Dung Ngộ đọc sách như kẻ đói khát lâu ngày gặp bữa tiệc thịnh soạn.
Mãi đến khi chuông tan học của tiết tự học buổi tối vang lên, cô mới giật mình như vừa tỉnh mộng.
Cô thu dọn sách vở, đi đến văn phòng giáo viên tìm giáo viên chủ nhiệm.
“Thưa cô, em muốn chuyển sang ban tự nhiên. Em cần làm thủ tục gì ạ?”
Giáo viên chủ nhiệm ngỡ ngàng như thể không tin vào tai mình:
“Em nói gì cơ? Chuyển ban?”
Một học sinh ban xã hội mà lại muốn chuyển sang ban tự nhiên trong năm học lại, chẳng khác nào tự đùa với tiền đồ của mình.
Hơn nữa, học văn đã ba năm mà điểm còn kém thế, sang ban tự nhiên chắc chắn chỉ càng thảm hại hơn.
Dung Ngộ thản nhiên nói:
“Em đã quyết định rồi.”
“Chuyện này không phải cứ quyết là được đâu.” Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu, lôi từ ngăn bàn ra một tờ giấy, “Phải có chữ ký của phụ huynh vào mục này. Nhưng cô nghĩ cha mẹ em chắc sẽ không đồng ý đâu.”
Dung Ngộ đón lấy tờ đơn:
“Cảm ơn cô.”
Vừa rời khỏi trường, bên tai cô liền vang lên một tiếng huýt sáo.
Ngẩng đầu lên, cô thấy thiếu niên nhuộm tóc hồng đang đứng trên ván trượt, dẫn theo vài tên đàn em, chặn cô ở đầu hẻm.
Cô cười lạnh:
“Có chuyện gì?”
“Đồ học lại,” Kỷ Chu Dã khoanh tay trước ngực, cười nửa miệng, “Món nợ sáng nay chưa tính xong đấy. Nhưng nếu cô ngoan ngoãn xin lỗi, tôi có thể cân nhắc tha cho một lần.”
Dung Ngộ đặt cặp sách xuống.
Cô nhấc chân đá lên một thanh gậy dưới đất, vung lên quất thẳng vào đám thiếu niên trước mặt.
“Suốt ngày không lo học hành, chỉ biết ức h.i.ế.p bạn học nữ.”
“Tóc tai đủ màu sắc, ăn mặc thì lòe loẹt, từ đầu đến chân chẳng có chút dáng vẻ học sinh nào.”
“Không biết cha mẹ mấy người sẽ thất vọng đến mức nào…”
Đám thiếu niên bị đánh đến mức gào lên oai oái.
Kỷ Chu Dã nghiến răng:
“Tôi không có cha mẹ.”
Dung Ngộ khựng lại, liếc cậu ta một cái:
“Vậy họ thật may mắn. Nếu còn sống, chắc cũng bị cậu tức c.h.ế.t rồi.”
“Cô…!”
Cơn giận của Kỷ Chu Dã như bị châm lửa bùng cháy.
Dung Ngộ cúi người nhặt cặp sách lên:
“Đừng chọc vào tôi nữa.”
Cô vừa đi khỏi.
Điện thoại của Kỷ Chu Dã reo lên, cậu liếc qua màn hình, tỏ vẻ không tình nguyện bắt máy:
“Anh à, có chuyện gì?”
“Anh đang ở cổng trường, ra đây cùng đi sân bay đón ông nội.”
“Biết rồi.”
Kỷ Chu Dã ném ván trượt cho đàn em, đút tay vào túi bước ra khỏi hẻm.
Dung Ngộ ngồi trong xe, nhìn vào điện thoại để tỉnh táo lại.
Một dòng tin tức thu hút sự chú ý của cô:
“Kỷ lão gia tử – Kỷ Thuấn Anh sẽ đáp xuống sân bay Hải Thành lúc 11 giờ tối nay…”
Cô lập tức lên tiếng:
“Quay xe, đến sân bay.”
Tài xế hơi chần chừ:
“Tiểu thư, bây giờ là mười giờ rồi, tới sân bay một lượt rồi quay về cũng mất gần hai tiếng đấy…”
Dung Ngộ gật đầu:
“Nếu anh gấp về tan ca, tôi có thể tự gọi taxi.”
Tài xế: “…”
Chiếc xe ổn định lăn bánh trên đường, đến gần mười một giờ thì tới sân bay.
Cổng ra sân bay đã bị hơn chục phóng viên vây kín, ai nấy đều nhón chân ngóng vào bên trong.
Dung Ngộ bước nhanh về phía đó.
Lúc này, bên cạnh chợt vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Không phải chứ, cô đang cố tình theo dõi tôi đấy à?” Kỷ Chu Dã bật cười, “Tôi nói sao lại có người dám trêu vào tôi như vậy, hóa ra là để gây chú ý.”
Dung Ngộ liếc sang.
Cậu ta đội mũ lưỡi trai, giấu mái tóc hồng cẩn thận, tháo khuyên tai, thay đồ trắng, trông như một nam sinh ngoan ngoãn, sạch sẽ.
Cô nói:
“Tôi không rảnh theo dõi cậu.”
Mở điện thoại xem giờ, còn đúng một phút nữa Kỷ Thuấn Anh sẽ hạ cánh.
Cô chen vào giữa đám đông.
Cùng lúc đó, điện thoại Kỷ Chu Dã nhận được một tin nhắn:
“Ông nội đột nhiên phát bệnh, mau tìm cách dẫn đám phóng viên đi chỗ khác!”
