Thẩm Lâm là giảng viên thanh nhạc tại một trường đại học.

Bà nhẹ nhàng hát thử ba ca khúc:

“Mẹ thấy bài Tiểu kiều lưu thủy mang nhiều nét hồn nhiên của trẻ con hơn, giai điệu cũng đậm chất thời Dân Quốc, vậy hát bài này nhé?”

Dung Nhược Dao gật đầu:

“Vậy nghe mẹ vậy.”

“Đăng ký tham gia chương trình tuyển chọn có yêu cầu gì không?”

Giọng của Dung Ngộ chợt vang lên.

Dung Nhược Dao khựng lại, quay đầu lại hỏi:

“Chị nói gì cơ?”

“Chị ta hỏi có yêu cầu gì khi đăng ký thi tuyển chọn.”

Dung Khánh An đặt bút xuống, ánh mắt khinh miệt:

“Chị chẳng lẽ cũng muốn tham gia thi tuyển à?”

Dung Vọng Thiên ngẩng đầu:

“Nhược Dao từ nhỏ đã học hát, còn phát hành mấy bài rồi, đi thi là lẽ đương nhiên… Còn con, đừng có lo chuyện bao đồng, lo mà học hành cho tử tế vào!”

Dung Nhược Dao cười nhạt.

Cô chị gái này đúng là chẳng có chút tự biết thân biết phận nào.

Một con nhà quê từ dưới quê lên, người thì quê mùa, nói năng thì không chuẩn, còn lơ lớ giọng địa phương, mà cũng đòi đi hát sao?

Khoan đã, hình như dạo gần đây không nghe thấy cái giọng buồn cười đó nữa nhỉ.

Nhưng vậy cũng chẳng nói lên điều gì.

Đã muốn tự làm trò cười, thì cứ cho chị ta cơ hội.

Dung Nhược Dao lên tiếng:

“Chị ơi, em vừa xem rồi, đăng ký không có yêu cầu gì cả.”

Dung Ngộ gật đầu, liền đi thẳng lên lầu.

Cô mở trang web của công ty giải trí thuộc tập đoàn Kỷ thị, lướt qua yêu cầu, rồi mở điện thoại, bật chức năng quay video.

Cô chọn hát bài Ánh trăng soi sáng.

“Trăng tròn chiếu rọi bậu cửa sổ.”

“Bà dạy em cắt hoa dán cửa…”

Giọng hát vang vọng xuống lầu dưới.

“Chị ta thật sự định đi thi à? Cười c.h.ế.t mất!”

Dung Khánh An mặt đầy khinh bỉ:

“Chị ta định làm trò cười cho thiên hạ chắc?”

Thẩm Lâm khựng lại.

Giọng hát này… trong trẻo thật đấy.

Nhưng không phải kiểu trong sáng của thiếu nữ, mà là… thêm chút dịu dàng, kiên định…

“Chị ta đúng là chẳng hiểu gì cả.”

Dung Nhược Dao lắc đầu:

“Hát chuyên nghiệp thì phải vô phòng thu chứ, lại còn quay video bằng điện thoại trong phòng, âm thanh không thu được rõ còn chưa nói, tạp âm thì đầy…”

“Chuyện này chẳng liên quan gì đến con.”

Thẩm Lâm nhìn đồng hồ:

“Hôm nay đừng học khuya nữa, giữ giọng tốt đi, sáng mai mẹ đưa con đi thu âm.”

Dung Ngộ sau khi quay xong, lập tức gửi video đến hòm thư ban tổ chức.

Sau đó cô mở quyển tạp chí mới mua về, chăm chú đọc, chẳng mấy chốc đã thấy kim đồng hồ chỉ hai giờ sáng.

Cô ngáp một cái, vội vã đi tắm, rồi đổ người xuống giường ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, ngậm một cái bánh bao trong miệng, cô hối hả đến trường.

Vừa bước vào lớp, chuông tiết tự học buổi sáng đã reo vang.

“Chào buổi sáng.”

Dung Ngộ quay đầu, chạm phải ánh mắt mỉm cười của Kỷ Chu Dã.

Nói thật, cậu trai này lúc cười trông cũng quen quen, mà lại còn đẹp trai nữa.

Chỉ tiếc mái tóc hồng sến súa này quá là gây chướng mắt.

Nhưng mà, cậu ta lại chủ động chào cô?

Chồn chúc tết gà, không có ý tốt.

Cô rút sách ra, định mở ra học thì thấy trước mắt có một ly trà sữa.

“Cho cậu nè.”

Kỷ Chu Dã chống cằm nhìn cô, khóe môi cong lên.

Dung Ngộ đẩy ra:

“Không cần.”

Cô mở giấy nháp, bắt đầu giải phương trình, hoàn toàn chìm trong thế giới của riêng mình.

Trần Niên há hốc mồm nhìn cảnh tượng ấy:

“Anh Dã, anh… anh mua trà sữa cho con nhỏ chanh chua này á?”

Kỷ Chu Dã ho nhẹ một tiếng, hạ giọng:

“Thật ra là… cô ta đang thầm thích tôi.”

“C-cái gì cơ?”

Trần Niên suýt sặc nước bọt của mình:

“Anh Dã, có nhầm lẫn gì không đấy?”

“Cô ta cứ khiêu khích tôi suốt là để thu hút sự chú ý đó.”

Kỷ Chu Dã khẽ cười:

“Một người thi đại học chỉ được hơn trăm điểm, phải học lại, thế mà suốt ngày ra vẻ chăm chỉ học hành, không phải để tôi có cái nhìn khác về cô ta à?”

