Dung Ngộ c.h.ế.t rồi.

Cô đưa con trai tám tuổi ra ngoài ăn mừng sinh nhật, đúng lúc ấy, một chiếc xe lao tới như điên. Cô chỉ kịp đẩy con trai sang một bên, bản thân thì bị đ.â.m bay lên không trung.

Lúc mở mắt ra, cô lại đang ở giữa một phòng tiệc.

Đèn chùm pha lê chói lóa, đàn ông mặc vest, phụ nữ ăn diện xa hoa… Mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, cả cảm giác với tay chân cũng không quen, đây không phải là cơ thể của cô!

Có rất nhiều người đang nhìn về phía cô.

“Đây chính là đại tiểu thư nhà họ Dung sao?”

“Là con gái mà Dung tổng có với vợ trước đấy, sống ở nông thôn mười tám năm, hai tháng trước mới được đón về Hải Thành …”

Dung Ngộ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, có thứ gì đó đang ào ào đổ vào trong trí óc cô.

…Cô xuyên không rồi! Từ thời kỳ đầu lập quốc của Hoa Hạ, nhảy vọt đến bảy mươi năm sau!

Linh hồn cô nhập vào một nữ sinh trung học mười tám tuổi.

Cô không còn là giáo sư Dung nữa.

Mà là đại tiểu thư nhà họ Dung, lớn lên bên mẹ, hai tháng trước mẹ cô mất, cô mới được đón về sống cùng cha.

“Chị ơi, thì ra chị ở đây.”

Dung Ngộ ngẩng đầu lên, người đang nói là em gái cùng cha khác mẹ của cơ thể này — Dung Nhược Dao.

Sau khi được đón về nhà họ Dung, nguyên chủ bị Dung Nhược Dao âm thầm chèn ép, cộng thêm sự hà khắc của mẹ kế, sự thờ ơ của cha, bạn bè giễu cợt… Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã rơi vào trầm cảm nặng.

Dung Nhược Dao bước tới, giọng ngọt đến mức khiến người rợn da gà: “Chị à, thì ra chị cũng biết uống rượu vang, chỉ là… cách cầm ly của chị sai rồi.”

Dung Ngộ khẽ lắc ly rượu trong tay, cười nhẹ: “Thế à?”

“Đúng vậy đó.” Dung Nhược Dao tỏ vẻ quan tâm, “Nhiệt độ lý tưởng để thưởng thức rượu vang không nên quá 18 độ, tay chạm vào thân ly sẽ ảnh hưởng đến hương vị. Chị à, để em chỉ cho…”

Cô ta chưa kịp nói xong.

Dung Ngộ bất ngờ vung tay, hắt hết ly rượu đỏ vào mặt cô ta.

Chất rượu sẫm màu men theo lớp trang điểm tinh xảo của Dung Nhược Dao mà chảy xuống, làm bẩn luôn chiếc lễ phục đắt tiền của cô ta.

Cô ta đứng sững, không thể tin nổi: “Chị… chị điên rồi hả?!”

Dung Ngộ đặt chiếc ly trống sang một bên, thong thả hỏi: “Giờ thì hương vị có thay đổi không?”

Mọi người xung quanh che miệng kinh hô.

“Trời ơi, vô lễ quá mức!”

“Không có giáo dục gì cả, sao Dung tổng lại có đứa con gái như vậy chứ!”

Dung Ngộ quét mắt nhìn quanh, ánh mắt như d.a.o bén: “Mấy người tự xưng có giáo dục, lại chui rúc trong góc chỉ trỏ, bàn tán tôi, vậy là lễ độ lắm sao?”

Đám người nhất thời á khẩu.

Dung Nhược Dao xấu hổ đến mức che mặt, khóc chạy đi.

Lúc này Dung Ngộ mới có thời gian tiêu hóa lại ký ức, cô lấy điện thoại trong túi ra, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà mày mò một chút, nhanh chóng biết cách xem tin tức.

Chớp mắt bảy mươi năm trôi qua.

Những năm tháng nhục nhã của Hoa Hạ chỉ còn là quá khứ. Đất nước vĩ đại đã đứng sừng sững trên đỉnh cao thế giới…

Khi cô đang lướt xem trên điện thoại.

Phòng tiệc bỗng xôn xao.

Một bóng người cao lớn bước vào ngược sáng. Anh ta mặc vest đen được cắt may hoàn hảo, vai rộng eo thon, từng cử chỉ đều toát lên khí chất quý phái bẩm sinh. Dưới ánh đèn chùm pha lê, đường nét gương mặt sắc sảo của anh càng thêm nổi bật.

Dung Ngộ ngẩng đầu nhìn, hơi thở bỗng nghẹn lại.

Người này từ dáng người, đường nét gương mặt cho đến thần thái, đều giống hệt chồng cô.

Nhưng!

Chồng cô đã anh dũng hy sinh từ lâu rồi!