Cậu kéo thấp vành mũ, chỉ tay ra xa, lớn tiếng hét:
“Mau nhìn kìa! Kỷ lão gia tử ra ở cổng bên kia kìa! Mau qua đó, đừng để lỡ mất!”
Đám phóng viên nghe xong lập tức như ong vỡ tổ, chen nhau chạy về phía cổng phụ, tranh thủ tìm kiếm “độc quyền”.
Dung Ngộ cau mày.
Cô đang chuẩn bị bước đi…
Khóe mắt Dung Ngộ bất chợt bắt gặp nụ cười giễu cợt hiện lên nơi khóe môi của Kỷ Chu Dã, cậu ta như đang cười đám phóng viên kia là một lũ ngốc.
Cô khựng lại.
Ngay sau đó, một đoàn người từ lối đi dành cho khách VIP hối hả chạy ra, khiêng theo một chiếc băng ca.
Trên băng ca, là một ông lão tóc bạc trắng xóa.
Dung Ngộ như bị sét đánh.
Bức ảnh cô thấy trên điện thoại, là trạng thái tốt nhất của Kỷ Thuấn Anh.
Nhưng người cô đang nhìn thấy trước mắt, lại già yếu đến kinh hoàng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, môi tím tái, trông đau đớn và khổ sở đến cùng cực…
“Anh Bảo ——!”
Dung Ngộ bất giác thốt lên.
“Cô la cái gì mà la…” Kỷ Chu Dã kéo cô sang một bên, “Tránh đường!”
Nhân viên y tế và vệ sĩ lập tức ngăn cách tầm nhìn của người đi đường, bảo vệ băng ca lên xe, trong chớp mắt đã biến mất khỏi cổng sân bay.
Trên băng ca, mí mắt Kỷ Thuấn Anh khẽ run lên.
Hình như… ông vừa nghe thấy ai đó gọi tên “Anh Bảo” của mình…
Đã bao nhiêu năm rồi chưa từng có ai gọi ông như vậy nữa?
Chẳng lẽ… ông sắp c.h.ế.t rồi?
Là mẹ đến đón ông đi chăng?
Kỷ Chỉ Uyên vội hỏi trợ lý:
“Chuyện gì xảy ra?”
Trợ lý nhỏ giọng đáp:
“Trên máy bay, ghế bên cạnh là một thanh niên bị tàn tật. Lão gia tử chỉ hỏi vài câu, biết được là do tai nạn xe mà ra, liền phát bệnh ngay tại chỗ…”
Kỷ Chỉ Uyên mím môi, sắc mặt nặng nề.
Năm đó, mẹ của ông nội cũng chính là bà cố của anh, vì bảo vệ ông nội mà bị xe tông văng ra xa.
Cảnh tượng m.á.u me loang lổ, thân thể bà cố bị cán qua ngay trước mắt, trở thành ám ảnh suốt đời của ông.
Dù đã bảy mươi năm trôi qua, chấn thương tâm lý ấy chưa bao giờ được chữa lành.
Chỉ cần nghe đến hai chữ “tai nạn”, ông sẽ như bị kéo về ký ức năm xưa, lập tức lên cơn, hôn mê tại chỗ, thậm chí từng có lần ngất liền vài tháng trời…
Khi Dung Ngộ về đến nhà, đã là mười hai giờ đêm.
Đèn phòng khách vẫn còn sáng.
“Chị, chị không sao chứ?” Dung Nhược Dao bước lại gần, “Trên diễn đàn trường nói Kỷ Chu Dã kéo người đến gây sự với chị. Em và cậu ấy cũng có chút quen biết, mai em sẽ nói giúp chị một câu, bảo cậu ấy đừng bắt nạt chị nữa.”
Sắc mặt Dung Vọng Thiên thì u ám như tro tàn:
“Nửa đêm nửa hôm còn ra ngoài đánh nhau gây chuyện, sao ba lại sinh ra đứa con không ra gì như con chứ?!”
Dung Ngộ mở cặp, lấy ra đơn xin chuyển ban, thản nhiên nói:
“Làm phiền ba ký vào.”
“Chị muốn chuyển sang ban tự nhiên?” Dung Nhược Dao liếc qua, lập tức tỏ vẻ lo lắng:
“Chị học ban xã hội còn chật vật, chuyển qua ban tự nhiên thì càng khó hơn. Hay là như này đi, sau này em rảnh sẽ kèm chị học, có khi vẫn đậu đại học được.”
Thẩm Lâm đang lật tạp chí, lên tiếng:
“Tiểu Ngộ từng học ở nông thôn, điều kiện kém, không theo kịp là bình thường. Hay thuê gia sư đi.”
Con gái bà ta là thủ khoa ban xã hội, không cần thiết phải tốn thời gian cho người khác.
“Tôi không cần gia sư.”
Dung Ngộ đưa bút máy cho Thẩm Lâm, “Phiền dì ký giúp.”
Thẩm Lâm nhìn cô.
Không biết từ khi nào, cô con gái riêng này như biến thành người khác.
Trước kia lúc nào cũng cúi đầu, tự ti yếu đuối, dẫn ra ngoài chỉ sợ mất mặt nhà họ Dung.
Còn bây giờ, nơi giữa lông mày lại toát ra một kiểu điềm tĩnh sắc sảo, khí chất chững chạc, như thể thông minh hẳn lên… Nhưng hành động lại đầy ương ngạnh, chẳng khác nào đang làm chuyện ngu ngốc.
“Được rồi, dì tôn trọng quyết định của con.”
Thẩm Lâm ký tên vào đơn xin chuyển ban.