“Đại tỷ, hai người đó thật sự là bố mẹ chị sao?”

Ba thằng đàn em há hốc mồm hỏi, vẻ mặt không thể tin nổi. Mặc dù tôi cũng chẳng muốn thừa nhận, nhưng nhìn mặt mũi hai người đó, khả năng cao là vậy rồi.

 

Tôi bực bội vò đầu bứt tóc, thật là phiền phức.

Thẩm Dục đi tới: “Em có nhớ ra gì không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thành thật nói: “Không.”

 

Hoàn toàn không có lấy một chút ký ức nào.

Thẩm Dục nhìn tôi, như thể đang suy nghĩ về độ chân thật của lời tôi nói, cuối cùng, anh ta nhàn nhạt lên tiếng:

 

“Chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai là nhớ lại được, cứ từ từ thôi.”

Tôi “ồ” một tiếng, nhìn Thẩm Dục: “Thẩm Dục, chúng ta kết hôn bằng cách nào vậy?”

Theo lý mà nói, giữa chúng tôi không thể nào có bất kỳ sự giao thiệp nào.

 

Thẩm Dục nhìn tôi: “Em nghĩ sao?”

Đã anh ta hỏi vậy rồi, tôi không trả lời thì cũng ngại: 

“Chắc chắn là do anh thấy em xinh đẹp, duyên dáng, rộng lượng, lương thiện, yêu từ cái nhìn đầu tiên, không có em thì không được…”

 

“Hôn nhân do gia đình sắp đặt.” Thẩm Dục cắt ngang lời tôi.

“À.”

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, nhà họ Dụ đã b/án t/ôi rồi.

 

“Cái đó,” tôi giơ tay, “Họ chi năm mươi triệu để tôi lấy lòng anh, tôi đã anh dũng từ chối, anh có nên thưởng cho tôi không?”

Thẩm Dục ngẩng đầu, nhìn tôi thật sâu: “Tại sao từ chối?”

 

Tôi chớp chớp mắt, nhanh chóng áp sát vào, mặt mày nịnh nọt: “Ấy da, em là thật lòng yêu chồng mà, đâu phải dùng tiền là mua chuộc được đâu.”

“Thật sao?”

 

Tôi khẳng định gật đầu: “Đương nhiên rồi!”

Tôi lại không ôm cái đùi vàng ngay trước mặt mà đi ôm cái đùi đồng bên cạnh, tôi bị bệnh à?

 

Năm mươi triệu và bữa cơm dài hạn, tôi vẫn phân biệt rõ ràng được mà.

“Nếu không thể dùng tiền mua chuộc, vậy năm mươi triệu này, anh cũng không cần đưa nữa.” Thẩm Dục lên tiếng.

 

Tôi trợn tròn mắt, lập tức ngồi phịch xuống đùi Thẩm Dục, nhanh chóng lắc đầu.

 

“Không không không, tiền chồng cho làm sao có thể giống được? Họ cho em tiền là đang s/ỉ nh/ục tình cảm của em dành cho chồng, chồng cho em tiền, đó chính là sự cưng chiều từ tình yêu.

Chồng ơi, em cần được cưng chiều từ tình yêu~”

 

“Bác sĩ Thẩm, có, có bệnh nhân ạ.”

Cô y tá bên ngoài thò đầu vào, khẽ gọi một tiếng, nhìn thấy tôi, mặt không kiểm soát được mà đỏ bừng.

 

Rồi lại nhanh chóng rụt về.

Tôi vội vàng định đứng dậy, Thẩm Dục một tay giữ chặt tôi: “Không phải muốn được cưng chiều từ tình yêu sao?”

 

Mắt tôi sáng lên: “Anh định cho em thật hả?”

Thẩm Dục nhìn tôi: “Dụ Mịch, anh không làm ăn thua lỗ đâu. Em…”

 

Tôi lập tức che mặt, ngượng ngùng vô cùng:

 “Ấy da chồng ơi, mấy chuyện riêng tư thế này, chúng ta về nhà rồi nói mà, hun một cái trước, còn lại về nhà bù sau.”

“Chụt.”

 

Tôi hôn chụt một cái, “Cảm ơn chồng, chồng là tốt nhất rồi.

Chồng chuyển khoản vào thẻ em nhé~”

Sau đó, tôi phóng như bay ra cửa.

 

Hay ho ghê, không ngờ Thẩm Dục lại có sở thích này, may mà tôi chạy nhanh.

Vừa dẫn ba thằng đàn em ra khỏi cổng bệnh viện, điện thoại đã “ting” một tiếng tin nhắn.

Năm mươi triệu đã về tài khoản!

 

Yes!

“Đi thôi, hôm nay đại tỷ bao hết, đừng khách sáo!”

“Đại tỷ vạn tuế!”

 

Bốn chúng tôi như nhà quê ra phố, nhìn ba thằng đàn em mặc vest đen từ đầu đến chân, tôi bất lực đỡ trán.

“Ba đứa bây có tí thẩm mỹ nào không hả? Mặc đen thui thế kia.”

 

Ba đứa nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương: “Đại tỷ, không ngầu ạ?”

“Không phải là không ngầu, mà là…”

 

Nhìn ánh mắt đáng thương của ba đứa, tôi dừng lại một lát, phẩy tay: “Thôi thôi thôi, chúng mày thích là được.”

“Đại tỷ, tụi em còn muốn dây chuyền vàng to nữa.”

 

Ba đứa nhìn tôi chằm chằm, rồi nhìn tủ trưng bày vàng bên cạnh, chảy nước dãi thèm thuồng.

Tôi nhìn ba đứa: “Có muốn tôi mua thêm kính râm cho không?”

