Dung Ngộ lặng lẽ ngồi trong phòng bệnh hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cô mang theo cặp sách, lấy bút chì ra vẽ một bức ký họa đơn giản, đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường.
Cô đứng dậy, nhìn về phía Kỷ Chỉ Uyên vẫn ngồi yên trên ghế sofa, mắt không rời khỏi cô từ lúc vào đến giờ, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Sau này, mỗi ngày vào giờ này tôi sẽ đến thăm bệnh. Kỷ tổng có thấy phiền không?”
Kỷ Chỉ Uyên trầm mặc.
Dĩ nhiên là rất phiền.
Nhưng…
Đối phương biết cả mật mã tuyệt mật nhất của nhà họ Kỷ, mối quan hệ với ông nội còn thân thiết hơn cả cháu ruột như anh.
Thậm chí trong đầu anh còn từng nảy ra một suy nghĩ điên rồ: Liệu có phải cô gái trẻ này… là tình nhân mà ông nội nuôi giấu bên ngoài không?
Không không, chắc không đến mức đó.
Chênh lệch tuổi tác quá quá quá lớn rồi!
Dung Ngộ lấy điện thoại ra, mở mã QR:
“Quét đi, kết bạn nhé.”
Kỷ Chỉ Uyên im lặng mở WeChat, quét mã.
Dung Ngộ mỉm cười:
“Vậy nhé, A Uyên, hẹn ngày mai gặp lại.”
Kỷ Chỉ Uyên: “…”
Bị một học sinh trung học gọi thẳng tên, cảm giác này… thật sự rất sai trái.
Nhưng đối diện ánh mắt trong trẻo, lại mang theo sự trầm tĩnh đáng ngạc nhiên kia, anh lại cảm thấy rất hợp lý.
Phải rồi, ông nội trong mắt cô là “Anh Bảo”, thì cô gọi mình là A Uyên, cũng chẳng có gì lạ.
Kỷ Chỉ Uyên tiễn Dung Ngộ ra cổng, căn dặn tài xế nhất định phải đưa cô về tận nơi an toàn.
Đợi xe rời đi, anh thấp giọng dặn:
“Sắp xếp hai người theo dõi cô ấy. Nếu phát hiện có tiếp xúc với bất kỳ nhân vật thương mại nào, lập tức kiểm soát hành động.”
Lúc này đã hơn bảy giờ tối.
Giờ này quay lại trường học cũng chẳng để làm gì, Dung Ngộ bảo tài xế chở thẳng về nhà họ Dung.
“Đại tiểu thư về rồi ạ.” Người giúp việc tiến lên hỏi, “Tiểu thư ăn tối chưa ạ?”
“Làm giúp tôi bát mì là được.” Dung Ngộ đáp.
Cô ngồi xuống ghế sô-pha, lấy sách trong thư viện ra đọc.
Là một quyển sách về phương trình vi phân đại số, trong đó ngập tràn những công thức phức tạp, điều này khiến cô thấy vô cùng thú vị.
Gặp đoạn đặc biệt hấp dẫn, cô còn lấy giấy bút ra viết, thử thu hẹp phạm vi nghiệm khả thi.
“Đại tiểu thư, dùng bữa được rồi ạ.”
“Đợi chút.”
Ngòi bút của Dung Ngộ lướt nhanh trên trang giấy, kín đặc những biểu thức toán học.
Khi đặt bút xong nét cuối cùng, gương mặt cô hiện lên nụ cười nhẹ,cảm giác quen thuộc này, cuối cùng cũng quay trở lại rồi.
Cô đi đến bàn ăn, ngồi xuống, vừa cầm đũa, gắp một đũa mì lên môi, sắc mặt liền thay đổi.
Dung Ngộ ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên cầu thang, Dung Khánh An đang cười khẩy đầy ác ý.
Cô đặt đũa xuống:
“Lại đây.”
Dung Khánh An hừ lạnh:
“Chị gọi là tôi phải đến chắc? Chị là cái thá gì?”
Dung Ngộ không nhiều lời, bước tới túm cổ áo thằng bé, kéo thẳng xuống bàn ăn.
“Chị làm gì thế?! Buông ra! Đồ nhà quê quê mùa, lấy đâu ra gan mà bắt nạt tôi?!”
Dung Khánh An vùng vẫy dữ dội, nhưng vai lại như bị hai cái kìm sắt ép chặt, không tài nào nhúc nhích nổi.
Tiếp theo, một đôi đũa bị nhét vào tay cậu ta.
“Ăn.”
Dung Khánh An trợn tròn mắt.
Bát mì này, sau khi người giúp việc bưng ra, cậu ta đã lén đổ vào nửa chai muối, nửa chai giấm, còn nhổ một ngụm nước bọt vào.
“Tôi không ăn!”
Dung Ngộ không thèm đôi co, trực tiếp bóp cằm cậu ta, nhét nguyên một đũa mì vào miệng.
Đối với cô, không có gì đáng ghét hơn lãng phí thức ăn.
Đất nước này chỉ mới đủ ăn no được bao nhiêu năm?
Ngoài kia vẫn còn hàng triệu người đang thiếu ăn, loại hành vi này, không thể dung thứ.
“Buông ra! Ọe ——”
“Tôi sẽ méc ba mẹ! Méc ngay bây giờ!”
Đám người giúp việc hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Đây… đây là vị đại tiểu thư trước giờ luôn im lặng chịu đựng sao?
Bình thường thiếu gia nói gì, làm gì, dù châm chọc, khinh thường cỡ nào, đại tiểu thư cũng chưa bao giờ phản kháng.
Hôm nay là sao vậy?
Không đợi bọn họ hoàn hồn lại.
