Ngoài cửa sổ, mây đen giăng kín, cuồng phong gào thét, những tán lá cây xơ xác bị gió cuốn thành hình thù hỗn độn, như thể chỉ giây lát nữa, đại thụ sẽ bị bật gốc.
Tia chớp giáng xuống, chiếu sáng lữ quán quỷ dị lẻ loi giữa hoang dã.
Bách Lý Tân mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm, lười biếng tựa lưng vào ghế, ánh mắt đảo qua bốn phía.
Đây là đại sảnh lữ quán, tổng cộng có bảy người, bao gồm cả hắn, đang ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn. Trước mặt mỗi người đều đặt một tờ giấy và một cây bút.
Một ông lão, một nam sinh cấp ba, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, một cô gái mặc váy dài họa tiết hoa, một thanh niên đầu đinh tay xăm trổ đầy vẻ bất cần, và một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ phẫu thuật.
Ánh mắt mọi người đều tràn ngập mê mang và hoảng sợ.
Mê mang vì không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi này.
Hoảng sợ là bởi vì chính giữa đại sảnh đặt một chiếc rương hành lý lớn bằng mây.
Rương hành lý mở ra, một người phụ nữ tóc dài sắc mặt trắng bệch, tứ chi bị gập lại trong tư thế cực kỳ vặn vẹo.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ, hai bên cổ đều có dấu năm ngón tay rất rõ ràng, trên người cũng có những vết bầm tím và thi ban với mức độ khác nhau.
Chắc hẳn là bị bóp cổ đến chết.
Mọi người hoảng loạn đánh giá căn phòng quỷ dị này và những người xa lạ xung quanh. Khi nhìn thấy một thanh niên trong số đó, ánh mắt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí nỗi sợ hãi trên mặt cũng vơi đi phần nào.
Thanh niên kia trông chỉ khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, nhưng lại không hề có vẻ âm nhu.
Dáng người hắn thon dài tuấn dật, mỗi cử chỉ, mỗi động tác đều toát lên vẻ lười biếng và tùy ý. Hắn chỉ thản nhiên ngồi đó, nhưng lại có thể thu hút mọi ánh nhìn.
Đôi mắt đen dài tựa như mặt biển phủ sương, vừa thần bí vừa khó lường.
Có lẽ vì vừa mới bị đánh thức, thanh niên lười biếng tựa lưng vào ghế. Hắn khẽ rũ mắt, hàng mi đen dày khẽ rung trong không khí, khóe mắt vương chút gợn sóng. Ánh đèn lờ mờ hắt xuống, chiếu lên mái tóc màu nâu mềm mại của hắn, bao phủ một vầng kim quang mờ ảo.
Tuyệt mỹ, thuần khiết.
Tựa như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp được trưng bày trong viện bảo tàng, lại giống như tiên nhân bước ra từ bức họa.
【 Đinh! 】
Trong lúc tất cả còn đang ngẩn ngơ, một tiếng nhắc nhở đột ngột vang lên trong đầu mọi người.
Ngay sau đó, giọng nói điện tử vang lên.
【 Hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi sinh tồn nhập vai. Ta là hệ thống dịch vụ sẽ đồng hành cùng các vị đến khi trò chơi kết thúc. Vòng này là trò chơi nhỏ khởi động, sau khi qua cửa có thể tiến vào nhiệm vụ thử thách đầu tiên. Hoàn thành nhiệm vụ thử thách sẽ được vào đại sảnh trò chơi. 】
【 Sau đây là bối cảnh câu chuyện. 】
【 Một đêm mưa bão, bảy lữ khách xa lạ bị mắc kẹt trong một lữ quán. Tại đây, các người phát hiện một thi thể nữ, và hung thủ chính là một trong bảy người. 】
【 Điều kiện qua cửa: Tìm ra hung thủ, điền họ tên của kẻ đó vào giấy. Người điền đúng sẽ thắng trò chơi và nhận được phần thưởng điểm tích lũy. 】
【 Lời nhắc nhở thân thiện: Điểm tích lũy có thể dùng để đổi đạo cụ trong trò chơi. 】
【 Người có số phiếu cao nhất hoặc người điền sai đều bị coi là thất bại. Người chơi thất bại sẽ phải chịu trừng phạt. 】
【 Thời hạn 24 giờ. Trong quá trình trò chơi diễn ra, xin đừng rời khỏi lữ quán, nếu không sẽ bị coi là phạm quy. Người phạm quy sẽ phải chịu trừng phạt. 】
【 Hình thức trừng phạt: Chặt đầu. 】
【 Quá trình trò chơi đã được đồng bộ đến khu vực livestream dành cho tân thủ. Chúc các vị chơi vui vẻ. 】
Tiếng nói điện tử đột nhiên im bặt.
