Tôi chưa bao giờ nghĩ, chuyện này cũng mệt mỏi đến vậy.

Mơ mơ màng màng, tôi nắm lấy tay anh ta: “Em muốn uống nước.”

Giờ tôi cứ như con cá bị quẳng lên bờ vậy.

 

Thẩm Dục xuống giường rồi quay lại, trên tay bưng ly nước ấm, đưa đến trước mặt tôi: “Nước của em.”

“Đỡ em dậy đi.” Tôi làu bàu.

 

Tất cả là tại anh ta!

Thẩm Dục vươn tay đỡ tôi dậy, thân thể tôi tựa vào lòng anh ta. Vòng tay anh ta ấm áp vô cùng, lại rất an toàn.

 

Tôi sung sướng dụi dụi, tiện thể, muốn đưa tay ra.

“Dụ Mịch!” Thẩm Dục cảnh cáo nhìn tôi.

Tôi ngẩng đầu: “Chồng tôi, tôi không được chạm vào sao?”

 

Thẩm Dục: “…”

“Tùy em.”

Tôi lại định đưa tay.

 

“Nhưng hậu quả tự chịu.”

Tôi lập tức thẳng người dậy, một hơi uống cạn ly nước ấm.

Nói cái gì vậy chứ, tôi cũng không phải loại người dễ bị cám dỗ.

 

Trong mắt Thẩm Dục thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt.

Cười cười cười, cười cái gì mà cười!

“Dậy đi, anh đưa mấy đứa đi bệnh viện kiểm tra.”

 

Tôi gắng gượng chống người dậy, vừa tập tễnh bước ra khỏi cửa, liền đụng phải ba cái mặt gian xảo.

“Đại tỷ, tối qua…”

 

“Đại tỷ, cái eo của chị kìa.”

“Đại tỷ, để em đỡ chị nhé?”

“Cút!”

 

Mặt tôi đỏ bừng: “Tôi khỏe như voi ấy.”

“Vâng vâng vâng, tụi em biết mà.”

Không, chúng mày không biết, thậm chí còn đang chế nhạo tôi.

Hừ.

 

5.

 

Bốn người chúng tôi ngồi ở cửa phòng khám, còn cửa phòng khám của Thẩm Dục thì đông nghịt người, bệnh nhân phải xếp hàng dài từ trong phòng ra đến tận ngoài bệnh viện.

“Đại tỷ, chị nói anh rể giỏi giang thế, sao lại nhìn trúng chị được nhỉ?”

 

Thằng Hai ghé sát vào, mặt mày không thể tin nổi.

Tôi quay đầu lại, nở một nụ cười, vén mấy sợi tóc lòa xòa bên má:

 

 “Đương nhiên là do đại tỷ đây trời sinh đẹp đẽ, khí chất hơn người, như tiên nữ giáng trần rồi.”

“Ọe.” Ba đứa chúng nó đồng loạt cúi người.

 

“Trước khi tao đ/ánh cho ba đứa bây một trận, nói chuyện cho tử tế vào.” Tôi siết chặt nắm đ/ấm.

“Đại tỷ trời sinh đẹp đẽ!”

 

“Đại tỷ thiên hạ vô song!”

“Đại tỷ đỉnh của chóp!”

Tôi bắt chéo chân, sướng ghê.

 

“Bốn đứa bây vào đây.” Ở cửa, Thẩm Dục nhìn chúng tôi như nhìn mấy thằng ngốc.

Tôi lập tức đứng dậy, nhanh nhẹn bước vào phòng khám.

 

“Anh rể, sao chúng em lại mất trí nhớ ạ?”

“Anh rể, có phải chúng em bị bệnh nan y rồi không?”

 

“Anh rể ơi, huhuhu, chúng em còn cứu được không ạ?”

Thẩm Dục còn chưa kịp lên tiếng, ba đứa phía sau đã sốt ruột hỏi tới tấp, thậm chí còn lén lút rớt nước mắt.

 

Thẩm Dục mất kiên nhẫn: “Im miệng.”

