Người phản đối kịch liệt hôn sự này nhất, là chưởng môn của phái Tiên Hà, Nhân Tang La.
Ta tưởng lại là một màn yêu hận tình thù, tiết mục ngươi yêu ta, ta yêu nàng, nàng yêu hắn.
Kết quả Tang La nửa đêm trèo vào phòng ta, không nói không rằng, ôm ta bỏ chạy.
Lúc ngự kiếm bay giữa không trung, Tang La đón gió hô to, giọng nói đứt quãng: "Cô nương, ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu, ta tới cứu ngươi, Lâm Hoài chính là một tên biến thái, mau chạy đi!"
Ta: "?"
Ta khóc không ra nước mắt.
Làm sao mỗi người đều nói mình không phải người xấu.
Nhưng hành động của mỗi người lại còn kỳ lạ hơn cả một con hồ ly là ta.
Còn chưa bay được bao lâu, đã bị Lâm Hoài đuổi theo.
Hai người họ đấu pháp trên không trung.
Chẳng ai quan tâm đến việc ta rơi từ trên trời xuống.
Ta lại một lần nữa đối mặt với lựa chọn.
Giữa việc để mặc mình rơi thẳng xuống đất ngã chết, hay thi triển yêu thuật để bị đạo sĩ phát hiện rồi giết chết, ta lưỡng lự.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Hoài cuối cùng cũng phát hiện kịp thời đỡ được ta.
Sắc mặt ta trắng bệch, ngã vào trong lòng ngực hắn, thân thể khẽ run, khóc đến lê hoa đái vũ.
Lần này không phải là giả, mà là vô cùng chân thành.
Cái gọi là "thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chịu tội", chính là đây!
Ta suýt nữa nghĩ mạng nhỏ của mình hôm nay sẽ phải trả giá ở nơi này.
Tang La ngượng ngùng mà nhìn ta: "Thật xin lỗi."
Vẻ mặt Lâm Hoài vẫn tao nhã như thường, nhưng trong lời nói lại mang theo sát khí lạnh lẽo: "Tang La, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?"
Tang La nháy mắt nổi điên, rút kiếm ra, hét lớn: "Đến đi! Giết đi! Không giết thì ngươi là cháu của ta!"
Tốt lắm, thật tốt lắm.
Nếu không phải thời điểm không thích hợp, ta thậm chí muốn vỗ tay cho nàng.
4.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, mắt thấy hai người chỉ chực chờ lao vào đánh nhau.
Ta vội vàng ngăn lại, cố gắng nén nước mắt: "Hai vị chưởng môn vì ta mà đao kiếm đánh nhau, chắc chắn sẽ khiến cho hai phái tranh đấu, vô số người vô tội sẽ chết, ta đây chính là kẻ tội đồ ngàn đời..."
Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, hình tượng thiếu nữ lương thiện yếu đuối cũng không thể đổ vỡ!
Khả năng ta sẽ trở thành con hồ ly đầu tiên dùng kỹ thuật diễn chinh phục loài người.
Tang La nhìn thấy ánh mắt bi thương tuyệt vọng của ta, thân thể khẽ run lên, lập tức áy náy nói xin lỗi: "Là do ta lỗ mảng, không nghĩ đến hoàn cảnh của ngươi."
Nàng lo lắng nhìn ta: "Người lương thiện yếu đuối như cô nương, chắc chắn không thể ở cùng với Lâm Hoài."
Nói rồi, chuyển hướng sang câu khác: "Ta cũng là chưởng môn một phái, ta cũng có thể bảo vệ cô nương, ngươi có muốn đi theo ta không?"
Thật ra, ta cũng có chút động lòng.
Lâm Hoài ta không thể nhìn thấu, nhưng Tang La là một cô gái mà chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấy.
Ở bên loại người như Lâm Hoài lâu như vậy rồi, cảm giác làm yêu quái cũng sẽ bị giảm tuổi thọ.
Ta không nhịn được liếc nhìn Lâm Hoài một cái.
Dáng người hắn như cây trúc, mỉm cười nhìn ta, giống như thật sự giao quyền quyết định cho ta.
Nếu không phải nhìn thấy đáy mắt hắn một mảnh lạnh băng, ta sẽ tin rồi.
Không sao cả, chúng ta làm yêu quái, từ trước đến nay đều có thể co được dãn được.
"Tang La cô nương, ý tốt của ngài A Sở xin nhận, chỉ là..."
Ta dùng tay áo che mặt, ánh mắt lấp lánh, muốn nói lại thôi: "Nhưng lòng ta chỉ có Lâm Hoài chưởng môn, đời đời kiếp kiếp, không muốn rời xa hắn..."
Tiểu tử, bổn cô nương mê không chết được ngươi sao?
Ta lén nhìn phản ứng của Lâm Hoài.
Biểu cảm của hắn có chút kỳ quái.
Có chút mông lung, lại có chút đau đớn, giống như đang xuyên qua ta mà nhìn thấy một người khác.
Ta thế mà không nắm bắt được hắn?
Lâm Hoài, ngươi là loại đàn ông gì!
Thế nhưng Tang La lại đột nhiên mặt đỏ tai hồng, ngẩn ngơ nói: "A Sở, ngươi thật đẹp."
Tốt lắm, tự tin đã trở lại.
Ta đã nói rồi.
Ta chỉ cần ra tay một chút, thì cả tộc hồ ly đều phải kinh ngạc.