Tống Hoài khẽ cau mày.

Cô lại đuổi theo đến tận thư viện?

Ánh mắt hắn lạnh đi vài phần.

Dung Nhược Dao thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta còn đang do dự không biết có nên chào hỏi Dung Ngộ hay không, thì đối phương đã bình thản bước qua, hoàn toàn phớt lờ, tiến thẳng vào trong thư viện.

Buổi trưa, Dung Ngộ vùi đầu trong thư viện đến tận gần giờ vào học mới ôm mười cuốn sách trở về lớp.

Vừa ngồi xuống chỗ, liền nghe tiếng ồn ào bên cạnh, Kỷ Chu Dã cùng đám đàn em đang nói chuyện rôm rả, ra là sáng nay trốn học đi net chơi game.

Sau vài câu bàn về game, Trần Niên lôi ra bộ bài tây:

“Anh Dã, tới, đánh địa chủ!”

Cậu ta còn rút thêm một gói thuốc, chia cho vài người.

Mấy học sinh bắt đầu châm thuốc hút, cả góc lớp khói mù mịt, mùi nồng nặc khó chịu.

Dung Ngộ ngẩng mắt liếc về phía bục giảng.

Cô giáo trẻ dạy tiếng Anh, nhìn chỉ mới ngoài hai mươi, chắc mới ra trường không bao lâu.

Đối mặt với đám học sinh hư này, cô giáo chẳng dám nói gì, chỉ giả vờ như không thấy, giọng giảng bài nhạt như nước ốc.

Học sinh trong lớp cũng đã quen, chẳng ai học hành gì nữa.

Kỷ Chu Dã đang kẹp điếu thuốc, tay kia sắp đánh ra tứ quý heo.

Thì một bàn tay trắng muốt vươn qua, giật thẳng điếu thuốc trong tay cậu, quẳng xuống đất, rồi… dùng mũi giày trắng giẫm nát.

“Mẹ nó!” Trần Niên giật mình thốt lên, “Dung Ngộ, cô quá đáng thật đấy! Anh Dã nể cô, cô lại được đà làm tới?”

Dung Ngộ nhướng mày, giọng lạnh như băng:

“Có hai lựa chọn, một là cút ra ngoài. Hai là im lặng, không phát ra bất cứ tiếng động hay mùi khói nào. Nếu không…”

Cô cầm bút dạ trên bàn Trần Niên, bẻ gãy “cách” một tiếng.

Trần Niên sững người.

Rồi cậu ta quay sang thúc vào Kỷ Chu Dã:

“Anh Dã, không lẽ để con nhỏ này cưỡi lên đầu tụi mình luôn à…”

Kỷ Chu Dã: “…”

Kỷ Chu Dã cũng biết con nhỏ này quá điên rồi.

Mà… đánh không lại thì biết sao giờ?

Cậu nằm dài xuống bàn, làu bàu:

“Đúng lúc buồn ngủ. Ngủ.”

“Anh Dã, không lẽ anh sợ con gái?” Trần Niên kinh ngạc.

“Anh hùng không chấp đàn bà. Cậu mà còn lắm mồm, thì cút.” Kỷ Chu Dã lạnh mặt.

Dung Ngộ cúi đầu đọc sách tiếp.

Cả lớp im bặt.

Lũ học sinh lười trước giờ chưa từng thấy ai dám thu phục được Kỷ Chu Dã.

Bây giờ thấy Kỷ Chu Dã chịu im, đám còn lại cũng ngoan ngoãn, người thì nằm ngủ, người thì cắm đầu chơi điện thoại.

Lớp học lần đầu tiên im phăng phắc.

Cô giáo trẻ đứng trên bục sững người.

Chỉ một câu, đã khiến cả lớp yên ổn?

Thế thì… trước giờ mình sợ cái gì?

Tan lớp chiều, Dung Ngộ đeo cặp rời trường, bắt xe đến Phù Dung Trang Viên.

Lúc này, Kỷ Chỉ Uyên vẫn đang họp ở công ty, không có mặt ở nhà.

Quản gia đã quen mặt cô, cung kính mời cô vào.

Dung Ngộ ngồi xuống cạnh giường bệnh:

“Bác sĩ nói sao rồi?”

Quản gia cúi đầu đáp:

“Trước nay Lão gia tử phát bệnh, có lần mê man đến ba tháng, cũng có lần ba bốn ngày là tỉnh. Không thể đoán trước được ạ.”

“Ông ấy thường xuyên phát bệnh thế này sao?” Dung Ngộ mím môi, “Nguyên nhân là gì?”

Quản gia không trả lời.

Dung Ngộ cũng không hỏi nữa, chuyển chủ đề:

“Phiền quản gia chuẩn bị giúp tôi một phần cơm tối.”

Nếu nguyên chủ và nhà họ Dung hòa thuận, cô không ngại đóng vai một đứa con ngoan.

Nhưng rất rõ ràng, Dung gia không cần cô.

Vậy thì tốt.

Cô sẽ rút ra khỏi gia đình ấy từng chút một.

Bắt đầu từ… chuyện ăn uống.

Ăn xong, cô lấy bút chì ra, vài phút sau vẽ xong một bức ký họa đơn giản, gấp gọn đặt lên tủ đầu giường.

Sau đó, cô dựa lưng vào ghế, lấy một cuốn truyện cổ tích xuất bản những năm 1930-1940 ra đọc.

Giọng đọc của cô dịu dàng, chậm rãi, lan tỏa trong phòng yên tĩnh như dòng suối mát.

Không biết có phải ảo giác không, quản gia hình như thấy… ngón tay Lão gia tử trên giường khẽ động đậy.