Chiếc radio trong lữ quán phát ra tiếng nhiễu "xèo xèo" mang đậm dấu ấn thời gian. “Sau đây là một thông báo tìm người. Đặc điểm nhận dạng như sau: Nữ, dáng người gầy, cao khoảng 1m65, tóc dài, khoảng 20 tuổi. Khi mất tích mặc váy đỏ, có tiền sử bệnh tâm thần nhẹ. Ai phát hiện xin gọi số 01-XXXXX, sẽ có hậu tạ.”
Giọng nói lạnh lẽo đến rợn người. Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm bất chợt vang lên, khiến cô gái mặc váy hoa sợ hãi ôm đầu thét lên một tiếng: “Đây rốt cuộc là đâu vậy? Rõ ràng vừa nãy tôi còn ở văn phòng, chúng ta bị bắt cóc sao?”
Thế nhưng, câu hỏi của cô hiển nhiên chẳng có tác dụng gì, đáp lại cô chỉ là năm gương mặt ngơ ngác.
Tất cả mọi người đều không biết mình đã đến đây bằng cách nào, ai nấy sắc mặt đều không mấy dễ coi.
Người đàn ông mặc vest nhìn quanh, hít sâu một hơi: “Hay là, mọi người thử kể xem mình đã đến đây bằng cách nào? Dù có bị bắt cóc đi chăng nữa, việc thu thập thông tin nhất định cũng có thể giúp chúng ta hiểu vì sao lại gặp phải chuyện này.”
Tiếng nhiễu lạnh lẽo vừa rồi truyền đến từ phía trên đầu họ, anh ta ngẩng lên nhìn thì thấy, trên trần nhà ngoài những thanh xà ngang hình tam giác sắp mục nát ra thì căn bản không có bất kỳ đường dây điện nào. Ngay cả những chiếc đèn thắp sáng cả lữ quán này cũng là đèn dầu kiểu cũ.
Thấy không ai để ý đến mình, người đàn ông mặc vest lại tiếp tục mở lời: “Nếu là tôi đề nghị, vậy tôi xin nói trước. Tôi tên Chu Quảng, là một luật sư. Hôm nay tôi vừa kết thúc một phiên tòa, một giây trước vẫn còn đang lái xe về nhà.”
Người đàn ông mặc vest vừa dứt lời, không khí lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
Anh ta có chút ngượng ngùng liếm khóe môi khô khốc, sau khi nhìn quanh bốn phía thì đặt ánh mắt lên cô gái mặc váy hoa kia, đang định mở miệng nói gì đó thì đã bị một tiếng gầm giận dữ cắt ngang.
Người đàn ông xăm trổ đập mạnh bàn: “Mẹ kiếp, bắt cóc cái quái gì! Bắt cóc mà chúng ta có thể ngồi yên ở đây à? Có vụ bắt cóc nào trên TV mà không bị trói tay, cột chân, bịt mặt đâu?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Các người bị ngốc à?” Người đàn ông xăm trổ tiện tay móc điện thoại từ trong túi ra: “Có khó khăn thì tìm cảnh sát chứ, gọi điện thoại báo nguy không biết à?”