Ngoài cổng đã vang lên tiếng xe hơi, Dung Vọng Thiên và Thẩm Lâm về tới.
“Ba, mẹ.”
Dung Khánh An bật khóc như sắp ngất:
“Dung Ngộ bắt nạt con, chị ta bắt nạt con đó!!”
“Chuyện gì đây?!”
Dung Vọng Thiên bước vào phòng ăn, nhìn thấy con trai lôi thôi lếch thếch, lập tức quay sang Dung Ngộ, quát lớn:
“Mới mấy giờ? Đã tan học chưa mà về nhà sớm thế? Không ở trường học hành cho tử tế, lại còn bắt nạt Khánh An. Con nhìn lại mình xem, có chút dáng dấp nào của một người chị không?”
“Chính vì là chị, nên mới phải dạy em trai biết quý trọng đồ ăn.”
Dung Ngộ đưa đũa tới trước mặt ông ta, lạnh nhạt nói:
“Nếu ba thương nó, vậy ăn giùm nó bát mì này đi.”
Dung Vọng Thiên cúi đầu nhìn, chỉ cần liếc mắt là biết bát mì có vấn đề.
“Đây cũng không phải lần đầu tiên nó làm mấy trò này.”
Giọng Dung Ngộ vẫn bình tĩnh, “Nếu người lớn không quản, vậy thì con phải thay mặt dạy dỗ. Không phải sao?”
Mặt Thẩm Lâm tối sầm lại.
“Dung Khánh An, xin lỗi chị con!”
Bị gọi cả họ tên, Dung Khánh An lập tức cứng đờ, nước mắt cũng quên rơi, rụt cổ lí nhí:
“Xin… xin lỗi…”
Dung Ngộ cầm lấy quả táo trên bàn, xoay người lên lầu.
Thẩm Lâm kéo Dung Khánh An vào thư phòng, nghiêm giọng nói:
“Bớt dành thời gian đi trêu chọc người khác, lo mà học đi. Muốn hơn nó thì thi điểm cao vào.”
“Nó từ nông thôn lên, con chấp nhặt với nó làm gì? Thêm hai năm nữa là nó gả ra ngoài, chẳng liên quan gì đến con cả!”
“Còn nếu cứ suốt ngày nghịch ngợm, điểm thấp, đến lúc đó mất quyền thừa kế sản nghiệp nhà họ Dung thì đừng trách ai.”
Dung Khánh An im re, bắt đầu làm bài tập.
Dung Ngộ thì lại vùi đầu giải phương trình, say mê đến mức không nhận ra thời gian trôi.
Lúc ngẩng lên thì đã hơn hai giờ sáng.
Cô vội leo lên giường chợp mắt, sáng hôm sau ôm cặp đi học với hai quầng thâm như gấu trúc.
Vào lớp, chỗ ngồi bên cạnh Kỷ Chu Dã vẫn trống không.
Đám đàn em của Kỷ Chu Dã cũng chẳng thấy bóng dáng.
Chắc lại trốn học rồi.
Dung Ngộ chẳng quan tâm.
Tiết học trôi qua, cô vừa kịp đọc xong quyển sách cuối cùng. Đóng lại, đặt lên bàn, định tranh thủ buổi trưa đến thư viện trả sách.
Lúc này đang là tiết toán.
Giáo viên dạy toán tên là Ngô Tố, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo kính, mỗi ngày đều đều giảng những kiến thức toán học nhàm chán.
Trước mặt là một đám học sinh lười học, nói chuyện riêng không ngừng nghỉ, người thì ngủ gật, người thì lướt điện thoại, chẳng mấy ai chú ý đến bài giảng.
Thầy Ngô thở dài một tiếng.
Lúc này ánh mắt ông lướt qua bàn của Dung Ngộ, thấy trên đó có một cuốn “Nghiên cứu về phương trình vi phân đại số nâng cao”.
Chính là quyển mà dạo này ông đang nghiên cứu.
Ông đang cố gắng tìm một hướng tiếp cận mới từ vi phân đại số, mở rộng vùng nghiệm, nếu thành công đăng bài trên tạp chí khoa học uy tín, có thể được điều chuyển khỏi lớp học sinh “đội sổ” này.
Một học sinh hạng bét… lại đang đọc quyển sách này?
Ngô Tố cười nhạt, khinh thường trong bụng, rồi lại tiếp tục giảng bài.
Giữa trưa, ăn cơm ở căn tin xong, Dung Ngộ ôm chồng sách mượn đi về phía thư viện.
Vừa bước vào cửa, liền chạm mặt một đôi nam nữ.
Cô gái là Dung Nhược Dao.
Còn chàng trai… nếu cô nhớ không nhầm — là Tống Hoài?
Nam thần học bá của Nhất Trung, đồng thời cũng là vị hôn phu của Dung Nhược Dao.
Hôn ước này vốn là do hai nhà định sẵn từ đời ông.
Khi cha mẹ nguyên chủ còn chưa ly hôn, người được hứa hôn với Tống Hoài, lẽ ra phải là Dung Ngộ.
Cũng vì chuyện này, sau khi trở về nhà họ Dung, nguyên chủ từng đem lòng yêu mến Tống Hoài vì sự xuất sắc của hắn, tìm đủ mọi cách lấy lòng… nhưng đổi lại chỉ là sự ghét bỏ từ Tống Hoài, cùng với ánh mắt ghen ghét đầy địch ý của Dung Nhược Dao.
Ví dụ như bây giờ, Dung Nhược Dao nhìn cô với ánh mắt đầy cảnh giác, như thể sợ cô lại giống hồi trước, chạy tới đưa đồ cho Tống Hoài không cần hỏi han gì.