Sáng sớm.

Dung Ngộ mang tờ đơn chuyển ban có chữ ký người giám hộ nộp cho giáo viên chủ nhiệm.

Đã có chữ ký phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm cũng không thể ngăn cản, chỉ đành làm theo quy trình, hoàn tất thủ tục.

Cô chỉ thi được hơn một trăm điểm trong kỳ thi đại học, kết quả kém đến mức không thể nhìn nổi.

Thế là bị xếp thẳng vào lớp lý, được mệnh danh là “ổ học sinh dốt” – lớp 20.

Chủ nhiệm lớp 20 họ Bùi, là một cô giáo trung niên.

Vừa thấy Dung Ngộ, cô Bùi đã khẽ lắc đầu.

Văn còn không học nổi mà đòi học lý, đúng là không coi chuyện học hành ra gì.

Lớp mà cô chủ nhiệm đã đủ tệ rồi, giờ trường lại nhét thêm một học sinh còn tệ hơn vào nữa, thôi thì vò đã mẻ lại sứt…

Dung Ngộ theo cô Bùi bước vào lớp mới.

“Nhìn kìa, giáo viên dẫn một em gái xinh đẹp tới.”

“Lớp mình có học sinh chuyển lớp à?”

“Không phải chứ, Anh Dã, mau tỉnh dậy đi, là cô gái hôm qua đó!”

Kỷ Chu Dã tới lớp từ sớm nhưng vẫn đang gục ngủ trên bàn.

Bị đàn em Trần Niên huých một cái, cậu vừa mới ngái ngủ, đang định phát cáu thì ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cô gái đang đứng trên bục giảng.

“Chào các bạn, tôi tên là Dung Ngộ, rất vui được trở thành bạn cùng lớp với mọi người.”

Cô Bùi chỉ vào chỗ trống cuối lớp:

“Em ngồi xuống chỗ đó đi.”

Dung Ngộ xách cặp đi tới.

Nhướng mày.

Khẽ cười.

Thật là… trùng hợp quá đi.

“Hừ.” Kỷ Chu Dã tựa lưng vào ghế, chống đầu, khóe miệng cong lên, “Đầu tiên là gây sự với tôi, sau đó theo dõi tôi, giờ còn chuyển vào lớp tôi, làm bạn cùng bàn nữa. Nói đi, cô đang có ý đồ gì với tôi đúng không?”

Dung Ngộ: “…”

Cô chẳng buồn nhìn cậu lấy một cái, lôi sách ra đọc.

“Anh Dã, cô ta lơ anh kìa.” Trần Niên thì thầm, “Phải cho cô ta biết tay.”

Kỷ Chu Dã liền giật luôn sách trên bàn của cô:

“Nghe nói thi đại học cô chỉ được hơn trăm điểm, còn kém hơn cả tôi. Thế mà còn bày đặt học lại, đúng là phí tài nguyên, chi bằng về quê nuôi heo cho rồi.”

Trần Niên hùa theo:

“Hahaha, về nuôi heo đi bạn ơi!”

Dung Ngộ quét mắt nhìn lạnh một cái:

“Xem ra hôm qua đánh còn nhẹ.”

“Vừa hay, tôi cũng đang ngứa tay.”

Cô đứng dậy, nhấc ghế lên.

Đúng vào giờ tự học sáng, giáo viên chưa vào, cả lớp ồn ào hỗn loạn.

Chẳng mấy ai nghiêm túc học hành, thấy có chuyện liền đồng loạt quay đầu.

Chiếc ghế chỉ còn cách đỉnh đầu Kỷ Chu Dã vài phân.

Cậu hít một hơi lạnh.

Cậu tin chắc cô gái này thật sự dám đập xuống!

Bị cô đánh ngã hai lần rồi, cậu không phải đối thủ.

“Kìa, còn nổi nóng nữa cơ à?” Cậu hừ nhẹ, “Chỉ là nói đùa tí thôi, có cần phản ứng thái quá vậy không?”