Tôi buồn bã co rúm lại, giơ tay lên, mạnh dạn bật mic: “Trước khi em ch/ết, anh có thể trả em một tỷ một lần không?”

 

Tôi muốn trải nghiệm cảm giác làm đại gia một lần.

Thẩm Dục: “…”

“Bốn đứa bây không có vấn đề gì cả.”

 

“Yeah! Chúng ta không phải ch/ết rồi!”

“M/ẹ k/iếp! Một tỷ của tao mất rồi!”

Thấy ánh mắt Thẩm Dục đang nhìn mình, tôi ngẩng đầu lên.

 

Sao nào, sao nào, một tỷ ai mà không muốn chứ?

“Ba đứa bây ra ngoài.” Thẩm Dục nhìn ba đứa phía sau tôi, lên tiếng.

 

Ba đứa lập tức rút lui. Tôi nhìn Thẩm Dục, còn chưa kịp mở miệng thì anh ta đã nói: 

“Anh đã báo cho bố mẹ em rồi, họ nói lát nữa sẽ đến.”

Tôi: “?????”

 

Tôi chỉ vào mình, có chút khó tin: “Em? Bố mẹ?”

Tôi chỉ có một ông nội, sau khi tôi đậu đại học thì ông mất rồi, lấy đâu ra bố mẹ chứ.

Thẩm Dục: “Ừ.”

 

Tôi ngớ người.

Ngủ một giấc, không những có thêm một ông chồng, mà còn được khuyến mãi thêm hai ông bà bố mẹ.

 

Tôi đứng đợi ngoài cửa, trơ mắt nhìn hai người ăn mặc rất sang chảnh chạy tới, nhìn tôi, nước mắt giàn giụa: 

“Mịch Mịch, con không sao chứ? Nghe A Dục nói con mất trí nhớ rồi? Chuyện gì vậy hả?”

 

Tôi há miệng, còn chưa kịp nói gì thì hai người đã kéo tôi vào phòng khám của Thẩm Dục.

“A Dục à, thật sự làm phiền con rồi, Mịch Mịch nó không hiểu chuyện, may mà có con.”

Tôi nhíu mày, sao nghe câu này khó chịu thế nhỉ.

 

Thẩm Dục: “Không sao ạ, đó là điều con nên làm.”

Hai người nhìn Thẩm Dục đầy cưng chiều: “Đúng đúng đúng.

“Mịch Mịch, chúng ta ra kia nói chuyện đi.”

 

Tôi theo hai người ra ban công, vừa ra đến nơi, vẻ mặt hai người đã thay đổi: 

“Chúng ta đã dặn dò con thế nào hả, không phải đã bảo con phải ngoan ngoãn, đừng gây rắc rối cho Thẩm Dục sao? Con coi lời chúng ta nói như gió thoảng qua tai à?

 

Con có biết lần hợp tác này giữa chúng ta và nhà họ Thẩm quan trọng đến mức nào không?”

Tôi im lặng rất lâu, nhìn mặt hai người, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Hai người là đồ ngốc à?”

 

Nhìn vẻ mặt đột ngột thay đổi của hai người, tôi lạnh lùng lên tiếng: 

“Đừng nói là tôi không nhớ hai người là ai của tôi, dù có nhớ đi chăng nữa, với cái đức hạnh này của hai người, cũng xứng làm bố mẹ tôi sao?”

 

Thật ghê tởm.

Hai người có vẻ rất sốc: “Dụ Mịch con, con…”

“Tôi làm sao?”

 

Tôi dựa vào lan can, rung rung chân: “Đừng có chướng mắt trước mặt tôi, nếu không một mình tôi đ/ánh hai người, dễ như bỡn.”

Hai người sợ đến tái mặt.

 

“Còn không mau cút?”

“Dụ Mịch, con, con gan to rồi đấy! Cứ thế này, con sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Dụ!”

“Được thôi.”

 

Ai thèm chứ.

“Vậy 50 triệu kia, con cũng đừng hòng mà có được!”

Ê ê ê!

 

Khoan đã!

Cũng không phải là không thể thương lượng mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play