Dung Ngộ ngồi thêm nửa tiếng, rồi đứng dậy nói khẽ:

“Anh Bảo, mẹ về đây. Mai lại đến thăm con.”

Quản gia tiễn cô ra cổng:

“Dung tiểu thư, tôi cho người đưa cô về.”

“Không cần đâu.” Cô mỉm cười, “Lúc đến tôi có thấy gần đây có hiệu sách, tôi ghé qua xem một chút.”

Sách trong thư viện trường đều đã xuất bản từ nhiều năm trước.

Nếu muốn biết những nghiên cứu mới nhất trong lĩnh vực toán học, cô cần mua tạp chí chuyên ngành cập nhật mới nhất.

Dung Ngộ đeo ba lô, đi về phía hiệu sách.

Lúc này, một chiếc xe dừng trước cổng trang viên.

Quản gia lập tức ra mở cửa:

“Ngũ thiếu gia.”

Kỷ Chu Dã bước xuống, liếc về phía hiệu sách gần đó.

Kia chẳng phải là… Dung Ngộ sao?

Lại gặp?

Chẳng lẽ cô lần theo dấu vết của cậu đến tận đây?

Nhớ lại mấy hôm trước ở sân bay cũng vô tình đụng mặt…

Thế gian này… có chuyện gì trùng hợp đến vậy?

Khóe môi cậu cong lên, hiện ra một nụ cười không rõ ý.

Quản gia hỏi:

“Ngũ thiếu gia cười gì thế?”

“Không liên quan đến ông.”

Kỷ Chu Dã nhét tay vào túi, bước vào trong:

“Hôm nay ông nội thế nào rồi?”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, khuất dần vào trong trang viên.

Dung Ngộ ở hiệu sách suốt một hồi lâu, mua cả chồng tạp chí chuyên ngành.

Đến khi thanh toán mới giật mình, trong tài khoản chỉ còn vài trăm đồng.

Mua vài quyển thôi đã gần cạn sạch.

Là con gái của gia tộc giàu có như nhà họ Dung ở Hải Thành, mà trong người chỉ có ngần ấy tiền?

Hồi mười bốn tuổi, cô đã tiếp quản thương vụ nhà họ Dung, dẫn đầu đưa sản nghiệp ra nước ngoài, tự mình du học bằng nguồn tài chính gia tộc.

Cô từng nếm trải không ít gian khổ, nhưng chưa bao giờ nếm trải cảm giác thiếu tiền.

Dù sau đó nhà họ Dung bị hủy hoại trong loạn lạc, thì khi ấy, cô đã là nhân tài trọng điểm quốc gia, là phu nhân đương nhiệm của nhà họ Kỷ, không cần lo chuyện tiền nong.

Thời đó, nhà họ Kỷ không nổi bật trong kinh doanh, mà nắm giữ ảnh hưởng lớn trong chính giới, quân đội và học thuật.

Cũng đừng quên, vốn liếng ban đầu của nhà họ Kỷ, có một phần chính là từ cô mà ra.

Nhưng giờ mà đi tìm Kỷ Chỉ Uyên, nói câu:

“Bà là bà cố của cháu, chuyển khoản cho bà đi.”

Ai mà tin cho được?!

Chắc chắn bị coi là thần kinh mất.

Thôi thì đợi Anh Bảo tỉnh lại rồi nói.

Dung Ngộ ở hiệu sách đến gần 9 giờ tối mới trở về.

Lúc về đến nhà, bốn người nhà họ Dung đang ngồi trong phòng khách:

Dung Vọng Thiên đang xem tài liệu, Dung Nhược Dao đang chỉ Dung Khánh An làm bài tập, Thẩm Lâm vừa gọi điện thoại xong, từ ban công bước vào.

“Nhược Dao à,” bà ta nói, “Tập đoàn Kỷ thị vừa thông báo một chương trình tuyển chọn âm nhạc lớn. Người thắng sẽ được ra mắt, còn được song ca cùng ca sĩ hạng A phát hành đĩa đơn. Cơ hội cực tốt đấy.”

Dung Ngộ khẽ nhíu mày.

Cô nhớ ra rồi, Dung Nhược Dao hình như từng bước chân vào giới giải trí.

Khi còn nhỏ đã từng đóng vai con gái trong nhiều bộ phim truyền hình, sau này lớn lên, vì chất giọng tốt nên chuyển hướng làm ca sĩ.

Dù không nổi đình nổi đám, nhưng với độ tuổi của cô ta, vậy cũng đã là rất thành công rồi.

“Đây là yêu cầu của vòng sơ loại.” Thẩm Lâm nói, “Chọn một trong ba bài hát này, quay video và gửi về ban tổ chức. Cánh diều nhỏ, ‘Ánh trăng sáng’, Tiểu Kiều Lưu Thủy – cả ba đều là đồng dao. Giọng con trong trẻo, tuổi còn nhỏ, rất có lợi thế.”

Dung Nhược Dao cau mày:

“Toàn bài gì lạ hoắc… con chưa nghe bao giờ.”

“Toàn là nhạc xưa của thời Dân Quốc, thập niên 20-30.” Thẩm Lâm đáp.

“Nghe nói là ba bài hát mà Kỷ lão gia tử yêu thích nhất, ngày nào cũng phải nghe. Có lẽ vì ông ấy đang bệnh, nên Kỷ tổng mới tổ chức chương trình này như một cách… để làm ông ấy vui lòng.”

Dung Ngộ sững người.

Ba bài hát đó…

Mỗi lần Anh Bảo quấy khóc, cô đều dùng chính ba bài đồng d.a.o ấy để dỗ con ngủ…

Bảy mươi năm đã trôi qua.

Vậy mà…

Nó vẫn còn nghe. Vẫn còn nhớ.

Anh Bảo… con rất nhớ mẹ phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play