Dung Nhược Dao vốn dĩ đã biết Dung Ngộ chắc chắn không thể nhận được lời mời.

Nhưng cô ta vẫn cố tình hỏi như vậy, là để cho Dung Ngộ hiểu rõ khoảng cách giữa hai người.

Tuy cùng mang họ Dung, cùng gọi là “Dung tiểu thư”, nhưng một trời một vực.

Biết rõ sự thật sớm một chút, sẽ không giống như một con hề nhảy nhót chọc cười thiên hạ nữa.

Giọng Dung Ngộ nhẹ nhàng:

“Có nhận được.”

“Không nhận được cũng không sao, chỉ là một chương trình tuyển chọn thôi, sau này…”

Dung Nhược Dao nói đến nửa câu thì đột nhiên khựng lại:

“Chị… vượt qua vòng sơ khảo rồi à?”

Thẩm Lâm khựng tay lại.

Hôm đó bà nghe thấy giọng Dung Ngộ, đã đoán tám, chín phần là có thể đậu vòng sơ khảo.

Chỉ có điều, vì Dung Ngộ chỉ dùng điện thoại quay video, âm thanh lẫn tạp âm quá nhiều, bà cứ nghĩ ban tổ chức sẽ không buồn xem mà loại luôn.

Không ngờ… may mắn thật đấy.

Bà lên tiếng:

“Nếu con cũng qua rồi, vậy lát nữa đi cùng nhau đến hiện trường nhé… chỉ là, quần áo trên người con không ổn lắm, có muốn thay bộ khác không?”

Dung Nhược Dao mím môi.

Cô ta thật sự đã đánh giá thấp cô chị gái này rồi.

Nhưng vòng sơ khảo vốn yêu cầu không cao, vòng sơ tuyển mới là ải đầu tiên thật sự, chỉ có qua vòng này mới chính thức được ghi hình cho chương trình.

“Chị có đồ diễn không?” Cô ta hỏi, “Trong tủ đồ em còn vài chiếc váy mới chưa mặc, chị có muốn thử không?”

Dung Ngộ cúi đầu nhìn lại mình.

Cô đang mặc áo thun ngắn tay phối với quần bò, dưới chân là đôi giày thể thao.

Cô chẳng thấy có gì không ổn cả.

“Không cần, cứ thế này là được rồi.”

Thẩm Lâm không nói thêm gì nữa.

Một nhóm người ra ngoài, tài xế lái xe.

Dung Ngộ ngồi ghế phụ phía trước, Thẩm Lâm và Dung Nhược Dao ngồi ghế sau, hai mẹ con nói chuyện suốt dọc đường.

Sau hơn bốn mươi phút, xe dừng lại trước cửa Tập đoàn giải trí Kỷ thị.

Thẩm Lâm vừa bước xuống xe, liền gặp mấy người quen trong giới.

Bà dẫn Dung Nhược Dao lại giới thiệu với vài vị giáo viên:

“Đây là con gái tôi, năm nay học lớp 12, cũng đã phát hành mấy bài hát rồi, coi như có chút kinh nghiệm, sau này mong mọi người quan tâm giúp đỡ…”

Bà còn đang do dự không biết có nên giới thiệu Dung Ngộ hay không.

Vừa ngẩng đầu lên, thì phát hiện Dung Ngộ chẳng biết đã đeo balo đi lên phía trước từ lúc nào.

Một thân ăn mặc bình thường, lẫn vào đám đông rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Dung Ngộ đi vào sảnh lớn, làm theo hướng dẫn để đăng ký, nhận được số thứ tự.

Cô được phân vào phòng thi hát số ba, thứ tự số 16.

Thời gian chờ đợi quá lâu, cô ngồi hàng ghế dưới, lấy tạp chí toán học ra đọc.

Gần một tiếng sau, cuối cùng cũng đến lượt cô.

Cô cất sách đi, vào trong phòng, đóng cửa lại, đặt balo xuống rồi bước lên sân khấu nhỏ:

“Chào các thầy cô, em tên là Dung Ngộ…”

Trong phòng có bốn vị giám khảo.

Ngay khi cô bước vào, mấy người trong phòng hơi ngẩn người.

Những thí sinh đến vòng sơ tuyển hôm nay phần lớn đều mặc đồ biểu diễn, trang điểm kỹ càng, còn cô gái này chỉ mặc áo thun, quần bò, mặt mộc hoàn toàn, vậy mà vẫn ung dung bước vào như không có gì.

Cô gái này ngũ quan rất nổi bật, dù không trang điểm cũng khiến người khác ghi nhớ ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Điều đặc biệt là, trên người cô toát ra một cảm giác thảnh thơi, lười biếng nhưng không hề cẩu thả.

Rõ ràng là một buổi thi có thể khiến người khác căng thẳng, nhưng ở cô chẳng thấy chút lúng túng hay lo âu nào.

“Em chọn một bài hát quen thuộc, hát chay từ đầu đến cuối là được rồi.”

Dung Ngộ lướt nhanh trong đầu.

Cô không quá quen với những bài hát hiện đại bây giờ, đành chọn một bài thuộc về thời đại của mình.

Cô nhanh chóng chọn xong.

Khẽ hắng giọng, rồi bắt đầu cất tiếng hát.

Một bài hát mang đậm phong vị cổ điển từ từ ngân vang trong giọng hát của cô.

Tinh tế, dè dặt mà sâu lắng, đầy chất thẩm mỹ phương Đông…

Bốn vị giám khảo gần như đồng loạt chấn động.

