“Đại thiếu gia, Dung tiểu thư đến rồi ạ.”
Cô bé đang ngồi trong lòng Kỷ Chỉ Uyên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt to tròn ấy nhìn chằm chằm Dung Ngộ một lúc, rồi ôm chặt cổ anh ta:
“Ba ơi, cô kia là ai thế ạ?”
“Tiểu Nguyệt, con đừng gọi bậy.”
Người phụ nữ mặc váy công sở bên cạnh vội vàng bước tới, “Chú Kỷ có khách, đến đây ngồi với mẹ nào.”
Cô bé ngẩng cổ nói cứng:
“Con không gọi sai, ba đúng là ba con mà.”
“Tiểu Nguyệt thích gọi gì thì cứ gọi, không sao đâu.”
Kỷ Chỉ Uyên mở miệng giới thiệu:
“Đây là Dung… dì Dung.”
Một nữ sinh cấp ba mười tám tuổi, thực ra gọi là “chị” sẽ phù hợp hơn.
Nhưng khí chất của Dung Ngộ lại quá đỗi điềm tĩnh, khiến người ta bản năng quên mất cô vẫn chỉ là học sinh.
Gọi “dì”, có vẻ còn thích hợp hơn.
“Chào Dung tiểu thư.”
Người phụ nữ bên cạnh vươn tay ra, “Tôi tên là Lam Nhu Tuyết, là thư ký của Kỷ tổng. Hôm nay tôi dẫn con gái tới thăm Kỷ lão gia tử. Con bé còn nhỏ, lỡ thất lễ, mong Dung tiểu thư bỏ qua.”
Dung Ngộ gật đầu:
“Thư ký Lam.”
Cô nhẹ nhàng bắt tay rồi đi thẳng vào phòng trong.
Cô không quên dặn dò:
“Làm phiền quản gia chuẩn bị giúp tôi một phần cơm tối.”
Quản gia lập tức gật đầu đi làm.
Lam Nhu Tuyết hơi sững người.
Vị Dung tiểu thư này, sao lại tự nhiên ra lệnh cho quản gia nhà họ Kỷ như vậy?
Giọng điệu thân thuộc, bình thản như thể đã quen thuộc nơi này từ lâu.
Mà nghe giọng điệu ấy, không giống người mới đến lần đầu.
Phù Dung trang viên là bất động sản tổ tiên nhà họ Kỷ để lại, luôn được bảo mật kỹ càng, bạn bè thân thiết bình thường cũng không mấy ai biết đến.
Cô ta thấp giọng hỏi:
“Chỉ Uyên, vị Dung tiểu thư này là ai thế?”
Sắc mặt Kỷ Chỉ Uyên trầm xuống.
Anh đã thuê người điều tra lại thân phận của Dung Ngộ, nhưng kết quả vẫn là: một nữ sinh cấp ba bình thường, chẳng tra ra được điều gì cả.
Ngay cả anh cũng không rõ, rốt cuộc Dung tiểu thư này là ai.
Đành khẽ lắc đầu.
Lam Nhu Tuyết nhẹ cắn môi.
Dung tiểu thư rốt cuộc có lai lịch gì mà đến cô ta cũng không được biết?
Cô ta không chỉ là thư ký của anh, mà còn là thanh mai trúc mã từ thời niên thiếu.
Hai người quen nhau khi cùng sống ở nước ngoài, từ năm 12 tuổi đến 18 tuổi, cùng nhau trải qua quãng năm tháng tươi đẹp nhất.
Sau này cô ta vội vàng kết hôn, nhưng chồng lại ngoại tình khi cô ta đang mang thai.
Cô ta lập tức ly hôn rồi quay về nước, đúng lúc dự đám cưới của Kỷ Chỉ Uyên…
Sau đó, vợ Kỷ Chỉ Uyên qua đời vì khó sinh, cô ta nắm bắt mọi cơ hội để dần dần chen chân trở lại cuộc sống của anh.