 

“Được ạ được ạ!” Ba đứa sung sướng như đ/iên.

Cuối cùng, tôi có được ba thằng đàn em mặc vest đen, giày da đen, đeo kính râm đen và dây chuyền vàng to vãi nồi.

 

Tôi nhạy cảm nhận ra, những người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn.

“Tiểu thư… không không không, cô, cô muốn gì ạ?”

“Tôi xem lung tung thôi.”

 

Tôi điềm nhiên bước vào cửa hàng, vừa nhìn thấy một chiếc váy liền, đang định với tay lấy xuống, thì một giọng nói vang lên.

“Cái này tôi nhìn trước!”

 

Chưa kịp phản ứng, một bàn tay bên cạnh đã trực tiếp giật lấy chiếc váy.

Tôi: “?”

Vừa định nói lý với cô ta một trận, thì thấy cô ta nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó chuyển sang khinh bỉ.

 

“Tôi còn tưởng ai, hóa ra là con nhà quê cục mịch, Dụ Mịch à.”

Nhận ra tôi sao?

Cô gái quay người, kiêu ngạo gọi: “Nhu Nhu mau lại đây, em gái nhà quê của cậu ở đây này…”

 

Lời vừa dứt, một bóng người liền đi tới, nhìn tôi, săm soi từ trên xuống dưới.

“Dụ Mịch, cô đúng là làm mất mặt nhà họ Dụ của chúng ta.”

Tôi: “Cô không sao chứ?”

 

Nhìn mặt cô ta, tôi nói: “Mặt cô đây không phải vẫn còn nguyên đó sao, sao lại mất được?

Hay là trước đây có hai cái mặt, ôi chà, vậy thì mặt cô dày thật đấy nhỉ.”

“Cô!” Sắc mặt Dụ Nhu khó coi đến cực điểm.

 

“Sao nào, nhà họ Dụ mấy người có di truyền nói lắp à? Tôi làm sao?”

Tôi đi thẳng tới, một tay giật lấy chiếc váy trên tay cô gái:

 “Cô bị m/ù à, chiếc váy này tôi nhìn thấy trước, trừ khi cô có thể m/óc m/ắt cô ra khỏi cái váy này, nếu không ông trời có xuống cũng là tôi nhìn thấy trước.”

 

Tôi quay người, cầm chiếc váy đi thẳng vào phòng thử đồ.

Phải nói là, quần áo năm chữ số có khác, vừa bước ra, ba thằng đàn em vừa từ ngoài cửa vào đã ngạc nhiên tột độ.

 

“Oa, đại tỷ, chị đẹp quá.”

“Đại tỷ, dáng chị đẹp thế ạ?”

“Đại tỷ ơi huhuhu, đột nhiên không muốn chị lấy chồng nữa rồi.”

 

Tôi giơ tay, đắc ý vô cùng: “Thấy chưa, tỷ phu của mấy đứa chính là bị mị lực của ta chinh phục đấy.”

Ba thằng đàn em: “…”

 

“Đại tỷ, chúng ta khiêm tốn một chút đi ạ.”

“Khiêm tốn là qu/ỷ dữ!”

 

“Dù có ăn mặc thế nào, cô vẫn là con nhà quê cục mịch thôi! Không thay đổi được đâu!” Người bên cạnh hậm hực nói.

Tôi nhìn cô gái trước mặt, đột nhiên lên tiếng: “Cô không phải là thích Thẩm Dục đấy chứ?”

 

Mặt cô gái lập tức đỏ bừng: “Cô đang nói bậy bạ gì vậy, tôi làm sao…”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

 

Tôi bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở số điện thoại mới lưu, bên kia vừa bắt máy, tôi đã bóp giọng.

“Huhuuhu, chồng ơi, có người nói em xấu, còn nói em là đồ nhà quê cục mịch, mấy cái này em nhịn được hết, nhưng cô ta còn nói thích anh nữa huhuhu, em giận lắm đó.”

 

Bên kia im lặng rất lâu, rồi: “Dụ Mịch, em bình thường một chút đi.”

“Cái gì? Chồng nói muốn đến tìm cô ta tính sổ hả?”

 

Nói xong, tôi nhanh chóng báo địa chỉ của mình, cúp điện thoại: “Chồng ơi chụt chụt, đợi anh nha~”

Tôi nhìn người trước mặt: “Đợi mà xem.”

 

“Cô không nghĩ Thẩm Dục thật sự sẽ đến chứ? Buồn cười.”

Nửa tiếng sau, tôi đang uống trà nóng do nhân viên bán hàng rót, đắp mặt nạ, ngồi vắt chân.

“Tại sao cô ta muốn gì cũng có, mà chúng ta thì không?” Cô gái bên cạnh bất mãn nói.

 

Tôi nhấc chân: “Bởi vì tôi đẹp gái mà.”

Giả vờ như không thấy ánh mắt kính sợ của nhân viên bán hàng dành cho ba thằng phía sau tôi.

 

“Dụ Mịch cô cứ ch/ết tâm đi, Thẩm Dục sẽ không đến đâu, trong lòng anh ta, cô chẳng qua chỉ là một đối tượng hôn nhân sắp đặt mà thôi, cô sẽ không thật sự nghĩ rằng…”

“Chồng ơi!” Tôi phóng như bay, lập tức lao vào lòng Thẩm Dục: “Chồng xem này, họ dữ lắm, em sợ lắm.”

 

Thẩm Dục ôm tôi vào lòng, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi không hề chột dạ mà chớp chớp mắt.

Thẩm Dục ngẩng đầu, nhìn họ: “Không biết hai vị có ý kiến gì về phu nhân của tôi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play