Khóe miệng Trần Niên giật liên tục:

“Thật… thật vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, nếu không thì một học sinh ban xã hội như cô ta chuyển sang ban tự nhiên làm gì chứ?” Kỷ Chu Dã cười cười, “Tôi nghĩ ra một cách trả đũa cô ta rất hay, đó là: giả vờ có hứng thú với cô ta, theo đuổi cô ta, đợi đến khi cô ta yêu tôi say đắm, rồi sẽ đá cô ta trước mặt mọi người.”

“Anh Dã, đúng là thiên tài! Nghĩ ra được chiêu này đúng là cao tay!” Trần Niên giơ ngón cái, “Đến lúc đó cô ta mất mặt trước bao nhiêu người, chắc chắn sẽ khóc. Chỉ cần tưởng tượng cảnh cô ta sụt sịt khóc là tôi thấy đã quá rồi…”

Lúc này, một ánh mắt lạnh lùng quét tới.

Dung Ngộ lạnh giọng:

“Có chuyện gì mà nói cười vui vẻ vậy?”

“Không nói nữa.”

Kỷ Chu Dã cười hề hề, “Nào, thêm bạn đi, không làm phiền cô học đâu.”

Mọi người lần lượt kết bạn WeChat.

Buổi sáng học xong, Dung Ngộ cầm thẻ cơm đi ăn trưa.

Học sinh cấp ba phần lớn đều tụ tập theo nhóm, nhưng Dung Ngộ từ nhỏ đã quen làm việc một mình, thích gì thì tự mình làm.

Vừa ra khỏi lớp, bên cạnh cô đã có thêm một người.

Kỷ Chu Dã đi cạnh bên phải cô, ho nhẹ rồi nói:

“Đối diện trường mới mở một nhà hàng Tây, hay là trưa nay tôi mời cô ăn?”

Dung Ngộ chẳng thèm đáp lại.

“Không thích đồ Tây à?” Kỷ Chu Dã bước nhanh theo kịp, “Vậy ăn lẩu thì sao, hoặc thịt nướng? Ê, Dung Ngộ, sao cô đi nhanh vậy? Thôi được rồi, bản thiếu gia hạ mình, cùng cô ăn cơm căng-tin vậy.”

Dung Ngộ lấy đồ ăn xong ngồi xuống, thì Kỷ Chu Dã cũng bê khay đến ngồi đối diện.

Cô ngẩng đầu lên:

“Rốt cuộc cậu muốn gì, nói thẳng ra đi.”

Nếu đối phương muốn kiếm chuyện gây sự, cô lên là đ.ấ.m cho vài cái, khỏi mất công lòng vòng.

Nhưng thằng này lại chỉ đang tỏ ra thân thiện.

“Không muốn gì cả.”

Kỷ Chu Dã nở nụ cười mà cậu cho là đẹp trai ngầu lòi, “Tôi chỉ là… muốn tốt với cô thôi.”

Dung Ngộ: “…”

Thật muốn chửi thề quá.

“Chị ơi, trùng hợp ghê.”

Dung Nhược Dao bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt.

Cô ta bước lại, nở nụ cười ngọt như mía lùi:

“Kỷ Chu Dã, sao cậu cũng ăn ở căng-tin vậy?”

Kỷ Chu Dã ngẩng đầu:

“Sao, tôi ăn cơm căng-tin cũng phải báo cáo với hoa khôi trường à?”

Nụ cười của Dung Nhược Dao không đổi, nhưng trong lòng lại đầy nghi hoặc.

Không phải nói Dung Ngộ bị Kỷ Chu Dã làm khó dễ sao?

Nghe đâu còn đánh nhau trong lớp nữa.

Thế quái nào hai người này lại ngồi ăn cùng bàn?

Cô ta lên tiếng:

“Chị tôi mới từ quê lên, nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ. Kỷ Chu Dã, cậu có thể nể mặt tôi, quan tâm chị tôi một chút không?”

Hồi mới vào lớp mười, cô ta được bầu làm hoa khôi trường.

Từ sau đó ngày nào cũng được đám con trai toàn trường theo đuổi. Có lần, Kỷ Chu Dã còn chặn cô ta ngoài sân thể dục, tặng bánh kem với thư tình.

Cô ta đã có vị hôn phu là Tống Hoài, đương nhiên không coi một tên học dốt như Kỷ Chu Dã ra gì.

Nhưng nếu Kỷ Chu Dã thích cô ta, thì ít nhiều cũng phải nể mặt cô ta chứ.

Quả nhiên, cô ta nghe thấy Kỷ Chu Dã nói:

“Thì ra là chị của hoa khôi trường à, thế thì tôi đương nhiên phải quan tâm rồi. Dung Ngộ, cô gầy quá, thịt kho tàu này cho coo ăn.”

Dung Ngộ gắp lại cho cậu ta:

“Tôi ăn đủ rồi, hai người cứ nói chuyện tiếp.”

Cô bưng khay cơm trống không quay đi, chẳng buồn ngoái đầu lại.

Kỷ Chu Dã bật cười nhẹ.

Không ngờ mới tí đã xấu hổ, đúng là dễ bị trêu thật…

Cậu ta nhét một tay vào túi quần rồi bước theo sau.

Dung Nhược Dao cau mày.

Cô ta chủ động tới bắt chuyện với Kỷ Chu Dã, vậy mà cậu ta… lại quay lưng bỏ đi?

Không phải Kỷ Chu Dã thích cô ta sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play