Cho đến nay, Kỷ Chỉ Uyên cũng không hề ngăn cản Tiểu Nguyệt gọi anh là “ba”.
Cô ta cứ ngỡ, việc cô ta gả vào nhà họ Kỷ là chuyện sớm muộn.
Vậy mà bây giờ lại bất thình lình xuất hiện một “Dung tiểu thư”?
Lam Nhu Tuyết mỉm cười nói:
“Tiểu Nguyệt, con mang giúp Dung tiểu thư một ly nước đi nào.”
Tiểu Nguyệt bĩu môi:
“Không phải có người giúp việc rồi sao?”
“Tiểu Nguyệt ngoan.”
Lam Nhu Tuyết vuốt má con bé, “Con là cô bé ngoan và hiểu chuyện nhất mà, đúng không?”
Tiểu Nguyệt miễn cưỡng tuột khỏi người Kỷ Chỉ Uyên, rót một ly nước rồi đi vào phòng trong.
Dung Ngộ đang vẽ.
Cô đang vẽ cảnh Anh Bảo và một con chó.
Con chó ấy là Anh Bảo nhặt được trên đường tan học, nằm trong mương nước sắp chết.
Nhờ chăm sóc cẩn thận mà nó sống lại, nhưng chưa nuôi được nửa năm thì đã bị kẻ trộm bắt mất…
“Dì Dung, uống nước ạ.”
Dung Ngộ quay đầu lại, đón lấy ly nước:
“Cảm ơn.”
Nhưng còn chưa kịp chạm tay, Tiểu Nguyệt đã buông tay bất ngờ.
May mà phản ứng của Dung Ngộ nhanh, kịp bắt được ly nước.
Nếu không, hoặc là ly nước sẽ đổ ướt bản vẽ, hoặc là sẽ làm bỏng tay cô.
“Xin lỗi dì Dung, dì có sao không ạ?”
Cô bé liên tục xin lỗi, nhưng Dung Ngộ rõ ràng thấy trong mắt con bé lóe lên một tia thất vọng.
“Không sao.”
Dung Ngộ khẽ cười, “Lần này dì bỏ qua cho cháu. Nhưng nếu lần sau còn vô ý như vậy nữa, thì sẽ bị xem là không được dạy dỗ tử tế. Ly nước này, dì sẽ hất thẳng vào mặt mẹ cháu đấy.”
Tiểu Nguyệt đứng ngây ra.
Sau đó òa khóc nức nở.
“Tiểu Nguyệt, con sao thế?”
Lam Nhu Tuyết vội vã lao vào phòng, ôm lấy con gái.
Lam Nguyệt khóc đến mức nghẹn thở:
“Dì Dung đáng sợ lắm… hu hu hu… ba ơi, con muốn ba!”
Kỷ Chỉ Uyên đón lấy con bé, dịu dàng ôm vào lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dung Ngộ:
“Dung tiểu thư, cô có nên cho tôi một lời giải thích không?”
Dung Ngộ khẽ nâng mắt:
“Ban đầu tôi cứ nghĩ anh là người thông minh, đủ năng lực đảm nhận trọng trách của gia tộc. Nhưng xem ra, vẫn còn non lắm.”
Cô khẽ lắc đầu, thu ánh mắt lại.
Lần đầu tiên trong đời, Kỷ Chỉ Uyên bị người khác nhìn bằng ánh mắt như vậy.
Như thể cô đang nói anh là… đồ ngốc.
Anh là trưởng tôn của nhà họ Kỷ, mười hai tuổi tốt nghiệp đại học, từng được các trường danh tiếng tranh giành như báu vật. Mười sáu tuổi đã tiếp quản Kỷ thị, là người kế nhiệm tiếp theo của gia tộc.
Vậy mà cô chỉ là một học sinh cấp ba lại dám phán xét chuyện nhà họ Kỷ?
Dựa vào cái gì?
Hô hấp của anh hơi gấp.
Giọng của Dung Ngộ lại vang lên:
“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mọi người ra ngoài đi.”