Chu Quảng sững sờ.
Điện thoại? Thế mà vẫn còn? Sao anh ta lại không nghĩ ra nhỉ?
Không chỉ Chu Quảng, ngay cả ông lão, cô gái, người đàn ông mặc đồ phẫu thuật và nam sinh cấp ba nãy giờ vẫn ngồi yên cũng nhao nhao móc điện thoại ra khỏi túi.
Chỉ lát sau, năm chiếc điện thoại được đặt lên bàn, nhưng biểu tượng tín hiệu ở góc trên bên phải đều là một dấu “×” lớn.
“Đây rốt cuộc là cái xó xỉnh khỉ ho cò gáy nào mà đến tín hiệu cũng không có thế này!” Người đàn ông xăm trổ dùng sức ném điện thoại xuống bàn: “Gọi không được đâu, đừng phí sức nữa.”
Hy vọng vừa mới nhen nhóm của mọi người lại lần nữa vụt tắt.
“Tôi tên Thân Cổ Đạo, là một giáo sư đại học đã về hưu nhiều năm.” Cứ tưởng không khí lại trở về điểm đóng băng, thì ông lão kia đã lên tiếng: “Trước khi đến đây, tôi đang luyện thư pháp.”
“À còn nữa, tôi không phải hung thủ.”
Ông lão vén tay áo phải lên, để lộ phần cổ tay áo dính mực.
Tay ông hơi run run: “Thời trẻ tay tôi từng bị thương, cơ bắp bị teo rút, nên tôi dùng việc luyện thư pháp để rèn luyện cơ bắp. Tôi thậm chí vừa mới cầm nổi cây bút, sao có thể giết chết một cô gái trẻ, rồi nhét cô ta vào trong rương được?”
Sau khi hai người kia lên tiếng, cô gái mặc váy hoa cũng nói: “Tôi tên Lý Xán Xán, năm nay 25 tuổi, đang thực tập tại một công ty truyền thông. Trước khi đến đây, tôi vẫn còn đang tăng ca ở công ty.”
Cô nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng không phải hung thủ đâu nha.”
Nam sinh cấp ba: “Tôi tên Hạ Trì, là học sinh, vừa thi đại học xong. Tôi chưa từng giết người.”
Người đàn ông mặc đồ phẫu thuật trên tay vẫn còn đeo găng tay cao su dính máu. Đến lượt anh ta, anh ta vội vàng cởi găng tay ra, nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Tôi, tôi tên Lương Tây. Là, là một bác sĩ thú y. Lúc tôi đến đây, tôi đang thiến mèo đực. Máu này, là máu mèo, chứ không phải máu người! Người không phải tôi giết đâu.”
Dù phần giới thiệu có hơi qua loa, nhưng ít ra tên và nghề nghiệp của mọi người cũng đã được biết.
Trong đại sảnh, chỉ còn lại người đàn ông xăm trổ và chàng thanh niên điển trai kia chưa giới thiệu.
Người đàn ông xăm trổ có vẻ bực bội lên tiếng: “Tôi tên Dương Hạo, làm nghề tài chính luân chuyển. Tôi mới lười đi giết người.”
Lý Xán Xán lặp lại: “Tài chính luân chuyển?”
Người đàn ông mặc vest mím môi giải thích: “Chính là cái mà dân gian thường gọi là ‘cho vay nặng lãi’ đó. Trước đây tôi từng xử lý vài vụ kiện liên quan đến loại này, bọn cho vay nặng lãi đều thích tự đặt cho mình một cái tên tuổi đường hoàng, mỹ miều.”
Người đàn ông xăm trổ trừng mắt nhìn Chu Quảng một cái: “Đó đều là chuyện thuận mua vừa bán, có vấn đề gì à?”
“Hung thủ sẽ không phải là cậu đấy chứ?” Giáo sư về hưu Thân Cổ Đạo ngừng một lát rồi nói: “Dân gian chẳng phải vẫn thường có chuyện vì vay nặng lãi mà không trả được tiền, rồi bị bọn đòi nợ giết chết đó sao?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người đàn ông xăm trổ.
