Cứ như vậy, ta gả cho Lâm Hoài, trở thành chưởng môn phu nhân.
Lợi ích lớn nhất của việc ở lại Thục Sơn chính là linh khí dồi dào, có lợi cho việc tu luyện.
Yêu đan bị phong ấn, tu luyện bị cản trở, ta đến nay đều là người kém cỏi nhất trong tộc.
Dù sao thì giấc mơ trở thành yêu nữ khuynh thành trong một lát cũng không thể thực hiện được, không bằng nâng cao tu vi trước.
Hơn nữa nghe nói yêu và người song tu có thể nhanh chóng tăng cường tu vi.
Ta chợt hiểu ra.
Gả cũng gả rồi, sử dụng hợp lý phu quân của mình cũng không quá đáng chứ?
Nhưng kể từ khi thành hôn, Lâm Hoài không xuất hiện nữa, ngay cả đêm tân hôn cũng là ngủ riêng.
Núi không đến với ta, vậy ta sẽ đi tìm núi.
Ta quyết định chủ động tấn công.
Đêm đó, ta tỉ mỉ trang điểm chải chuốt, cầm đèn đi đêm, đến Trầm Uyên Các tìm Lâm Hoài.
Đệ tử Thục Sơn gặp ta trên đường đều dừng lại hành lễ, cung kính gọi ta là chưởng môn phu nhân.
Ta mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Không cần đa lễ."
Gió xuân se se lạnh.
Ta đứng trong gió, áo lụa màu trơn bay phấp phới, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió.
Một vài sợi tóc, không cẩn thận chạm vào mặt những đệ tử kia.
Sắc mặt bọn họ đỏ bừng, cúi đầu thấp hơn nữa.
Ta vừa muốn cong khoé môi, thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng như ngọc từ xa vọng đến: "A Sở."
Khoé miệng mới cong được một nửa, lại nhanh chóng thu lại.
Rõ ràng không làm gì nhưng lại có cảm giác như bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
Mấy đệ tử như tỉnh mộng, vội vàng hành lễ với Lâm Hoài rồi chạy vội đi.
Ta xoay người, ngoáy đầu nhìn lại, nhìn về phía Lâm Hoài.
Hắn đứng ở hành lang.
Chúng ta cứ như vậy, cách nhau bảy tám bước, nhìn nhau từ xa.
Ánh sáng lung linh của đèn lồng chiếu vào người hắn, trong suốt sáng lên, như một vị thần.
Ta bị hút hồn.
Kìm lòng không được sinh ra một dục vọng muốn hủy hoại.
Muốn hủy hoại hắn, bóp nát hắn, thuần phục hắn, kéo hắn xuống thần đàn, lại để cho hắn nhiễm lấy khí tức của ta.
Lâm Hoài dẫn đầu phá vỡ im lặng.
“A Sở đêm khuya tìm ta, là có chuyện gì?"
“Chàng muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?"
Hắn lẳng lặng nhìn ta: "Đều muốn nghe."
“Ta lạc đường." Ta dừng một chút, nói: "Đây là lời nói dối."
“Vậy lời nói thật?"
“Ta nhớ chàng, cố ý đến gặp chàng." Ta ngước mắt nhìn hắn, trong mắt sóng nước lấp lánh, "Đây là lời nói thật."
Hắn bước từng bước đi đến trước mặt ta.
Ánh mắt của chúng ta giao hòa.
Có ngươi trong ta, có ta trong ngươi, không ai nhượng bộ.
Hắn đột nhiên giơ tay, thay ta vén những lọn tóc đen nghịch ngợm trên trán ra sau tai.
Không khí ái muội đến cực điểm.
Lâm Hoài đột nhiên cúi người đến gần ta, ánh mắt đen tối không rõ.
“A Sở, nàng nhớ kỹ, cả người nàng, từng sợi tóc của nàng, đều là của ta."
“Đừng để bất cứ ai chạm vào nàng