Mắt ta nhòe lệ, cẩn thận giải thích: "Phu quân, nếu ta nói là ta đang đùa với chàng, chàng có tin không?"

Giọng nói Lâm Hoài dịu dàng như nước: "Phu nhân nghĩ thế nào?"

"Không tin đúng không." Ta khóc nức nở, tự mình bỏ cuộc, "Vậy chàng giết ta đi."

Ngón tay dài của Lâm Hoài vuốt lên đôi môi khô nứt của tôi, nhẹ nhàng thở dài: "Phu nhân nói ngớ ngẩn gì thế, sao ta có thể giết nàng được?"

Bởi vì ngươi không biết ta đã làm gì.

Nếu chàng biết ta là yêu quái, nếu chàng biết ta còn giết rất nhiều người vô tội, nếu chàng biết bảo vệ ta sẽ trở thành kẻ thù của thế gian, như vậy chàng có còn chắc chắn mà nói, sẽ không giết ta sao?

Trong lòng ta chua xót vô cùng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hại nước hại dân thật khó.

Dựa vào bản lĩnh của tổ tông Đát Kỷ, bà rõ ràng có thể trốn thoát, tại sao không?

Chắc là vì tình yêu.

Yêu đến mức có thể từ bỏ chính mạng sống của mình.

Ánh mắt Lâm Hoài hiện lên vẻ xót xa, cúi đầu lau nước mắt cho ta, giọng nói trầm thấp, mang theo dỗ dành: "Đừng khóc, chuyện đệ tử Thục Sơn mất tích không liên quan gì đến nàng, đừng tự dọa mình."

Ta bỗng nhiên mở to mắt, nước mắt lập tức ngừng lại, vui mừng khôn xiết mà hỏi: "Thật không? Thật không phải do ta làm?"

Hắn mỉm cười nhìn ta, nhẹ nhàng gật đầu: "Người đàn ông cho nàng thuốc giả chết tên là Âu Dương Kỳ, là hắn giăng bẫy, những đệ tử kia cũng là người của hắn giết, muốn đổ tội cho nàng."

Ta hoàn toàn sững sờ: "Nhưng chúng ta không quen biết, không thù không oán, tại sao hắn lại hại ta?"

"A Sở, hắn chính là nhắm vào nàng, hắn biết nàng không dám tiết lộ thân phận hồ ly của mình."

Vậy, người thật không phải do ta giết.

Ta sau khi nhận ra, đã hoàn toàn rửa sạch tội danh giết người.

Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, lại đột nhiên nhận ra điều bất ổn.

Vừa rồi...Lâm Hoài nói hồ ly?

Vậy, hắn thực ra, sớm đã biết thân phận thật sự của ta là hồ ly rồi sao?

Ta chậm rãi nhìn Lâm Hoài, có chút áy náy mà chớp chớp mắt.

Hắn liếc nhìn ta, giọng điệu bình tĩnh nói: "Phu nhân, nàng nghĩ phu quân nàng thân là chưởng môn Thục Sơn, ngay cả nàng là người hay yêu cũng không nhìn ra sao?"

Ta sửng sốt!

Nếu đã biết ta là yêu quái, vậy tại sao lại muốn lấy ta?

Nhân yêu khác biệt, hắn không sợ bị thế nhân ngàn vạn chỉ trích sao?

Còn những màn diễn của ta trước mặt hắn, tự cho là tinh xảo, thực tế lại vụng về...

Ôi trời, hay là để ta chết đi cho rồi!

11.

Lâm Hoài rót cho ta một tách trà, đưa cho ta uống.

Giả chết khiến ta khát quá lâu, uống trà này vội vàng, không cẩn thận bị sặc.

Nước trà chảy xuống cần cổ trắng nõn, loang ra ở ngực, thấm ướt một mảng lớn quần áo.

Ánh mắt Lâm Hoài thâm trầm.

Lấy khăn tay ra lau cho ta.

“Phu nhân thà tin Âu Dương Kỳ chứ không tin phu quân của mình."

Từ má đến cổ.

"Còn bỏ phu bỏ con."

Từ cổ đến xương quai xanh.

"Nên phạt."

Ta đỏ mặt tía tai, nắm chặt lấy tay hắn van xin.

Nhưng hắn lại không thay đổi sắc mặt, ra vẻ nghiêm nghị, đoan trang của một công tử.

Ta nhìn hắn uất ức, giả vờ khóc: "Muôn sai vạn sai đều là lỗi của ta... Nhưng ta cũng sợ mình phạm sai lầm lớn, liên lụy đến chàng."

Ánh mắt Lâm Hoài phức tạp nhìn ta rất lâu, thì thầm: "Nàng sao vẫn ngốc như vậy."

Ta ngơ ngác.

Thấy hắn có phần mềm lòng, vội vàng lao vào lòng hắn, ôm hắn làm nũng.

Một khủng hoảng gia đình đã được giải quyết.

Chẳng mấy chốc, Thục Sơn mở tiệc chiêu đãi khách quý.

Nhưng ta không ngờ, vị khách quý này lại chính là người đã cho ta thuốc giả chết, Âu Dương Kỳ.

Hắn lắc mình biến hoá, trở thành thái tử cao cao tại thượng của hoàng triều.

Lúc trước nếu ta không bị Lâm Hoài đưa đến Thục Sơn, nếu ta thành công đến kinh thành.

Thì rất có thể người ta phải câu dẫn hoặc là hoàng đế, hoặc là thái tử Âu Dương Kỳ.

Nghĩ vậy, ta không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Âu Dương Kỳ đại diện cho hoàng đế đến Thục Sơn để khen ngợi.

Lâm Hoài lần này có công trừ yêu diệt ma, cứu vớt sinh linh khỏi bể khổ.

Những bảo vật hoàng gia chảy như nước được các cung nữ đưa vào Đại điện Thục Sơn, ngay cả trưởng lão hiểu biết rộng cũng không khỏi sửng sốt.

Lâm Hoài không hề dao động, khẽ nói: "Thục Sơn tạ ơn ân đức của bệ hạ."

Âu Dương Kỳ cười lạnh một tiếng, giọng điệu mỉa mai: "Thất đệ thật là không biết hưởng phúc, tình phụ tử của phụ hoàng dành cho đệ, ngay cả bản thái tử cũng không khỏi ghen tị."

Ta lại kinh ngạc.

Lâm Hoài cũng là hoàng tử?

Vậy sao hắn lại chạy đến Thục Sơn để tu tiên?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play