Người đàn ông xăm trổ không vui, gã trừng mắt nhìn Thân Cổ Đạo một cái: “Lão già chết tiệt, đừng có ở đây ngậm máu phun người! Mắt nào của ông thấy tôi giết người?”
Ngón tay người đàn ông xăm trổ gõ mạnh lên mặt bàn. Gã sốt ruột rút bao thuốc lá Hoa Tử ra khỏi túi, châm một điếu rồi kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, mắng ông lão: “Nói thêm một câu nữa, chưa biết chừng lão tử thật sự muốn giết người đấy!”
Khói trắng từ đầu thuốc nhẹ nhàng từng đợt bay lên không trung.
Sắc mặt ông lão tái đi một chút, run rẩy không nói thêm lời nào. Chỉ là sắc mặt mọi người đều đã thay đổi, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông xăm trổ tràn đầy nghi hoặc.
Trong đại sảnh, ngoài tiếng gió rít bên ngoài ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Cô gái bịt mũi, căng thẳng nói: “Cái đó, có thể dập thuốc đi không?”
Người đàn ông xăm trổ trừng mắt nhìn cô một cái: “Đây chính là Hoa Tử đấy!”
Ngay sau đó, gã quét ánh mắt hung dữ một vòng quanh bốn phía: “Các người nhìn cái gì mà nhìn? Các người nghi ngờ tôi à?! Các người cứ chờ đấy, tôi bây giờ sẽ gọi điện thoại báo nguy. Đã là thế kỷ 21 rồi, sao có thể còn có nơi nào không có sóng điện thoại chứ?”
Gã nói rồi hừ lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, chợt đẩy mạnh cửa sổ ra.
Trong khoảnh khắc, cuồng phong từ bốn phương tám hướng ùa vào.
Những chiếc đèn dầu bị gió thổi chao đảo, bóng dáng mọi người đổ dài trên vách tường, trông như những dị loại đang giương nanh múa vuốt, điên cuồng gào thét trong hỗn loạn.
Tiếng gió bên cửa sổ gào thét, người đàn ông xăm trổ đang giơ điện thoại di động dò tìm tín hiệu. Gió lạnh buốt từ cửa sổ lùa vào, khiến Lý Xán Xán lạnh đến nỗi bất giác rụt vai lại.
Người đàn ông mặc vest thấy vậy bèn định đi đóng cửa sổ, nhưng người đàn ông xăm trổ lại đột nhiên hét lớn: “Các người mau lại đây, chỗ này có tín hiệu!”
Chỉ thấy cánh tay trái cầm điện thoại của gã đã vươn ra ngoài cửa sổ. “Chết tiệt, còn thiếu một chút.”
Điếu thuốc gã ngậm trong miệng tàn thuốc đỏ rực, trong cơn gió lớn lại càng sáng hơn.
Ngay sau đó, gã lẩm bẩm chửi một câu, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
Người đàn ông mặc vest, ông lão và bác sĩ thú y nghe vậy vội vàng đứng dậy, đi tới phía sau người đàn ông xăm trổ thì phát hiện vạch sóng tín hiệu đang nhảy qua nhảy lại giữa một vạch và dấu "×".
Mắt mọi người chợt sáng rực lên.
Gã nói không sai, nơi này thật sự có tín hiệu!
Bất kể là ai đã nhốt họ ở cái nơi quái quỷ này, chỉ cần có tín hiệu là có thể gọi điện thoại cầu cứu, cảnh sát chắc chắn có thể dựa vào định vị để tìm ra họ!
“Khuyên anh một câu, đừng tới quá gần bên ngoài.” Ngay lúc mọi người đang vui mừng khôn xiết, một giọng nói vang lên từ phía sau.
Giọng nói ấy có chút khàn khàn và lười biếng, mềm mại như một con mèo Ba Tư vừa tỉnh ngủ.