Dung Ngộ đặt ghế xuống:

“Tôi cũng chỉ đùa thôi, sao, sợ rồi à?”

“Ai sợ chứ, ai sợ ai!” Trần Niên gân cổ lên, “Anh Dã của tôi không sợ đâu, tan học solo tay đôi luôn!”

Kỷ Chu Dã: “…”

Đánh tay đôi thì… miễn đi. Đánh không lại.

Mà bắt nạt con gái lại càng mất mặt một tên trùm trường.

Dung Ngộ ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.

Nhưng lòng lại có phần thấp thỏm.

Tối, lớp tự học buổi tối là tiết tự chọn, thích thì đi, không đi cũng chẳng ai bắt.

Tan học, cô bắt taxi thẳng đến Phù Dung Trang Viên.

“Cô bé, đây là nơi ở của đại nhân vật đấy, nghe nói là gia tộc trăm năm luôn cơ. Cô quen chủ nhà à?”

Tài xế dừng xe trước cổng lớn, tò mò hỏi.

Dung Ngộ gật đầu bước xuống.

Đây chính là trang viên mà nhà họ Kỷ từng dày công chuẩn bị cho cô vào ngày cưới.

Kiến trúc pha trộn giữa phong cách Trung – Tây, thời điểm đó nằm ở ngoại ô Hải Thành, nay đã thành trung tâm thành phố, xung quanh cao ốc san sát, chỉ riêng khu biệt thự này vẫn cây cối xanh mát, yên tĩnh lạ thường.

Có vẻ nơi đây đã được trùng tu nhiều lần, tường ngoài đổi màu, trông cổ kính thanh nhã hơn xưa.

Cô bước lên bậc thang, còn chưa kịp gõ cửa, cánh cổng đã mở từ bên trong.

Kỷ Chỉ Uyên hiện ra, sắc mặt mỏi mệt, quầng mắt đen sì, rõ là suốt đêm không chợp mắt.

Vừa nhìn thấy cô gái đứng trước cửa, mày anh nhíu lại, liền nhận ra:

“Cô là… Dung tiểu thư?”

Người dám gọi thẳng tên Kỷ lão gia tử ở nơi công cộng, trên đời không mấy ai, gương mặt này, anh còn nhớ rất rõ.

“Kỷ tổng.” Dung Ngộ lên tiếng, “Nghe nói Kỷ lão gia tử đang lâm bệnh nặng, tôi đặc biệt đến thăm, mong Kỷ tổng cho phép.”

Ánh mắt Kỷ Chỉ Uyên lập tức trầm xuống.

Nhà họ Kỷ từ trước đến nay luôn bị phóng viên, truyền thông đeo bám như ruồi nhặng, cực kỳ phiền phức. Bởi vậy địa chỉ tư chưa từng công khai, trừ người thân thiết ra, gần như không ai biết họ ở đâu.

Cô gái này là ai?

Tại sao có thể tìm đến tận cửa?

“Kỷ tổng đừng kinh ngạc.” Dung Ngộ khẽ mỉm cười, giọng ôn hòa mà tự tin, “Nếu tôi đoán không lầm, mật mã của két sắt bảo mật cao nhất trong tập đoàn Kỷ thị… là…”

Cô lưu loát đọc ra một chuỗi ký tự tiếng Anh phức tạp.

“Cô…!”

Kỷ Chỉ Uyên thoáng sững người.

Anh vốn là người rất ít bộc lộ cảm xúc, khuôn mặt gần như không có biểu cảm dư thừa.

Nhưng lúc này, đồng tử anh rõ ràng co rút.

Chuỗi mật mã ấy chính xác tuyệt đối.

Đó là mã mở của phòng hồ sơ bảo mật cấp cao nhất của Kỷ thị, chỉ có người thừa kế đời tiếp theo mới được biết.

Mã dài đến 26 ký tự, mỗi tháng lại thay đổi một lần, về lý tuyệt đối không thể rò rỉ.

Thấy biểu cảm của anh, Dung Ngộ biết cô đoán đúng.