Thật khó tưởng tượng, một cô gái mười tám tuổi lại có thể thể hiện ra phong cách này.

“Cô bé này chắc là người dùng điện thoại ghi âm trong vòng sơ khảo.”

“Lúc đó nhiều tạp âm vậy mà giọng hát vẫn nổi bật lên, hôm nay nghe trực tiếp còn đỉnh hơn, chất giọng quá tốt.”

“Chỉ là cả hai bài em ấy hát đều là nhạc thời Dân Quốc, không biết có hát được nhạc hiện đại không.”

“Chỉ cần có nền tảng vững, hát thể loại nào cũng không thành vấn đề…”

Cả bốn đèn xanh bật sáng đồng thời.

Dung Ngộ cúi đầu cảm ơn, xách balo rời khỏi phòng.

Vừa ra đến hành lang, cô đã thấy một nhóm các cô gái đang vây quanh Dung Nhược Dao:

“Bạn là Nhược Dao đúng không? Bạn hay đóng vai con gái trong mấy clip đúng không?”

“Mình nhớ bạn từng hát vài bài hát thiếu nhi bằng tiếng Anh, giọng bạn thật sự rất hay.”

“Chúng mình có thể chụp ảnh chung không?”

Dung Nhược Dao nở nụ cười ngọt ngào, chụp ảnh cùng mấy thí sinh cũng tham gia sơ tuyển.

Thấy Dung Ngộ đi ra, cô ta lập tức nói xin lỗi với nhóm bạn kia, rồi đi đến, cười hỏi:

“Chị ơi, bên chị thế nào rồi?”

Thẩm Lâm lên tiếng, vẻ mặt có phần phức tạp:

“Tiểu Ngộ đã qua vòng sơ tuyển rồi.”

Bà là người trong giới âm nhạc, quen vài giám khảo trong chương trình. Tên của Dung Ngộ vừa xuất hiện trong danh sách, bà đã thấy ngay.

Không ngờ cô con gái riêng này… lại thật sự vượt qua được vòng sơ tuyển. Điều này vượt xa dự đoán của bà.

Dung Nhược Dao cũng ngẩn người.

Vòng sơ khảo chỉ cần điều kiện giọng hát tạm ổn là có thể nhận được lời mời.

Nhưng vòng sơ tuyển thì khác hẳn, chỉ chọn đúng 88 người.

Có bốn giám khảo, nếu nhận bốn đèn đỏ sẽ bị loại ngay; ba hoặc hai đèn đỏ sẽ đưa vào danh sách dự bị chờ thông báo; chỉ khi cả bốn đèn xanh sáng lên, mới được thông báo ngay là đã vượt qua.

Cô ta có thể được bốn đèn xanh là vì bản thân vốn đã nổi bật, lại có mẹ mình đứng ra hỗ trợ phía sau.

Còn Dung Ngộ… dựa vào cái gì?

“Hai chị em cùng vượt qua sơ tuyển, là tin vui đấy.”

Thẩm Lâm nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười, dịu dàng nói:

“Mẹ đã chuẩn bị một buổi tiệc chúc mừng rồi, họ hàng đều có mặt, chúng ta cùng qua đó nhé.”

Dung Ngộ nhìn đồng hồ:

“Không cần đâu, con còn việc.”

Cô còn phải đến Phù Dung trang viên thăm con trai.

Nói xong cô xoay người rời đi.

Dung Nhược Dao lên tiếng:

“Mẹ ơi, có phải các thầy cô biết chị ta là đại tiểu thư nhà họ Dung nên mới cho qua luôn không?”

Thẩm Lâm cau mày:

“Cũng có thể là ba con dùng quan hệ. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Dù sao thì giọng của nó cũng tạm được, nhưng so với con thì còn kém xa. Con đã có chút danh tiếng, lại có sẵn người hâm mộ, không cần phí tâm trí vào một người chẳng đáng chú ý như thế.”

Dung Nhược Dao gật đầu:

“Con hiểu rồi.”

Cuối tuần trôi qua nhanh chóng.

Sáng thứ Hai, vừa đến cổng trường, Dung Ngộ đã thấy một nhóm học sinh đang vây quanh Dung Nhược Dao.

“Cô ấy lợi hại thật, nghe nói đã vượt qua vòng sơ tuyển của một chương trình tuyển chọn do Tập đoàn Giải trí Kỷ thị nâng đỡ. Chỉ cần trụ vững đến cuối là có thể debut luôn đấy.”

“Vừa học giỏi, vừa xinh đẹp, giờ lại sắp thành minh tinh nổi tiếng nữa, ghen tị thật sự.”

“Chưa kể còn có vị hôn phu đẹp trai thế kia, là Tống Hoài đó nha! Một người đứng đầu ban xã hội, một người đứng đầu ban tự nhiên, đúng kiểu cặp đôi học bá!”

“Hơn nữa nhà họ Dung và nhà họ Tống đều giàu có nổi tiếng… So sánh như này chỉ thấy tức á!”

Dù được khen tới tấp, Dung Nhược Dao vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng, ngọt ngào như búp bê sứ.

Dung Ngộ cau mày, bước ngang qua đám đông.

Trong đầu cô đang nhanh chóng tính toán một tập dữ liệu, nhưng kết quả vừa ra lại có gì đó không hợp lý…

Vừa đến gần lớp học, một ly trà sữa được đặt ngay trước mặt cô:

“Công chúa, mời uống trà sữa.”

Kỷ Chu Dã bày ra dáng vẻ quý ông, còn làm động tác “mời dùng”.

Dung Ngộ: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play