Hắn ghen tuông không chút nào che giấu.

Ta cũng không biết việc thể hiện sự chiếm hữu cũng có thể khiến người ta tim đập nhanh.

Nhưng ngay sau đó ta lại sinh ra một trận ảo não.

Rõ ràng là ta muốn câu dẫn hắn, nhưng ngược lại bị hắn câu dẫn.

Thân là hồ ly sao có thể thua được?

"Vậy vì sao ngươi lại tránh mặt ta?" Ta rơm rớm nước mắt, oán trách, "Nếu ta không lọt vào mắt chàng, tại sao lại lấy ta?"

Ánh mắt Lâm Hoài như một mảng tuyết, nhẹ nhàng rơi trên mặt ta.

Từ cái trán trơn bóng trắng nõn của ta, lướt qua đôi mắt hồ ly quyến rũ, đến sóng mũi cao, cuối cùng dừng lại ở đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng.

Giọng nói ôn nhu pha lẫn vài phần khàn khàn: "A Sở dung mạo tuyệt thế, thân hình mảnh mai... Ta sợ chính mình sẽ làm nàng bị thương."

Làm ta bị thương?

Đáng ghét, ta thật sự không muốn hiểu!

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nghiêng người sang một bên, dời ánh mắt, giọng nói như muỗi kêu: "Phu quân~ ta có thể~"

Lời còn chưa dứt, ta đã bị người ta bế lên, đi về phía phòng ngủ.

Lâm Hoài đã mắc câu!

Hắn đặt ta nằm trên giường.

Một tay hắn giật lấy trâm cài tóc của ta ném xuống đất, mái tóc đen dài như thác nước buông xuống.

Ta không thể nhìn thấy bộ dạng của mình.

Nhưng hẳn là, dáng vẻ yếu đuối như hoa tầm xuân, bộ dáng run rẩy lại phong tình vạn chủng.

Ánh mắt Lâm Hoài sâu thẳm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta.

Bức màng rơi xuống, che khuất một căn phòng đầy sắc tình.

...

Khó trách Tang La lại mắng Lâm Hoài là biến thái.

Hắn thực sự rất biến thái.

Ta là một con yêu quái, nhưng cũng sắp không chịu nổi nữa.

Nếu không phải vì để nâng cao tu vi, loại khổ này, ai thích ăn thì ăn đi.

Không lâu sau, Đại Hoang truyền đến tin tức Thượng Cổ Hung Thú và đại yêu xuất hiện.

Lâm Hoài thân là chưởng môn của phái Thục Sơn, dẫn theo một số trưởng lão xuống núi trừ yêu diệt ma.

Trước khi rời đi, ta giả vờ một bộ lưu luyến không rời, nhưng thực ra trong lòng đã vui mừng khôn xiết.

Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày rồi.

Ta xúc động đến mức suýt khóc.

7.

Nhưng Lâm Hoài xuống núi còn chưa được mấy ngày, ta đã bắt đầu nhớ hắn.

Cũng may Tang La thường chạy đến tìm ta chơi, Thục Sơn to như vậy cũng bớt nhàm chán hơn.

Có lẽ ta diễn quá tốt.

Tang La đối với tính cách của ta tin tưởng không nghi ngờ, rất quan tâm chăm sóc ta.

Nàng là một cô gái hoạt bát nói nhiều.

Có nàng ở đây, toàn bộ chuyện về Thục Sơn, từ việc Lâm Hoài trở thành chưởng môn như thế nào đến trò đùa của các đệ tử, ta đều rõ như lòng bàn tay.

"Nửa năm trước, Lâm Hoài đột nhiên thay đổi tính tình, ra tay giết chết một đám trưởng lão Thục Sơn, thủ đoạn tàn nhẫn biến thái, bản thân hắn cũng bị thương nặng, dưỡng bệnh nửa năm."

Hắn giết những trưởng lão đó mà không đưa ra bất kỳ lý do nào.

Nói giết là giết.

Toàn bộ Thục Sơn máu chảy thành sông.

Lúc Tang La nhận được tin tức đến nơi, mọi chuyện đã thành kết cục định sẵn.

Chỉ thấy cả người Lâm Hoài dính đầy máu, mặt vô cảm đứng giữa đống xác, giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra.

Tang La có chút sụt sịt: "Lúc trước hắn không phải như thế, ngươi đừng nhìn hắn bây giờ tỏ ra đạo mạo, hắn trước đây mới là chính nhân quân tử, phong lưu tuấn tú, tâm địa từ bi."

Nàng nghiêng đầu nhìn ta: "A Sở, ban đầu ta nghĩ hắn có ý xấu với ngươi, nhưng bây giờ xem ra, hắn đối với ngươi hẳn là thật lòng."

"Lần xuống núi này, hắn cố ý đến Tiên Hà gặp ta, cầu xin ta chăm sóc ngươi nhiều hơn."

"Hắn chưa từng cầu xin ai.”

Tang La ríu rít nói xong, rồi cáo từ rời đi.

Ta ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ, suy nghĩ lại bay nghìn dặm.

Không biết có phải vì nhớ thương Lâm Hoài quá không.

Buổi tối lúc ngủ, mơ hồ bắt đầu mơ.

Ta tựa hồ gặp được Lâm Hoài quân tử như ngọc trong miệng Tang La.

Trong mơ, ta không phải là thiếu nữ yếu đuối như hiện tại, mà giống như yêu tinh quốc sắc sinh hương.

Ta trong giấc mơ có bộ dáng yêu tinh hại nước, ngay cả tổ tông Đát Kỷ chuyển thế cũng không thể sánh bằng. Mà Lâm Hoài rõ ràng đã bị ta mê hoặc, nhưng hắn lại cố gắng tự chủ, vẻ mặt nghiêm túc kiềm chế bản thân.

Rất đáng yêu.

Hình ảnh trong mơ chuyển đột ngột, đột nhiên biến thành ta hóa thành nguyên thân bạch hồ, thân thể chìm trong biển lửa, hơi thở thoi thóp.

Cảm giác da thịt bị cháy xém đau đớn quá mức chân thực, ta bỗng nhiên tỉnh dậy.

Lúc nhìn rõ mọi thứ trước mắt, ta không khỏi giật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play