Chuỗi mã này chính là do cô thiết kế ra năm xưa, được dùng khắp các tầng mật mã trong hệ thống nhà họ Kỷ. Nhìn thì như chữ cái tiếng Anh, nhưng thực chất là mã hóa từ ngày – tháng – năm, chuyển đổi sang hệ cơ số khác, rồi cộng thêm phép dịch cố định…

Dù hiện tại mật mã đã đổi, nhưng chỉ cần biết ngày hiện tại, cô vẫn có thể tính ra.

“Giờ thì, tôi có thể vào thăm bệnh rồi chứ?”

Kỷ Chỉ Uyên nhìn cô chăm chú, rất lâu, rất lâu.

Cuối cùng anh nghiêng người sang một bên:

“Dung tiểu thư, mời vào.”

Hiện tại, ngoài anh và ông nội ra, không ai biết mật mã đó.

Vậy thì người duy nhất có thể truyền cho cô gái này, chỉ có thể là ông nội.

Nhưng… vì sao ông nội lại truyền thông tin tuyệt mật này cho một cô gái trẻ tuổi?

Chẳng lẽ… trưởng bối của cô gái này từng có quan hệ mật thiết với ông nội?

Là người nổi tiếng IQ cao, nhưng lúc này, Kỷ Chỉ Uyên không sao nghĩ ra nổi.

Anh lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho quản gia.

Phù Dung Trang Viên sở dĩ gọi như vậy, bởi vì ngay trước cổng là một hồ nước tự nhiên, trồng đầy hoa sen. Tháng chín đã đến, sen nở tàn, chỉ còn lá xanh xao xuyến gió.

Dung Ngộ đứng ngắm hồ sen, hồi ức năm xưa ùa về như cơn khói mờ… Cô mím chặt môi.

Bước vào nhà, khắp nơi là máy móc y tế.

Trên giường bệnh, ông cụ tóc bạc trắng, khuôn mặt tái nhợt, từng nếp nhăn như từng mũi kim đ.â.m thẳng vào tim cô.

Cô từng nghĩ phải mất một thời gian, cô mới chấp nhận được việc đứa con trai bé bỏng ngày nào giờ đã thành một ông lão.

Nhưng thực tế chỉ cần nhìn thấy gương mặt ấy, tình mẫu tử khắc cốt ghi tâm lập tức tràn ngập, lấn át mọi cảm xúc.

“Anh Bảo…”

Cô khẽ gọi tên thân mật ngày xưa vẫn dùng để gọi con trai mình.

Kỷ Chỉ Uyên nghẹn họng.

Anh… vừa nghe thấy gì?

Anh Bảo?

Vị Dung tiểu thư này, trưởng bối của cô… lại gọi ông nội anh là Anh Bảo?

Thân thiết đến mức đó sao?

Anh còn đang mơ hồ suy nghĩ.

Thì đã thấy Dung Ngộ ngồi xuống bên giường bệnh, lệ rưng trong mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lão gia tử… rồi đặt lên má mình.

Ầm ——!!!

Cả não bộ Kỷ Chỉ Uyên như nổ tung.

“Thiếu gia.” Quản gia vội vã bước tới, “Đã tra được thông tin.”

Toàn bộ lý lịch của Dung Ngộ, vỏn vẹn một tờ giấy là đủ:

Đại tiểu thư nhà họ Dung,

Cha mẹ ly dị, từ nhỏ sống cùng mẹ,

Hai tháng trước được cha đón về Hải Thành,

Hiện học tại Nhất Trung Hải Thành.

Kỷ Chỉ Uyên trầm giọng:

“Tra tiếp thân thế nhà họ Dung, xem có quan hệ gì với nhà họ Kỷ không.”

Năm phút sau, quản gia quay lại:

“Nhà họ Dung không phải người gốc Hải Thành, đến những năm 80 mới chuyển về đây, chưa từng có giao tình với nhà họ Kỷ. Mẹ của Dung tiểu thư họ Dư, gia cảnh bình thường, tổ tiên đều làm nông, càng không có bất kỳ liên hệ nào với nhà họ Kỷ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play