Tôi ngồi bệt dưới đất, nghiêm túc nhìn tấm giấy chứng nhận kết hôn trước mặt.

 

“Đại tỷ đại tỷ, kính lúp đến rồi đây!”

 

 

Ba bóng người thở hổn hển chạy tới.

 

Tôi nhận lấy kính lúp, dí sát vào giấy chứng nhận kết hôn.

 

 

Được rồi, ảnh cưới… nhìn không giống ảnh ghép.

Giấy chứng nhận… nhìn cũng không giống đồ giả.

 

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, lắc lắc chân:

“Anh bạn à, kỹ thuật anh cũng đỉnh đấy, đến cả tôi còn không nhận ra đây là giấy kết hôn được photoshop nữa!”

 

 

“Nói thật đi, anh là fan tôi đúng không? Mà tối qua anh nhảy sông làm gì?”

 

 

Người đàn ông mở mắt nhìn tôi:

“Tôi không nhảy sông, chỉ ra ngoài hóng gió. Dụ Mịch, em còn muốn làm loạn đến bao giờ?”

 

 

Tôi đứng dậy, phủi bụi trên người, hừ một tiếng:

“Làm giả giấy tờ mà còn ngang ngược như vậy… gọi cảnh sát!”

 

 

“Rõ!”

 

Ba thằng đàn em phía sau lập tức rút điện thoại gọi báo.

 

 

Nửa tiếng sau, tôi đã ngoan ngoãn ngồi trong đồn công an.

 

“Vợ chồng có mâu thuẫn thì nên tự giải quyết trong nhà, đừng làm phiền đến lực lượng chức năng, hiểu chưa?”

 

 

“Hiểu rồi hiểu rồi…”

 

2.

 

 

Tôi thật sự không thể tin nổi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

 

Tôi quay đầu nhìn ba thằng đàn em:

“Tôi lấy chồng từ khi nào vậy?”

 

 

Ba thằng lập tức lắc đầu lia lịa như trống bỏi:

“Không biết!”

 

 

Nói xong, cả ba nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng:

“Đại tỷ! Chị thực sự giấu bọn em đi kết hôn sao?! Không phải trước đây đã hứa sẽ độc thân cùng nhau à!”

 

 

Tôi thưởng cho mỗi đứa một cái cốc vào đầu:

“Nói cái gì vậy hả?!”

 

“Dụ Mịch, lên xe.”

 

 

Tôi khẽ rụt cổ lại, cười ngượng với người đàn ông đang ngồi trong xe:

“Có thể cho họ đi cùng tôi không?”

 

 

Người đàn ông trong xe có vẻ thiếu kiên nhẫn:

“Lên đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi ngồi vào ghế phụ, ba thằng đàn em ngồi sau.

 

 

Lần đầu tiên được ngồi siêu xe thế này, đứa nào cũng có chút chút căng thẳng.

 

“Đại tỷ, nếu chị lấy được chồng ngon thế này thì tụi em cũng không phản đối đâu…”

 

Cả ba vừa nói vừa cười nịnh nọt.

 

 

Tôi lườm cả ba một cái.

Không có chí hướng gì cả!

 

Nhìn nghiêng gương mặt người đàn ông bên cạnh, tôi không kiềm được mà nuốt nước bọt.

Thật sự rất đẹp trai…

 

 

Vai rộng, eo thon, chân dài, nếu tôi đoán không nhầm thì còn có cả cơ bụng nữa.

 

“Dụ Mịch, chuyện em từng nói trước đây, anh đồng ý rồi.”

Anh ta đột nhiên mở lời.

 

 

Tôi sững người:

“Gì cơ?”

 

Anh quay đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi:

“Dụ Mịch, đây chẳng phải là kết quả em muốn sao? Giờ lại đang giở trò gì nữa?”

 

 

Tôi giơ tay, vội vàng ngắt lời:

“Ờm…Thẩm Dục, xin lỗi vì ngắt lời anh…

Không biết anh có tin hay không, nhưng tôi thật sự…không nhớ gì về chuyện kết hôn với anh cả.”

 

 

Một mình tôi mất trí nhớ đã đành, ba người phía sau cũng mất trí nhớ theo. Chuyện này hoàn toàn phi logic!

 

Thẩm Dục nhìn tôi, nhíu mày, không nói không rằng, đ/ánh lái chuyển hướng.

 

 

Mười phút sau, trước mặt tôi là một bệnh viện.

 

“Thẩm Dục, anh định làm gì?”

 

 

Khoa… th/ần k/inh.

Người cần khám chắc chắn phải là anh ta mới đúng!

 

Thẩm Dục dẫn tôi vào, tiện tay khoác lên mình chiếc áo blouse trắng.

Ực. Đẹp trai quá.

Anh ta đưa tôi đi làm một loạt kiểm tra, còn hỏi rất nhiều câu kỳ quặc.

Cuối cùng, anh nghiêm túc nhìn tôi:

“Dụ Mịch, em biết bây giờ là năm bao nhiêu không?”

Tôi cười nhẹ:

“Năm 2017 chứ còn gì nữa!”

Anh nghĩ tôi ngốc chắc?

Thẩm Dục đặt điện thoại xuống trước mặt tôi. Trên màn hình hiện rõ — năm 2022.

Tôi hoàn toàn c/hết lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play