Mọi người quay đầu lại thì thấy thanh niên tuyệt mỹ mặc áo ngủ đã đứng dậy, kéo ghế lùi về sau vài centimet để tránh luồng gió. “Vừa rồi hệ thống đã nói rồi, rời khỏi lữ quán sẽ bị trừng phạt.”
Người đàn ông xăm trổ vẫn một tay chống bên cửa sổ, nửa người đã nhoài ra ngoài.
Tuy không tin lời thanh niên kia, nhưng vẻ đẹp của đối phương vẫn khiến gã kinh ngạc. Người đàn ông xăm trổ bất giác hạ giọng mềm mỏng hơn: “Người đẹp, lo cho anh trai à? Đừng sợ, anh trai bảo vệ em.”
Ngoài cửa sổ, cuồng phong gào thét, thổi tung vạt áo của người đàn ông xăm trổ.
Người đàn ông xăm trổ giơ điện thoại, nhếch mép dùng ánh mắt đầy ý xấu nhìn Bách Lý Tân từ trên xuống dưới: “Đợi anh trai cứu em ra ngoài, em phải cảm ơn anh trai cho đàng hoàng đấy. Anh chẳng sợ mấy trò giả thần giả quỷ này, hơn nữa nó chẳng phải nói là ‘rời đi’ sao? Chân anh vẫn còn ở trong phòng, thì không tính là rời…”
Gã còn chưa nói xong, một vệt sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên trước mắt.
【 Đinh! Phát hiện người chơi vi phạm quy tắc trò chơi, tiến hành xử phạt. Phương thức xử phạt: Chặt đầu. 】
Một cái đầu tròn vo rơi xuống từ trên không, giây tiếp theo, thân thể không đầu của người đàn ông xăm trổ đổ ập ra ngoài lữ quán theo tác dụng của trọng lực.
【 Nhắc nhở các người chơi một lần nữa, vui lòng tuân thủ quy tắc trò chơi, cấm rời khỏi lữ quán. 】
Tất cả ngây người nhìn cảnh tượng đột ngột xảy ra trước mắt.
Không khí tĩnh lặng như tờ.
Biểu cảm của người đàn ông xăm trổ rất quỷ dị, một nửa là nụ cười bỉ ổi, nửa còn lại là nỗi sợ hãi tột cùng trước cái chết.
Hai loại biểu cảm đan xen vào nhau, khiến cả khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, vặn vẹo.
Trên cái xác không đầu nằm dưới đất, phần cổ bị thứ gì đó cắt đứt một cách gọn gàng, máu tươi từ đó phun ra xối xả!
Người hoàn hồn đầu tiên là người đàn ông mặc vest, anh ta run rẩy đưa tay đóng sập cửa sổ, rồi là người đầu tiên quay về chỗ ngồi của mình. Mấy người còn lại một lúc sau cũng thất thần quay về chỗ.
Vài giây sau, Lý Xán Xán cuối cùng cũng sụp đổ, ngửa đầu bật khóc: “Đây rốt cuộc là cái quái gì vậy, tôi chỉ không muốn đi làm thôi mà, nhưng nếu so với cái này, tôi thà đi làm còn hơn.”
Sắc mặt mấy người còn lại cũng chẳng khá hơn là bao.
Người đàn ông xăm trổ vừa rồi đã dùng chính mạng sống của mình để chứng minh cho họ thấy, cái giọng nói ma quái kia hoàn toàn không phải chỉ hù dọa suông.
Bọn họ có lẽ đã thật sự rơi vào một trò chơi quỷ dị không thể giải thích bằng khoa học, hơn nữa trò chơi này còn khắc nghiệt hơn họ tưởng, nó không chấp nhận bất kỳ ai lợi dụng lỗ hổng câu chữ để chơi khăm nó!
Vậy những gì hệ thống nói lúc nãy đều là thật sao? Trong số họ thật sự có một tên sát nhân?!
