Ta thế nhưng không ở trong phòng ngủ của mình, mà đang ở trong khu rừng rậm sau núi.
Một xác chết của đệ tử Thục Sơn, đầy vẻ dữ tợn mà nằm ngay trước mắt ta.
Trên xác chết đều là những vết cào do móng vuốt sắc bén của thú dữ để lại.
Ta hoảng sợ, nhìn xuống tay mình.
Phát hiện hai tay mình đầy máu, ngay cả khóe miệng cũng loang lổ vết máu.
Ta không khỏi rùng mình.
Đêm hôm khuya khoắt, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này, tại sao cả người ta đầy máu?
Chẳng lẽ đệ tử Thục Sơn này là do ta trong lúc mộng du mà giết chết ư?
Nếu để cho mọi người biết phu nhân chưởng môn Thục Sơn là một con yêu quái, còn giết cả đệ tử môn phái...
Ta lập tức tâm loạn như ma.
Chỉ muốn nhanh chóng phi tang, kéo xác chết ném xuống vực.
Rừng rậm có thú dữ lui tới.
Không quá một ngày, cũng sẽ bị chúng xé xác ăn.
Tưởng mọi chuyện sẽ được che giấu như vậy, nhưng liên tiếp mấy đêm, ta lại vô tình xuất hiện trong khu rừng này, mỗi lần đều có một đệ tử chết trước mặt ta.
Ta càng lúc càng sợ hãi.
Đúng lúc ta hoảng loạn không thôi, đến tối cũng không dám nhắm mắt ngủ, một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của ta.
Hắn cao lớn mạnh mẽ, dung mạo tuấn tú vô song, đi thẳng vào vấn đề nói với ta: "Việc ngươi giết hại đệ tử Thục Sơn, đều bị ta dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại."
Ta sững sờ, cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi là ai?"
Trong lòng do dự, định bụng có nên dứt khoát giết hắn bịt miệng.
Mặt mày người đàn ông có chút tối tăm, dường như đã đoán được suy nghĩ trong lòng ta, trực tiếp vạch trần: "Đừng nghĩ nữa, tiểu hồ ly, ngươi không đánh lại ta."
Ta cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.
Hắn không chỉ nhìn thấy ta giết người, mà còn nhận ra chân thân ta là hồ ly.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Hắn vung tay một cái, một chiếc bình ngọc nhỏ xuất hiện trên bàn.
"Đây là thuốc giả chết có thể khiến ngươi chết đi sống lại, cho dù tu vi của Lâm Hoài cũng không thể phát hiện ra, nếu như ngươi muốn trốn thoát, thuốc này có thể giúp ngươi một tay."
"Ngươi không rõ lai lịch, là địch hay là bạn thì vẫn chưa biết, ta dựa vào đâu mà tin ngươi?"
Hắn cười nhạo một tiếng: "Bây giờ ngoài việc tin ta, ngươi còn có cách nào khác ư?"
"Không thử một chút thì sao biết được?"
Ta nhìn thẳng vào sâu bên trong đôi mắt hắn.
Sử dụng chiêu độc nhất vô nhị của hồ ly, mị hoặc chi thuật.
Mắt thấy ánh mắt hắn dần dần mờ mịt, nhưng đến lúc quan trọng, thế nhưng lại lấy lại được tỉnh táo.
"Mị hoặc chi thuật bình thường cũng muốn đối phó với ta?" Hắn nhướng mày, cười cợt nhìn ta, không nhanh không chậm mà mở miệng: "Hay là ngươi thử hôn hồ xem?"
Hôn hồ là pháp thuật cấp cao hơn so với mị hoặc chi thuật.
Chỉ cần vừa hôn, có thể mê hoặc tâm trí con người.
Ta cảm thấy hắn đây là đang nghĩ bậy.
Ta không cần suy nghĩ đã từ chối, không chút nương tay mà mỉa mai: "Yêu quái chúng ta cũng rất có nguyên tắc, loại như ngươi quá xấu, thật sự không nỡ xuống miệng."
Người đàn ông lập tức tức giận đến mức mặt đỏ mũi nghẹn, bỏ lại thuốc rồi biến mất trong màn đêm.
9.
Ta nhìn bình thuốc trên bàn.
Suy nghĩ thật lâu, vẫn là cất nó đi.
