ giao diện này, ngoài việc thấy mình là một “phi tù chi vương”, còn có thể nhìn ra được gì nữa?
Đóng giao diện lại, Bách Lý Tân lại mở [Bạn bè].
Số lượng bạn bè: 0/0 (Không có bất kỳ người bạn nào, mau chóng kết bạn để thoát khỏi chứng sợ giao tiếp đi!)
Xem ra những người chơi cùng tham gia trò chơi sẽ không tự động trở thành bạn bè, mà còn cần phải gửi lời mời và được chấp nhận.
Đóng [Bạn bè] lại, Bách Lý Tân lại mở mục [Nhiệm vụ].
Một khung thoại màu lam lập tức bật ra.
Phó bản thử thách [Hà Thần tân nương], số người tham gia trò chơi: 25 người, hiện tại còn 15 người.
Nhiệm vụ qua cửa: Tồn tại 72 giờ. (Tiến độ 20:12:14/72:00:00)
Nhiệm vụ phụ: Tìm được chân tướng lời nguyền của Hà Thần. (Tiến độ 0/100%)
Ngoài hai nhiệm vụ này, ở dưới cùng khung thoại còn có một hàng chữ nhỏ.
Độ hoàn thành nhiệm vụ chính cá nhân: 0/100%.
Từ nhiệm vụ qua cửa mà xem, phó bản này đã trôi qua 20 giờ.
Bách Lý Tân bỗng nhiên giật mình, tầm mắt lại nhìn về nhiệm vụ qua cửa.
Hắn ước chừng chỉ chơi parkour một tiếng đồng hồ vào ngày hôm qua, nói vậy giấc này thế mà đã ngủ gần 20 tiếng đồng hồ.
Bách Lý Tân cười khổ một tiếng. Trừ khi ở bên cạnh người yêu, hắn rất ít khi có thể ngủ một giấc dài như vậy, xem ra tối hôm qua thật sự đã kiệt sức.
Bách Lý Tân lặng lẽ đóng [Nhiệm vụ], mở [Bảng xếp hạng].
Khung thoại màu lam bật ra, xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới, khoảng 1000 người.
Ở phía dưới bảng xếp hạng có một hàng ghi chú: [Bảng xếp hạng này dựa trên điểm thể hiện của người chơi.]
Tên của người đứng đầu bị che mờ, nhưng cũng không gây trở ngại cho sự hiện diện vượt trội của hắn.
Tổng điểm thể hiện của hắn cao tới 9 chữ số, với ưu thế áp đảo tuyệt đối đã nghiền nát hạng hai dưới chân.
Ở dưới cùng khung thoại màu lam, là điểm thể hiện của Bách Lý Tân.
[Điểm thể hiện: 0, chưa lên bảng.]
Đóng [Bảng xếp hạng] lại, Bách Lý Tân mở [Cửa hàng tích phân].
Giờ phút này, các nút trong [Cửa hàng tích phân] đều mờ đi, ở phía trên cùng có một hàng chữ nhỏ.
[Trong phó bản trò chơi, không thể mua sắm đạo cụ.]
Bách Lý Tân đại khái lướt qua những thứ trong cửa hàng tích phân, những thứ ngươi có thể nghĩ đến, nơi đây gần như đều có thể tìm thấy.
Nhỏ đến một que diêm, lớn đến tàu bay, phi hành khí.
Ánh mắt Bách Lý Tân lướt qua một vòng cửa hàng, tầm mắt dừng lại ở mục trang phục này.
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ sau khi rời khỏi đây sẽ thay bộ quần áo nào, đầu ngón tay vẫn đặt trong nước dường như bị thứ gì đó chạm nhẹ.
Bách Lý Tân kéo suy nghĩ trở về, nhìn về phía trong suối.
Nước suối trong vắt thấy đáy, nơi tầm mắt có thể tới, ngoài những gợn sóng lăn tăn, chỉ còn lại vách đá trơn nhẵn.
Nghi hoặc rút ngón tay ra, đầu ngón tay trắng nõn, mềm mại khẽ vê, lòng bàn tay cảm thấy trơn mát, nhưng không có gì cả.
Bách Lý Tân đứng dậy, không tiếp tục nán lại đây nữa, hắn kéo con quái vật đang hôn mê ra ngoài, rời khỏi sơn động.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên mặt đất. Gió nhẹ lướt qua gương mặt, vô cùng dễ chịu, lá cây cũng xào xạc lay động theo.
Đêm qua vẫn là khu rừng ác mộng, ban ngày lại chim hót líu lo trong sơn cốc vắng vẻ.
Bỗng nhiên, Bách Lý Tân nghe được một tiếng r*n rỉ thống khổ.
