Buổi chiều tiết Vật Lý.
Giáo viên dạy Vật Lý cũng là giáo viên chủ nhiệm Bùi Nhã Như tổ chức một bài kiểm tra nhỏ.
Đề thi vừa phát xuống, Dung Ngộ liếc mắt một cái, toàn là kiến thức cơ bản đơn giản của Vật Lý, chỉ cần nhìn qua là biết ngay đáp án.
Cô soạt soạt soạt, viết hết đáp án xuống luôn, sau đó đặt bài kiểm tra sang một bên, tiếp tục đọc tạp chí.
Bùi Nhã Như đi đi lại lại trong lớp.
Tuy lớp này là lớp kém nhất trường, nhưng cũng có vài học sinh khá, nếu bồi dưỡng tốt thì không chừng vẫn đỗ được đại học nguyện vọng một.
Cô đứng sau lưng vài học sinh học giỏi xem một chút, không khỏi thở dài.
Ba câu hỏi cuối là câu nâng cao, đúng là hơi khó, nhưng nếu nắm chắc các công thức, thay đổi một chút là vẫn tính được, chỉ là quá trình hơi phức tạp.
Vậy mà, không có ai giải ra được.
Cô bước vài bước, dừng lại bên cạnh Dung Ngộ.
Ngay lập tức nhíu mày.
Đang kiểm tra Vật Lý mà học sinh này lại đang đọc sách ngoại khóa?
Bùi Nhã Như không nói gì.
Vì trong lớp này, học sinh kém quá nhiều. Ví dụ như bên cạnh là Kỷ Chu Dã đang ngủ gật, Trần Niên thì len lén chơi điện thoại… Quản từng đứa thì không xuể, nên lâu dần cũng học được cách mắt nhắm mắt mở.
Dù sao, chỉ cần quản được mấy học sinh biết cố gắng là được rồi.
Cô đang định bước đi, thì chợt nhìn thấy bài kiểm tra trên bàn Dung Ngộ.
Mấy câu hỏi cuối, đều có đáp án, tuy không có lời giải… nhưng đều đúng.
“Dung Ngộ.” Bùi Nhã Như khẽ gọi, “Những câu này, em viết lời giải ở đâu?”
Dung Ngộ ngẩng đầu:
“Không viết.”
“Thế em làm sao ra được đáp án?” Bùi Nhã Như khó hiểu, “Chẳng lẽ em đoán?”
Chỉ có thể là đoán thôi.
Nhưng… đoán mà đúng hết ư?
“Em dùng công thức này.”
Dung Ngộ viết công thức ra giấy.
“Nhẩm là ra, không cần phải viết lời giải.”
Bùi Nhã Như trợn to mắt.
Cái công thức này, căn bản không nằm trong chương trình Vật Lý trung học phổ thông, đến cả sinh viên chuyên ngành Vật Lý đại học cũng chưa chắc học đến.
Mấu chốt hơn là, công thức này phải thay vào ít nhất năm hằng số, rồi nhân chia phức tạp, không thể nào nhẩm ra được!
“Em theo cô lên văn phòng một lát.”
Dung Ngộ đành phải gập tạp chí lại, đi theo cô ra ngoài.
Bùi Nhã Như lấy một tờ giấy trắng, ngay tại chỗ ra một đề tương tự.
Dung Ngộ nhận lấy, gần như không cần dừng lại, liền viết ra một đáp số, thậm chí còn chính xác đến tám chữ số thập phân.
Bùi Nhã Như há hốc mồm.
Vẫn chưa tin.
Ra thêm một đề nâng cao phức tạp hơn, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi kiến thức phổ thông.
Kết quả, Dung Ngộ vẫn gần như không cần suy nghĩ, trực tiếp cho ra đáp án.
“Em…” Bùi Nhã Như đẩy gọng kính, “Dung Ngộ, em thật sự là học sinh ban xã hội à?”
Trường cấp ba Hải Thành phân ban vào học kỳ hai lớp 10. Nói cách khác, trước đó, Dung Ngộ mới chỉ học Vật Lý được nửa năm là cùng.
Nửa năm mà học được đến mức này?
Có thể sao?
“Hồi cấp hai em đã thích mấy môn tự nhiên rồi. Học kỳ một lớp 10, em tự học hết chương trình lý-hóa-sinh phổ thông.”
Dung Ngộ cụp mắt, thuận miệng bịa chuyện.
“Chọn ban xã hội là vì… không hiểu rõ, nên chọn nhầm.”
“Thật là bị lãng phí mất năng lực rồi.”
Bùi Nhã Như dịu giọng lại, “Em làm một bộ đề thi Olympic Vật Lý ở đây, cho cô xem năng lực thật của em, nhớ viết rõ từng bước giải.”
Dung Ngộ đành ngoan ngoãn viết đầy đủ công thức, lời giải ra.
Bùi Nhã Như vừa hay có cuộc gọi đến, liền ra ngoài nghe máy.
Cô vừa rời đi, thì Tống Hoài bước vào văn phòng để nộp bài tập cho giáo viên.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy Dung Ngộ đang ngồi đó.
Không thể tin nổi, cô lại đuổi theo đến tận văn phòng giáo viên?
Người theo đuổi hắn thì nhiều, mà dày mặt nhất chính là Dung Ngộ.
Hắn lắc đầu, đặt bài tập xuống rồi bỏ đi.
