Tôi ngồi bệt trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào điện thoại, máy tính, lịch, tóm lại là tất cả những nơi có thể nhìn thấy thời gian. Tất cả đều hiển thị: 2022.
“Đại tỷ! Làm sao đây! Tụi em thật sự mất trí nhớ rồi huhuuhu…”
“Đừng khóc nữa.”
Tôi cũng muốn khóc.
“Muộn rồi, nghỉ ngơi đi, mai tôi sẽ đưa mấy cậu đi kiểm tra thêm.”
Thẩm Dục đã thay bộ đồ ngủ ở nhà, đi thẳng lên lầu.
Tôi lập tức đứng dậy, vội vàng đi theo: “Mai nói chuyện sau.”
Tôi không biết phòng ốc thế nào, nên đành lẽo đẽo theo Thẩm Dục. Ai ngờ Thẩm Dục vừa vào phòng đã định đóng cửa. May mà tôi nhanh chân nhanh tay, lập tức luồn vào.
“Anh suýt nữa thì nhốt tôi ở ngoài đấy biết không hả?” Tôi giận dỗi.
Tôi là vợ anh ta mà, rốt cuộc anh ta đã cưới được tôi bằng cách nào vậy?
Thẩm Dục nhìn tôi, khẽ nhíu mày: “Em theo vào làm gì?”
Tôi đường hoàng đáp: “Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên phải ngủ cùng nhau rồi.”
Thẩm Dục dừng lại: “Dụ Mịch, ba tháng trước em đã chuyển ra ngoài sống riêng và đòi ly hôn.”
Tôi: “?”
“Không thể nào!”
Tôi lập tức phủ nhận. Anh ta đẹp trai thế này, lại còn giàu có nữa. Tôi đ/iên rồi hay sao mà lại đòi ly hôn anh ta chứ?
Thẩm Dục thấy tôi không tin, liền đi thẳng đến tủ đầu giường, lấy một tờ thỏa thuận ly hôn ra đặt trước mặt tôi.
Ở cột tên tôi, chữ ký đã có từ đời nào rồi.
Còn Thẩm Dục thì chưa ký.
Đó đúng là nét chữ của tôi, không hề giả mạo.
“Xin mạn phép hỏi, trước khi chúng ta ly hôn, mỗi tháng anh cho tôi bao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?” Tôi cẩn thận hỏi.
Trong tờ thỏa thuận ly hôn này lại ghi rõ sau khi ly hôn sẽ chu cấp 50 triệu mỗi tháng tiền trợ cấp!
“Một trăm triệu.”
“Xoẹt——”
“Dụ Mịch! Em đang làm gì vậy!”
Tôi cầm tờ thỏa thuận ly hôn đã bị xé làm đôi: “Không ly hôn nữa.”
Mặc dù tôi không biết mình trước đây đã nghĩ gì, nhưng hiện tại, tôi không ly hôn nữa!
Một trăm triệu tiền sinh hoạt phí mỗi tháng, đồ qu/ỷ! Ai! Mà! Ly! Hôn!
Một trăm triệu đấy! Một trăm triệu đấy!
Thẩm Dục có vẻ rất kinh ngạc nhìn tôi, sau đó, ánh mắt anh ta trở nên tối sầm:
“Dụ Mịch, em chắc chắn là không ly hôn nữa chứ? Đây là lần cuối cùng anh hỏi em.”
Tôi khẳng định chắc nịch: “Không ly hôn!”
“Được.”
Nằm lên giường, Thẩm Dục tắt đèn. Tôi không ngủ được.
Tôi lén lút xoay người, nhìn Thẩm Dục đang nhắm mắt nằm cạnh.
Bây giờ anh ta là chồng tôi, làm một chút chuyện để dễ ngủ hơn chắc là hợp pháp nhỉ?
Tay tôi vừa chạm vào người anh ta, anh ta đã lập tức nắm chặt lấy tay tôi: “Muốn làm gì?”
Tôi một khi đã không làm thì thôi, đã làm thì làm tới nơi tới chốn, liền ngồi bật dậy, nói thẳng thừng:
“Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!”
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh ta không đồng ý, tôi sẽ “c/ưỡng b/ức” luôn.
Cùng lắm thì t/rói…
“Được.”
Anh ta đồng ý.
Xương sống tôi muốn rời ra luôn.