Hắn xoay người, liền nhìn thấy con quái vật ngày hôm qua còn hùng dũng oai vệ, trên người thế mà bắt đầu bốc lên khói đen. Nơi khói đen bốc lên không đâu khác, chính là những chỗ bị ánh mặt trời chiếu tới.
Con quái vật bị đau tỉnh giấc, nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn, nó r*n rỉ thống khổ hai tiếng, rồi điên cuồng bò lết về phía ngoài động.
Nó còn chưa kịp bò được hai bước, thân thể nó đã nhanh chóng vặn vẹo biến đổi, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, con quái vật cao hai mét rưỡi trong khoảnh khắc đã tan thành một vũng máu loãng.
Bách Lý Tân mím môi.
Con quái vật này hình như tên là Xích Chu.
Xem ra Xích Chu chỉ có thể hành động vào ban đêm, ánh mặt trời chính là thiên địch của chúng.
Ngày hôm qua còn có hai mươi lăm người chơi, trải qua một đêm hành hạ đến chết, hôm nay chỉ còn lại mười lăm người, đã có mười người bỏ mạng.
Đây là thử thách đầu tiên mà trò chơi thiết lập cho bọn họ, chính xác hơn thì đây là điểm đào thải đầu tiên.
Đã có điểm đầu tiên, chắc hẳn sẽ có điểm thứ hai, xem ra sống sót qua bảy mươi hai giờ sẽ chẳng dễ dàng gì.
Trong lúc Bách Lý Tân suy tư, hắn đã đi xuống rừng cây, phía trước, trong con sông có hai người đàn ông đang giặt quần áo.
Hai người đàn ông này trông chừng hơn bốn mươi tuổi, hắn chưa từng thấy bọn họ trong số những người chơi, chắc hẳn là hai NPC thôn dân.
Cả hai đều mặc trên mình bộ quần áo cũ nát, những bộ quần áo họ đang giặt cũng rách tả tơi.
Nước sông tựa hồ có vật gì đó nổi lềnh bềnh, Bách Lý Tân đến gần vừa nhìn, lòng hắn đột nhiên thắt lại.
Đó là những thi thể rời rạc.
Những thi thể không còn hình người, bị quần áo rách nát bao bọc, theo thượng nguồn chậm rãi trôi qua.
Cảnh tượng mà người thường nhìn thấy sẽ phải kinh hãi thốt lên “Đáng sợ”, ấy vậy mà hai người đàn ông kia lại như đã quen mắt từ lâu.
Chân tay cứng đờ xoa nắn những bộ quần áo trong tay, trên gương mặt trắng bệch là biểu cảm chết lặng, không nhìn ra một tia thần sắc nào.
Một ngón tay dưới tác động của dòng nước, trôi dạt đến trong tay một người đàn ông. Người đàn ông cầm lấy nghi hoặc nhìn thoáng qua, rồi tiện tay ném xuống nước, đôi mắt thậm chí còn chẳng chớp lấy một cái.
Bách Lý Tân bước lên cầu, từ xa nhìn bọn họ, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó bất an.
Nhưng cho đến khi bước xuống cầu, hắn vẫn không thể nói rõ cảm giác bất an này xuất phát từ đâu.
Chờ vào thôn, khi nhìn thấy những NPC thôn dân đi lại lác đác, hắn rốt cuộc đã ý thức được cảm giác bất an đã xuất hiện từ nãy giờ là gì.
Từ nãy đến giờ, hắn đều không nhìn thấy nữ thôn dân nào.
Những NPC thôn dân qua lại bước đi vô cùng cứng nhắc, ngay cả dưới ánh mặt trời chói chang, tất cả NPC đều không có chút huyết sắc nào trên mặt, trắng bệch như tờ giấy.
Bách Lý Tân dựa theo lời nhắc nhở của hệ thống ngày hôm qua tìm được căn phòng an toàn, chờ thấy rõ căn phòng an toàn là nơi nào, hắn sửng sốt một chút.
Trên khung cửa đen như mực treo một mảnh vải trắng toát, tấm bảng hiệu chữ đen được treo phía trên.
Nghĩa trang.
Khóe miệng Bách Lý Tân giật giật.
Cũng không biết khi đám người tràn đầy hy vọng xông vào ngày hôm qua, nhìn thấy hai chữ này thì trên mặt họ là biểu cảm gì, trò chơi này rốt cuộc có ác ý đến mức nào.
Cánh cổng nghĩa trang khép hờ, Bách Lý Tân nhẹ nhàng đẩy, cánh cổng lớn phát ra tiếng “kẽo kẹt” cũ kỹ.
Bách Lý Tân một chân bước vào nghĩa trang.
“Ngươi tìm người?”
Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên.
Bách Lý Tân quay đầu, liền thấy phía sau cánh cửa có một lão phụ nhân đang đứng.
Lão phụ nhân mặc một thân áo tang màu đen, lưng bà ta còng xuống, đôi mắt hằn sâu trên khuôn mặt gần như không có lòng trắng.
Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Bách Lý Tân một cách trống rỗng, rồi lại hỏi một lần: “Hay là nhận thi thể?”
“Tìm người.” Bách Lý Tân dừng một chút, bổ sung nói, “Tìm người sống, đêm qua có ai đến đây không?”
Lão phụ nhân: “Nếu là tìm người sống, thì quả thật có vài người.”
Bách Lý Tân: “Bọn họ hiện tại ở đâu?”
Lão phụ nhân đưa một ngón tay chỉ khắp sân đầy quan tài: “Đấy, đều ở đây cả, tự ngươi mà tìm đi, ai cũng tự mình tìm cả.”
“Ta cũng phải tìm, Bảo Nhi của nương, Bảo Nhi của nương, con ở đâu? Nương đến tìm con đây, con đừng chơi trốn tìm với nương nữa, mau ra đây đi.”
Lão phụ nhân không còn để ý đến Bách Lý Tân nữa, cúi đầu đi quanh nghĩa trang.
Bách Lý Tân trong lòng khẽ động, đi đến trước mặt Lão phụ nhân: “Lão bà bà, ngươi có biết lời nguyền Hà Thần không?”
Lão phụ nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen ngòm thảm thiết nhìn chằm chằm Bách Lý Tân, “Lời nguyền Hà Thần? Đương nhiên biết. Thời hạn ba năm, hiến tế tân nương. Bằng không, hồng thủy sẽ tràn lan.”
Bách Lý Tân: “Vậy ngươi có biết vì sao lại có lời nguyền Hà Thần không?”
Lão phụ nhân ngẩng đầu, trên gương mặt nhăn nheo nhếch miệng cười, “Vì sao ư? Bởi vì Hà Thần thôn đã làm chuyện sai trái, thần linh trừng phạt những kẻ có tội. Tội ác của bọn chúng tày trời, tất cả đều phải chết, ai ai cũng phải chết.”
Một trận gió lạnh căm căm thổi qua, thổi bay mái tóc trên trán Lão phụ nhân, để lộ ra một vết sẹo thật sâu.
Bách Lý Tân truy vấn: “Bọn họ đã làm sai chuyện gì?”
Biểu cảm của Lão phụ nhân chợt hoảng hốt một chút, ngay sau đó, ánh mắt bà ta bỗng trở nên trống rỗng. Lão phụ nhân không còn để ý đến Bách Lý Tân nữa, xoay người lẩm bẩm tự nói: “Bảo Nhi, Bảo Nhi của nương, đừng dọa nương nữa, về nhà ăn cơm đi.”
【 Đinh! Chúc mừng người chơi, tìm được manh mối chân tướng lời nguyền Hà Thần, tiến độ 2%/100%. 】
Ngay khi Bách Lý Tân tính toán tiếp tục truy vấn, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hỉ: “Anh Tân!”
Bách Lý Tân xoay người, liền thấy Hạ Trì có giá trị may mắn là A đang đứng trên con đường đất cách đó không xa, vẻ mặt kinh hỉ nhìn hắn, “Tốt quá rồi, anh vẫn còn sống!”
Dòng chữ “Giá Trị Vũ Lực 500%” trên đỉnh đầu cậu ta sáng chói lọi, vô cùng bắt mắt.
Bách Lý Tân quay đầu nhìn mắt nghĩa trang, lão phụ nhân đã biến mất không dấu vết.
“Tối qua tôi không xuống được, tìm một cái hang trên núi để qua đêm, các người vẫn ổn chứ?”
Hạ Trì dùng sức gật đầu: "Bọn em vẫn ổn, mọi người đều ở gần đây.”
Bách Lý Tân: “Vậy chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Xuống đây được hơn hai mươi tiếng đồng hồ trước, Hạ Trì đã vô cùng quen thuộc với thôn trang này, cậu dẫn Bách Lý Tân đi xuyên qua thôn một cách thành thạo, vẻ mặt có chút ngưng trọng: “Anh à, tối qua đã có mười người chết rồi.”
Bách Lý Tân mím môi: “Tôi biết.”
Hạ Trì: “Mấy người bọn em đều không sao, lúc đó may mắn, Lương Tây, Chu Quảng và Lý Xán Xán bị một con quái vật truy đuổi, khi nó sắp đuổi kịp thì con quái vật đó hình như bị đồng bọn gọi đi mất. Không chỉ riêng bọn em, tất cả quái vật đều đã rời đi, lúc đó anh cũng nghe thấy âm thanh đó chứ?”
Bách Lý Tân: “Nghe thấy.”
Vẫn là âm thanh văng vẳng.
Hạ Trì nói: “Vốn dĩ bọn em cho rằng đến được phòng an toàn thì sẽ không sao nữa, nhưng vừa xuống tới nơi Lý Xán Xán đã xảy ra chuyện.”
