Gả cho Lâm Hoài hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Lúc đó, ta hùng hồn nói với tộc nhân của mình: “Ta sẽ noi theo tổ tông Đát Kỷ, làm yêu nữ hại nước hại dân.”
Kết cục cuối cùng của Đát Kỷ là gì? Còn có người mộng tưởng tìm chết?
Các tộc nhân dùng ánh mắt nhìn người bị thiểu năng trí tuệ, nhìn ta xuống núi phiêu bạt.
Nhưng ta còn chưa đi đến kinh thành, đã bị bọn thổ phỉ không có mắt bắt cóc đến sơn trại.
Lúc ta đang định đại khai sát giới, lấy đàn thổ phỉ này luyện tay một chút, Lâm Hoài xuất hiện.
Hắn mặc một chiếc áo choàng đạo sĩ màu trắng, mặt như hoa sen, trông giống như công tử phong lưu tuấn tú trên thế gian.
Nhưng lúc hắn giết người, lại không nương tay chút nào.
Thậm chí còn tàn bạo hơn so với yêu quái.
Lưỡi kiếm tung bay, đầu người lăn xuống đất.
Trong nháy mắt, toàn bộ sơn trại ngoại trừ ta, không một ai sống sót.
Nhìn thấy lưỡi kiếm của Lâm Hoài vẫn còn dính máu.
Ta bị doạ đến choáng váng.
Chẳng lẽ chưa thực hiện được ước mơ đã chết trước, mới là số mệnh của ta?
Lâm Hoài rút kiếm bước từng bước về phía ta.
Mà ta, trong lúc lưỡng lự giữa việc cứng rắn với hắn hay đầu hàng, ta nảy ra một ý tưởng.
Cuối cùng ta nhanh trí, giả vờ kinh hãi quá mức, ngất xỉu trong vòng tay Lâm Hoài.
Cứ như vậy, ta bị Lâm Hoài đưa đến Thục Sơn.
2.
Ta là một con yêu quái, trà trộn vào lãnh địa của người tu tiên, giống như một con cừu lạc giữa bầy sói.
Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.
Nhưng cũng may yêu đan của ta từ nhỏ đã bị phong ấn, ngay cả Lâm Hoài cũng không cảm nhận được yêu khí của ta.
Lúc đó, hắn cũng ép hỏi qua thân phận của ta.
Ta cúi đầu rơi lệ, để lộ ra một đoạn cổ trắng như ngọc: "Ta, ta chỉ nhớ tên ta là A Sở, những thứ khác thật sự không nhớ gì hết... Bọn hắn đánh ta bất tỉnh, bắt ta về, máu chảy rất nhiều..."
Sắc mặt Lâm Hoài lạnh lùng, đứng chắp tay, yên lặng nhìn ta, như là cân nhắc xem lời ta nói có thật hay không.
Cảm giác áp bức ập vào mặt.
Ta căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Càng không dám dùng bất kỳ tà thuật mê thuật nào trước mặt hắn.
Lúc bầu không khí đang ngưng đọng, một luồng gió lạnh đột nhiên ùa đến, thổi tung cửa sổ đang khép hờ.
Ta không khỏi run rẩy, hai tay mềm mại không xương chắn trước ngực, yếu đuối đáng thương mà nhíu mày: "A, lạnh quá~"
Lâm Hoài ngừng lại một chút.
Quay đầu đóng cửa sổ lại.
Khí thế áp bức cuối cùng cũng tan biến, hắn lại khôi phục dáng vẻ công tử phong lưu, ánh mắt dịu dàng: "Mùa xuân giá lạnh, cô nương chú ý giữ ấm."
Ta nắm lấy góc áo, giọng như muỗi kêu: "Cảm ơn đạo trưởng."
Thấy thế, giọng hắn càng thêm mềm nhẹ: "Cô nương đừng sợ, tại hạ là chưởng môn Thục Sơn Lâm Hoài, lần này xuống núi là vì diệt trừ yêu tà."
Lâm Hoài nói đám thổ phỉ kia cũng không phải người bình thường, bọn hắn chuyên bắt cóc các cô gái trẻ, luyện chế tà thuật.
Các cô gái bị bắt cóc trước ta, cũng đã đều bị giết chết.
Chỉ còn lại ta, được Lâm Hoài cứu thoát.
Mặt ta đầy cảm kích, nói lời khách sáo: "Chưởng môn đại ân, tiểu nữ không có gì báo đáp, nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp..."
Lâm Hoài ngắt lời ta: "Cần gì đợi đến kiếp sau."
Ta: "?"
Chẳng lẽ hắn còn muốn ta kiếp này làm trâu làm ngựa?
Sao ngươi không lên trời luôn đi?
Lâm Hoài nhướng mày cười khẽ: "Đã là ân cứu mạng, cô nương lấy thân báo đáp đi."
Ta: "..."
Để ta là một con yêu, gả cho đạo sĩ, ngươi có nói thật không vậy?
Lâm Hoài ôn nhu đưa tình: "Có phải cô nương không muốn?"
Mặt ta đỏ như gấc, không thèm ngượng ngùng: "Tất nhiên là muốn."
Cười chết, ta căn bản không dám phản kháng.
Hơn nữa ta rất hoài nghi, Lâm Hoài có phải đã nhìn ra cái gì rồi không?