Dần dần, số đệ tử Thục Sơn mất tích ngày càng nhiều.
Toàn bộ Thục Sơn tin đồn lan tràn bốn phía. Trưởng lão còn ở lại Thục Sơn đã bắt đầu xuống tay điều tra việc này.
Mà ta ngày nào cũng lo lắng đề phòng, sợ chuyện sẽ bị bại lộ.
Tang La nghe được tin tức, cố ý chạy đến hỏi ta: "Có thể là có đại yêu quấy phá. Thục Sơn có pháp trận Thượng Cổ Hộ Sơn bảo vệ, yêu quái bình thường không có cách nào quấy phá được. Ngươi ở đây không an toàn lắm, có muốn theo ta đến Tiên Hà lẩn trốn mấy ngày không?"
Nhưng ta sao dám đến Tiên Hà chứ?
Lỡ buổi đêm lại mộng du giết người, mọi chuyện sẽ xong đời.
Trước sự từ chối nhiều lần của ta, Tang La đành bỏ cuộc.
Nàng tặng ta một chiếc trâm ngọc, dặn dò cẩn thận: "Có nguy hiểm thì lập tức đập vỡ, ta sẽ biết được rồi lập tức đến cứu ngươi."
Ta đặt chiếc trâm ngọc trong lòng bàn tay vuốt ve, tâm trạng rất phức tạp.
Nàng thế nhưng lại tin tưởng ta đến vậy.
Tâm lý áy náy cộng thêm cảm giác tội lỗi của ta càng thêm mãnh liệt.
Lâm Hoài vẫn chưa trở về, mà ta đã không thể đợi thêm được nữa.
Một khi tìm ra được hung thủ phía sau là ta, chắc chắn sẽ liên lụy đến hắn.
Ta cân nhắc nhiều lần, bị dồn đến đường cùng, chỉ có thể liều một phen, quyết định giả chết.
Đầu tiên là giả vờ nhiễm phong hàn, sau đó để bệnh tình dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Cũng may là tính cách yếu đuối thường ngày của ta đã ăn sâu vào lòng người, không ai nghi ngờ ta giả vờ.
Cứ như vậy diễn vài ngày, thời cơ đã chín muồi.
Ta lấy ra bình thuốc giả chết mà người đàn ông xa lạ kia để lại, dứt khoát nuốt xuống.
Chẳng mấy chốc, thuốc phát huy tác dụng.
Lúc ta vẫn còn chút ý thức, mơ hồ nghe được tin tức báo tang của nha hoàn, đại phu vội vàng chạy đến, mạch đập vẫn vậy, cuối cùng đành phải tuyên bố ta đã chết.
Giữa tiếng khóc lóc thảm thiết của nha hoàn, ta hoàn toàn mất đi ý thức.
Không biết đã qua bao nhiêu ngày, thuốc giả chết hết tác dụng, ta dần dần lấy lại được một chút ý thức.
Quá trình này thật chậm chạp mà mệt mỏi.
Bốn bề im lặng không tiếng động, ta hẳn là được chôn cất ở một nơi rất yên tĩnh.
Dù sao cũng là chưởng môn phu nhân, cách thức an táng chắc chắn rất cao.
Cũng không biết Lâm Hoài trừ yêu diệt ma thế nào rồi, có về được Thục Sơn không, nếu biết ta đã "bệnh chết", sẽ buồn không, có vì ta mà rơi lệ không?
Trong lúc miên man suy nghĩ, từng cơ quan trong cơ thể ta, cũng dần dần bắt đầu trở lại bình thường.
Lông mi ta nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi mở to mắt.
Tưởng rằng sẽ nhìn thấy nắp quan tài đen kịt.
Không ngờ, đập vào mắt ta là khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Lâm Hoài.
Hắn đứng bên đầu giường ta, dáng vẻ phong lưu tuấn tú, đôi mắt sáng ngời nhìn ta: "Phu nhân chơi chán xong liền vứt?"
Ta tưởng mình gặp ảo giác, sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại.
Nhắm lại mở ra, nhắm lại mở ra.
Qua lại mấy lần, Lâm Hoài vẫn êm đẹp mà đứng ngay bên cạnh ta.
“Giả chết" thất bại.
Ta xong đời rồi.