“Là Kỷ tổng!”

“Kỷ tổng cũng đến dự tiệc này sao!”

“Mau tranh thủ chào hỏi đi!”

Xung quanh vang lên những tiếng hô hào kích động, mọi người thi nhau đổ dồn về phía người đàn ông ấy.

Họ… gọi anh ta là Kỷ?

Đồng tử của Dung Ngộ co rút lại.

Cô lập tức bước nhanh về phía trước, chen qua đám đông để đến gần anh nhất.

Nhìn kỹ gương mặt ấy ở khoảng cách gần… lại càng giống hơn.

Cô đè nén cảm xúc, mở miệng hỏi: “Anh có quan hệ gì với Kỷ Thuấn Anh?”

Lời vừa thốt ra, phòng tiệc đang náo nhiệt lập tức lặng ngắt như tờ.

Sau đó là một trận xôn xao ồn ào.

“Còn trẻ mà dám gọi thẳng tên Kỷ lão gia tử như thế.”

“Chính là đứa con gái mà nhà họ Dung mới đón về từ nông thôn, vừa thô lỗ vừa vô lễ, thật chẳng có tí giáo dưỡng nào.”

Dung Vọng Thiên cũng có mặt trong đám đông, bị dọa cho run cầm cập.

“Kỷ tổng, con bé này lớn lên ở nông thôn, không hiểu chuyện, mong Kỷ tổng đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với nó.” Ông ta nhỏ giọng quát mắng Dung Ngộ, “Còn không mau xin lỗi Kỷ tổng đi!”

Trong đầu Dung Ngộ ù ù như có sấm đánh.

Kỷ Thuấn Anh… là đứa con trai cô mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, vậy thì người thanh niên trước mặt…

…là chắt trai của cô sao?

Chắt trai mà đã lớn đến chừng này rồi…

Phải rồi, theo dòng thời gian hiện tại, cô đã gần một trăm tuổi, con trai cô cũng đã bảy mươi tám tuổi.

Rõ ràng khoảnh khắc trước cô vẫn còn nắm tay con trai ra ngoài.

Vậy mà chỉ trong chớp mắt, thời gian cuốn trôi bảy mươi năm, con trai đã thành ông lão, mẹ con chia cách suốt gần cả đời người.

Dung Ngộ khó khăn mở miệng: “Kỷ Thuấn Anh… còn sống không?”

Dung Vọng Thiên lập tức bịt chặt miệng cô lại.

Gọi thẳng tên người ta đã là thất lễ.

Giờ còn giống như đang nguyền rủa Kỷ lão gia tử nữa chứ!

Sao ông ta lại để đứa con gái này tới dự tiệc chứ!

“Ông nội tôi thân thể khỏe mạnh, tất nhiên là sống rất tốt.” Kỷ Chỉ Uyên nhếch môi, khóe miệng hiện lên nét cười như không cười, “Dung tổng quả nhiên nuôi được một cô con gái gan to bằng trời.”

Dung Vọng Thiên toát mồ hôi lạnh như tắm: “Kỷ tổng, con bé… con bé…”

Chưa kịp nói xong, Kỷ Chỉ Uyên đã sải bước rời đi.

Dung Ngộ theo bản năng muốn đuổi theo.

Con trai cô vẫn còn sống, dù thế nào cô cũng phải gặp được nó!

Nhưng vừa nhấc chân, cổ tay đã bị Dung Vọng Thiên tóm lại: “Mẹ con dạy con thành ra cái dạng này à? Chút giáo dưỡng cũng không có, mất hết mặt mũi nhà họ Dung rồi!”

Dung Ngộ hất tay ông ta ra, mỉm cười nhàn nhạt: “Lần đầu tiên tôi nghe có người mắng mình mà lại mắng luôn cả bản thân.”

Trán Dung Vọng Thiên nổi đầy gân xanh.

Ông ta giơ tay lên, một bạt tai hung hãn quét tới.

Dung Ngộ vừa định giơ tay chặn lại.

Đột nhiên, trong đầu như có ngàn mũi tên xuyên qua, đau đến mức như nổ tung, cô không chịu nổi nữa, mắt trợn ngược rồi ngã ngửa ra sau.

Người xung quanh lập tức lên tiếng can ngăn.

“Dung tổng, con bé còn nhỏ, từ từ dạy cũng được mà.”

“Sao lại đánh mạnh tay đến mức bất tỉnh thế, đúng là quá đáng.”

“Cô ta dám đắc tội với nhà họ Kỷ, bị tát một cái còn nhẹ chán…”

Dung Vọng Thiên nghẹn một hơi m.á.u trong ngực.

Rõ ràng ông ta chưa đánh trúng, con bé này cố ý giả ngất!

Nhưng khi cúi đầu nhìn, thấy mặt Dung Ngộ trắng bệch như giấy, lại chẳng giống đang giả vờ chút nào…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play