Trong nháy mắt, khi nhận ra điều này, tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, ánh mắt nhìn những người xung quanh đã mang theo vẻ cảnh giác.
“Tôi tên Bách Lý Tân.” Ngay lúc mọi người gần như sụp đổ, thanh niên mặc áo ngủ lên tiếng: “Là một… quản trị viên, trước khi đến đây tôi đang ngủ.”
Giọng nói của thanh niên vẫn mang vẻ lười biếng, trông như chẳng có chút sức sống nào.
Hắn tựa lưng vào ghế, đôi mắt đen láy phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng, dường như không hề kinh ngạc hay sợ hãi trước sự việc quái dị vừa xảy ra.
Bị sự bình tĩnh của thanh niên ảnh hưởng, cảm xúc của những người đang hoảng loạn cũng dần ổn định lại đôi chút.
Lý Xán Xán nhìn chằm chằm vào chiếc cổ thon dài của Bách Lý Tân: “Anh họ Bạch?”
Bách Lý Tân: “Không, tôi mang họ kép ‘Bách Lý’, tên một chữ ‘Tân’, là chữ ‘tân’ trong ‘gian tân khổ sở’.”
Mọi người chợt hiểu ra.
Có lẽ vì đã sống đủ lâu, giáo sư là người bình tĩnh lại đầu tiên, ông trầm giọng nói: “Biết đâu hung thủ chính là người đàn ông xăm trổ vừa chết kia, tôi nhớ hình như cậu ta tên là Dương Hạo.”
“Vừa rồi tôi chỉ mới nghi ngờ cậu ta một câu, cậu ta liền hoảng hốt không chọn đường mà đi thẳng đến bên cửa sổ. Nếu không phải chột dạ, tại sao cậu ta lại phải vội vàng như vậy? Cậu ta nói là tìm tín hiệu, nhưng liệu có phải vì thấy chuyện giết người bị bại lộ, nên mới lấy cớ tìm tín hiệu để quan sát địa hình, thực chất là tìm thời cơ bỏ trốn không?”
Một câu nói lại một lần nữa khiến tim mọi người như treo lên cổ họng, ngay cả Lý Xán Xán cũng ngưng khóc.
Lý Xán Xán: “Đúng đúng, lão tiên sinh nói không sai, Dương Hạo đó quá đáng nghi. Hơn nữa hệ thống vừa rồi không phải đã nói sao, đây chỉ là trò chơi khởi động thôi. Chắc chắn không khó, hung thủ hẳn là Dương Hạo.”
Mấy người suy đi tính lại, càng nghĩ càng thấy Dương Hạo đáng ngờ.
“Nhưng không có bằng chứng trực tiếp thì cũng không thể tùy tiện kết luận được.” Lương Tây lo lắng liếm đôi môi khô khốc. “Hệ thống nói người có nhiều phiếu nhất và người điền sai đều sẽ bị trừng phạt.”
“Nếu, nếu chúng ta điền sai, vậy sẽ có kết cục giống như Dương Hạo.”
Không gian lại một lần nữa rơi vào im lặng, cảm giác ngột ngạt trong không khí căng thẳng đè nặng lên thần kinh của mỗi người.
“Tôi có thể xem giờ trên điện thoại của ngài được không?” Giọng nói lười biếng vang lên từ bên cạnh giáo sư. “Lúc ngủ tôi không mang điện thoại theo người.”
Giáo sư thoát khỏi nỗi sợ hãi, ngẩng đầu lên thì phát hiện Bách Lý Tân không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng mình.
Bách Lý Tân cao khoảng một mét tám hai. Khi đôi mắt dịu dàng như ngọc của hắn nhìn sang, vị giáo sư thậm chí còn mơ hồ thấy được cả trời sao bên trong đó.
Vì cánh tay bị thương nên tay của Thân Cổ Đạo hơi run rẩy. Ông mở điện thoại, giơ về phía trước: “Hiện tại là 20 giờ 18 phút, giờ Đế Kinh.”