“Cô ấy vừa đến nơi đã bắt đầu phát sốt, sau đó thì hôn mê bất tỉnh. Hai cô gái còn lại cũng gặp tình trạng tương tự, bây giờ mọi người chỉ đành tạm thời để ba người họ ở lại trong phòng.”
“Lương Tây vận khí cũng khá tốt, bốc được nhân vật [Đại phu], còn nhận được kỹ năng độc quyền của đại phu là [Trị liệu]. Thuật trị liệu của anh ta cực kỳ hữu dụng, không chỉ chữa được những vết thương nhẹ trên người mọi người mà còn giúp hồi phục thể lực, nhưng nó lại chẳng có chút tác dụng nào với Lý Xán Xán.”
“Sau đó Lương Tây gặp một lão bà bà, bà ta nói với anh ta rằng trên núi có một loại thảo dược có thể trị chứng sốt cao của họ.”
“Bây giờ mọi người đang cãi nhau về việc có nên lên núi hái thuốc hay không. Em thấy trong thời gian ngắn sẽ chẳng có kết quả gì nên qua đây xem thử, biết đâu lại gặp được anh.”
“À còn nữa, mọi người phát hiện ra ngôi làng này ngoài lão bà bà kia ra thì không có một người phụ nữ nào khác. Là NPC nữ duy nhất trong cả làng, bà ta chắc chắn không hề tầm thường!”
Bách Lý Tân nhớ tới con số 2% ban nãy: “Vậy các người hỏi được gì chưa?”
Hạ Trì lắc đầu: “Thiết lập nhân vật của bà ta cứ điên điên khùng khùng, hễ đến lúc quan trọng là lại đòi tìm Bảo Nhi.”
Bách Lý Tân nhớ lại lúc nãy lão bà bà đúng là đang tìm “Bảo Nhi”, bèn trầm ngâm nói: “Xem ra phải giúp bà ta tìm được Bảo Nhi trước đã.”
Bách Lý Tân hơi tò mò không biết người có chỉ số may mắn hạng A như Hạ Trì đã bốc được nhân vật gì: “Hạ Trì, cậu bốc được nhân vật nào thế?”
Hạ Trì hơi khựng lại: “Đa số đều bốc được nhân vật [Thôn dân], chỉ là em may mắn hơn một chút, chỉ số vũ lực được tăng lên rất nhiều.”
Hạ Trì đột nhiên im bặt.
Trên đỉnh đầu hai người, hai dòng chữ “+500%” và “-95%” đang được xếp ngay ngắn cạnh nhau.
Nó rõ ràng chẳng nói gì, nhưng lại như đã nói tất cả.
…
Trên màn hình bình luận của phòng livestream.
【 Ha ha ha, cười chết mất, Bách Lý cưng thảm quá, đây là sức hút hạng F- đấy à? 】
【 Bách Lý Tân: Thần Xui Xẻo duy nhất của cả trò chơi, dĩ nhiên là nếu không tính người thường. 】
【 Các đồng chí, có ai qua màn trò chơi thí luyện này chưa, câu hỏi phụ về chân tướng lời nguyền của Hà Thần rốt cuộc là gì vậy? Cầu spoil. 】
【 Năm đó khi tôi thí luyện bốc trúng đúng màn này, còn câu hỏi phụ nữa chứ, sống sót được đã là may lắm rồi. 】
【 Các người sống sót bằng cách nào thế? Đến giờ tôi nhìn thế nào cũng thấy vô phương cứu chữa. 】
【 Đúng vậy, tôi cũng tò mò, mau kể cho chúng tôi nghe đi. 】
【 Chẳng có gì để nói cả, đợi đến khi nào người đủ nhẫn tâm hy sinh đồng đội để cầu sinh thì bài toán này sẽ có lời giải. 】
【… Tôi hình như biết lời giải của bài toán này rồi. 】
【 Tôi cũng biết. 】
【 Có lẽ vẫn còn cách khác mà. 】
【 Nếu bây giờ tôi biết vẫn còn cách khác, tôi sẽ chỉ càng thêm đau khổ. 】
Phòng livestream bỗng chốc bị bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề.
Hiến tế, hiến tế.
Đề bài đã nói cho mọi người biết, chỉ cần hoàn thành hiến tế, lời nguyền sẽ không ứng nghiệm.
Cứu mạng ba nữ người chơi kia, thực chất chính là cứu mạng những người chơi khác.
Nhưng trơ mắt nhìn người mình vừa cứu sống lại bị chính mình đẩy xuống vực sâu của cái chết, đó là một sự dày vò đến nhường nào?
Khoảng vài giây sau, bình luận kia lại hiện lên một dòng tin nữa.
【 Lúc đó… nữ người chơi bị hiến tế ấy đã bốc được nhân vật [Thánh nữ]. 】