Dung Ngộ hoàn toàn không để ý đến Tống Hoài.
Cô nhanh chóng hoàn thành bài thi Olympic Vật Lý, thấy cô chủ nhiệm vẫn chưa quay lại, liền chán quá lấy giấy ra vẽ hình học Toán.
Mấy hình học không gian, đồ thị parabol… vẽ lên cực kỳ thú vị, thậm chí cô còn tình cờ phát hiện một tính chất hội tụ đặc biệt của đồ thị parabol…
“Em làm xong rồi à?”
Bùi Nhã Như nghe điện thoại xong quay vào, liếc mắt nhìn bài thi, không khỏi nghẹn họng.
Đây là đề thi Olympic Vật Lý toàn quốc đấy.
Năm ngoái, học sinh giỏi của lớp chọn – Tống Hoài – đại diện Nhất Trung đi thi, chỉ sai một câu nhỏ mà vẫn giành được huy chương vàng toàn quốc.
Vậy mà Dung Ngộ… làm đúng hết.
“Lát nữa cô sẽ tìm một đề thi Olympic Vật Lý quốc tế cho em làm thử.”
Bùi Nhã Như nói xong, “Trước mắt em cứ về lớp học đi.”
Dung Ngộ nhức đầu.
Những đề này thật sự quá đơn giản, chỉ viết đáp án thôi đã thấy mất thời gian, lại còn bắt phải viết đầy đủ quá trình giải.
Nhưng bây giờ cô chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, cũng không thể chống đối giáo viên quá mức.
Cô đứng dậy, rời khỏi văn phòng.
Vừa đi khuất, một tờ giấy nháp rơi khỏi bàn giáo viên, rơi đúng chân một thầy giáo đang đứng phía đối diện.
Thầy giáo đó là Ngô Tố, dạy Toán lớp 20, đang ngồi viết luận văn nghiên cứu.
Cúi đầu nhìn, thấy giấy nháp đầy đồ thị parabol, bên cạnh còn viết quá trình tính toán.
Ban đầu ông còn tưởng giấy mình đánh rơi, nhặt lên nhìn kỹ thì thấy chữ viết nguệch ngoạc, không phải của ông.
Đang định đưa lại, thì đột nhiên khựng lại.
Mấy phương trình trên tờ giấy… chẳng phải chính là đề tài mà ông đang nghiên cứu sao?
Vậy mà trên giấy lại tính đến tận bước cuối cùng rồi?
Ông lập tức kích động đến m.á.u nóng sôi trào.
Ngô Tố do dự một lúc lâu, mới ngẩng đầu hỏi:
“Bùi Nhã Như, tờ giấy nháp này cô còn dùng không?”
Nghe ông gọi là “giấy nháp”, dĩ nhiên là Bùi Nhã Như không cần.
Dung Ngộ quay lại lớp học, tiếng xì xào bàn tán trong lớp ngay lập tức im bặt.
Dùng đầu ngón chân cũng đoán được, chắc chắn đang bàn chuyện cô bị giáo viên gọi lên văn phòng.
Trong mắt học sinh, bị gọi lên văn phòng chưa bao giờ là chuyện tốt.
Cô chẳng hề quan tâm, tiếp tục đọc sách.
Buổi học chiều kết thúc, cô thu dọn sách vở chuẩn bị đến trang viên Phù Dung.
Kỷ Chu Dã lập tức bám theo:
“Nghe nói dạo này cậu không học tự học buổi tối, đi chơi ở đâu thế, dẫn tôi theo với.”
Dung Ngộ vừa đi vừa đáp:
“Tôi có việc.”
“Việc gì thế?” Kỷ Chu Dã đuổi theo hỏi, “Đi đâu, tôi có xe, đưa cậu đi.”
“Đừng có bám theo tôi, phiền c.h.ế.t được.”
Dung Ngộ lạnh lùng liếc cậu ta một cái, mở cửa xe taxi ngồi vào, giục tài xế đi ngay.
Trần Niên xoa cằm lẩm bẩm:
“Anh Dã, sao em thấy… Dung Ngộ không giống kiểu người đang thầm thích anh chút nào?”
“Cậu đã từng yêu ai chưa, biết cái quái gì.”
Kỷ Chu Dã hừ một tiếng, “Không thấy à? Cô ta ngại ngùng đấy, chưa biết cách phản ứng khi được tôi quan tâm. Đợi vài hôm quen rồi là khác ngay.”
Trần Niên suy nghĩ rồi nói:
“Cũng có thể là cô ta không hiểu anh đang theo đuổi cô ta. Không thì… anh tỏ tình luôn đi. Em đang mong đến lúc được thấy cô ta khóc đây này.”
Kỷ Chu Dã ngẫm nghĩ, rồi nở nụ cười:
“Đi tra thử xem tỏ tình thì nên chuẩn bị gì.”
Dung Ngộ ngồi taxi, chẳng bao lâu đã đến trước trang viên Phù Dung.
Quản gia ra đón, dẫn cô đi vào trong.
Vừa vào đến đại sảnh, đã thấy Kỷ Chỉ Uyên ngồi trên sofa, trong lòng ôm một bé gái khoảng bốn, năm tuổi, hai người thân mật vô cùng.
Bên cạnh còn có một người phụ nữ khoảng ngoài hai mươi tuổi, mặc váy công sở, khí chất đoan trang, dịu dàng mà thành thục.