Bách Lý Tân lặng lẽ liếc nhìn màn hình điện thoại.
Góc trên bên trái là tên nhà mạng Hoa Quốc, góc trên bên phải là cột sóng và vạch pin, còn chính giữa màn hình hiển thị hai dòng thời gian.
Giờ Đế Kinh: 20 giờ 18 phút
16/09/2025
Bách Lý Tân lại quay sang hỏi những người khác: “Của các người cũng là giờ này phải không?”
Mấy người còn lại nhìn điện thoại của mình rồi đồng loạt gật đầu.
Hàng mi rậm dài của Bách Lý Tân khẽ run, che đi biểu cảm trong đôi mắt. Hắn không nói thêm gì mà lập tức đi tới bên cạnh thi thể.
Nghĩ đến việc phải ở chung với cái xác này trong lữ quán suốt 24 giờ, ai nấy đều thấy da gà da vịt nổi hết cả lên.
Ngay lúc mọi người còn không dám nhúc nhích, Thân Cổ Đạo đã run rẩy đứng dậy đi tới sau lưng Bách Lý Tân: “Thi thể không biết nói dối, cứ xem trên người cô ta có manh mối gì không đã.”
Sắc mặt Thân lão trắng bệch, nhưng vẫn cố nén nhìn một lúc rồi nói: “Trên cổ thi thể có hai vết tay. Vết tay khá to, có thể loại trừ Lý Xán Xán vì bàn tay cô ấy tương đối nhỏ.”
Lý Xán Xán thở phào một hơi.
Bách Lý Tân nói tiếp: “Ngoài ra, vết tay hằn rất sâu, cổ của người chết đã hơi biến dạng, có thể thấy hung thủ có sức lực rất lớn.”
Chu Quảng, người đàn ông mặc vest, nói: “Vậy có thể loại trừ Thân lão sư.”
Bảy người bị tình nghi, giờ chỉ còn lại năm.
Thân Cổ Đạo nhìn thêm một lúc rồi trở về chỗ ngồi: “Già rồi, sức quan sát cũng không còn tinh tường nữa, tôi chỉ nhìn ra được chừng đó thôi.”
Không lâu sau, Bách Lý Tân cũng rời khỏi chỗ thi thể. Hắn đi một vòng quanh sảnh lớn của lữ quán rồi ngồi lại về chỗ của mình.
Ánh mắt vốn lười biếng của hắn đảo qua mọi người, thanh niên vẫn giữ giọng điệu thản nhiên: “Tôi đã đoán được hung thủ là ai.”
Năm cặp mắt gần như cùng lúc đổ dồn về phía Bách Lý Tân.
…
Ngoài cửa sổ, một tia chớp rạch ngang bầu trời, theo sau là tiếng sấm vang rền.
Giữa tiếng sấm ầm ầm, bầu trời như bị thủng một lỗ, mưa lớn trút xuống xối xả, đập vào cửa sổ kêu thùng thùng, tựa như có vô số bàn tay vô hình đang dồn dập gõ cửa, nóng lòng muốn tràn vào lữ quán.
Ngọn đèn dầu chớp tắt vài lần, khiến căn phòng lúc sáng lúc tối, nhấn chìm một nửa thân hình Bách Lý Tân vào trong bóng đêm.
Ngón trỏ của Bách Lý Tân gõ nhẹ lên mặt bàn, tạo ra những âm thanh có nhịp điệu.
Ánh mắt Lý Xán Xán lướt qua bàn tay của Bách Lý Tân. Năm ngón tay hắn trắng nõn, khớp xương rõ ràng, từng đốt ngón tay đều có độ dài và hình dáng hoàn hảo, khiến người ta không thể rời mắt.
Ánh đèn chập chờn hắt lên gương mặt Bách Lý Tân, hàng mi rậm dài đổ bóng, che đi biểu cảm trong mắt hắn.
Lương Tây do dự hỏi: “Vậy hung thủ… là ai?”