Kỷ Chỉ Uyên quay người bước đi.
Vừa bước một bước đã chợt nhận ra, anh, đường đường là Kỷ tổng của Kỷ thị, vậy mà vừa rồi lại… vô thức nghe theo lời một nữ sinh cấp ba?
“Dung tiểu thư, cơm tối đã chuẩn bị xong.”
Quản gia bước vào, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng.
“Cảm ơn quản gia.”
Dung Ngộ nhìn sang mấy người kia:
“Hay là, muốn tôi tự mình tiễn các người ra ngoài?”
Kỷ Chỉ Uyên hít sâu một hơi, nhấc chân rời khỏi phòng.
Lam Nhu Tuyết lẽo đẽo theo sau:
“Chỉ Uyên, Dung tiểu thư này rốt cuộc là ai vậy? Cô ta cũng quá, quá coi đây như nhà mình rồi chứ? Đó là phòng ngủ của ông nội Kỷ đấy, sao có thể để một mình cô ta ở lại trong đó? Nếu cô ta làm gì bất lợi với ông nội Kỷ thì sao…”
“Cô ấy sẽ không làm vậy.”
Kỷ Chỉ Uyên lạnh nhạt buông ba chữ.
Mặc dù không điều tra được thân thế cô, nhưng không hiểu vì sao, anh lại tin tưởng từ tận đáy lòng rằng Dung Ngộ tuyệt đối sẽ không làm gì bất lợi cho ông nội.
“Ba ơi… con cảm thấy dì Dung rất không thích con…”
Lam Nguyệt lau nước mắt, “Con không ở lại đây đâu. Mẹ ơi, mình về nhà đi.”
Kỷ Chỉ Uyên xoa thái dương:
“Chẳng phải đã nói tối nay sẽ đưa hai mẹ con đến nhà hàng xoay tròn rồi sao? Đợi Dung tiểu thư rời đi, chúng ta sẽ đi.”
Dung Ngộ như thường lệ ở lại nửa tiếng, rồi rời khỏi trang viên.
Quản gia sắp xếp xe đưa cô về nhà họ Dung.
Hôm nay là thứ Sáu, cuối tuần không phải đến trường, cô nhốt mình trong phòng đọc sách, viết công thức…
Sáng thứ Bảy, điện thoại cô reo lên.
“Xin hỏi có phải là Dung Ngộ không ạ? Chúng tôi là nhân viên chương trình tuyển chọn Kế hoạch Ngôi Sao. Rất vui được thông báo: bạn đã vượt qua vòng sơ khảo. Mời bạn đến tòa nhà Giải trí Kỷ thị vào lúc 9 giờ sáng mai để tham gia vòng sơ tuyển…”
Dung Ngộ lập tức ngồi dậy:
“Được ạ.”
Vòng sơ tuyển cụ thể làm gì cô cũng không rõ, bên phía chương trình cũng chẳng nói phải chuẩn bị gì.
Cô liền… không chuẩn bị gì cả, tiếp tục đọc sách.
Sáng hôm sau, cô đeo balô đi xuống lầu.
Vừa xuống dưới, thấy Dung Nhược Dao đang mặc một chiếc váy công chúa hồng nhạt đính kim tuyến, trang điểm tỉ mỉ như một búp bê sứ xinh đẹp.
Thẩm Lâm đang giúp cô ta chỉnh tóc:
“Hôm nay chỉ là vòng sơ tuyển thôi, chưa phải ghi hình chính thức. Đừng căng thẳng, cứ thể hiện bình thường là được…”
Dung Nhược Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Cô ta ngẩng đầu lên, thấy Dung Ngộ bước xuống cầu thang, như chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi:
“À đúng rồi chị, chị cũng đăng ký Kế hoạch Ngôi Sao đúng không? Nhận được thông báo từ chương trình chưa vậy?”
Dung Khánh An cười khẩy khinh thường:
“Chị ta á? Một con nhà quê mà cũng vượt qua vòng sơ khảo? Đừng đùa.”