Khi Dung Ngộ tỉnh lại, trời đã ba giờ sáng.
Có lẽ do thân xác và linh hồn xung đột, sau một hồi hòa hợp thì cô cuối cùng cũng có thể điều khiển tay chân linh hoạt trở lại.
Cô lấy điện thoại ra, nhập ba chữ vào thanh tìm kiếm: Kỷ Thuấn Anh.
Một bức ảnh người già hiện lên trên màn hình.
Lần cuối cô gặp Kỷ Thuấn Anh, với cô, chỉ mới là ngày hôm qua.
Cô thực sự khó lòng chấp nhận, đứa con trai tám tuổi còn ngọt ngào, mềm mại kia, chớp mắt đã thành một ông lão đầy nếp nhăn.
Sau tuổi bảy mươi, cơ thể Kỷ Thuấn Anh bắt đầu suy yếu ở nhiều mặt, từ lâu đã ra nước ngoài dưỡng bệnh, rất hiếm khi lộ diện. Tập đoàn Kỷ thị cũng dần giao lại cho người kế nhiệm là Kỷ Chỉ Uyên.
Muốn gặp Kỷ Thuấn Anh, trước tiên phải thông qua Kỷ Chỉ Uyên.
Nhưng… Kỷ Chỉ Uyên cũng chẳng phải người dễ gặp.
Dung Ngộ tạm gác lại chuyện này.
Cô bắt đầu lướt xem các video ngắn. Những bước phát triển vượt bậc của đất nước, sự tự tin và khí phách của người dân, sự tiến bộ không ngừng của công nghệ… mỗi một điều đều khiến cô trầm trồ kinh ngạc.
“Đại tiểu thư.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Dung Ngộ nhìn ra ngoài trời đã sáng rõ.
Theo thói quen của nguyên chủ, giờ này là lúc phải dậy đi học rồi.
Nguyên chủ vào kỳ thi đại học thì đúng lúc mẹ mất, quá đau buồn nên nhầm phòng thi ngay buổi đầu tiên, tinh thần sa sút khiến kết quả thảm hại, chỉ được hơn một trăm điểm. Sau đó được đón về Hải Thành và sắp xếp học lại lớp 12.
Dung Ngộ cũng tò mò không biết nền giáo dục thời đại này như thế nào.
Cô xách cặp xuống lầu.
Vừa xuống đến nơi, một cậu bé hơn mười tuổi đứng dậy khỏi bàn ăn, chỉ thẳng tay vào cô: “Hôm qua ở tiệc rượu, chị chính là người hắt rượu lên mặt chị tôi đúng không?”
Đây là em trai cùng cha khác mẹ của nguyên chủ — Dung Khánh An.
“Đâu thể gọi là hắt rượu được,” Dung Ngộ cười tươi, nhẹ nhàng bẻ cong ngón tay đang chĩa vào mình, “rõ ràng là mời chị em thưởng thức một chút mà.”
“Không được chỉ tay vào người khác đâu, không thì sẽ bị nói là vô lễ đấy nhé.”
Dung Khánh An ngơ ngác, không thể tin nổi.
Từ khi chị này dọn về nhà, luôn nhút nhát rụt rè, cúi đầu không dám ngẩng. Hôm nay lại dám nói chuyện kiểu này?
Cậu ta trừng mắt: “Đồ quê mùa! Vô giáo dục là chị mới đúng…”
“Đủ rồi!” Dung Vọng Thiên đập bàn.
“Hôm qua dám đắc tội với Kỷ tổng, hôm nay lại cãi nhau với em trai từ sáng sớm, Dung Ngộ, con mười tám tuổi rồi mà sao vẫn chẳng hiểu chuyện chút nào vậy!”
“Chuyện nhỏ ấy mà, đừng chấp trẻ con.” mẹ kế Thẩm Lâm xen vào, “Phải tìm người quen liên hệ xin gặp Kỷ tổng, thành khẩn xin lỗi, mong có thể nhận được sự tha thứ.”
Dung Ngộ ngồi vào bàn ăn: “Yên tâm đi, anh ta sẽ không để bụng đâu.”
Người nhà họ Kỷ vốn mang trong mình khí chất ôn hòa, bao dung. Chồng cô là thế, con trai tám tuổi năm xưa cũng thế, nên đời sau của họ chắc chắn cũng không tệ hơn.
Chút chuyện cỏn con như thế mà cũng ghi hận thì sống mệt mỏi biết chừng nào.
Sau khi ăn xong, Dung Ngộ đeo cặp, lên xe đến trường.
Cô được chuyển về học tại Nhất Trung Hải Thành, lại cùng lớp với Dung Nhược Dao.
Theo lý thì hai người nên đi chung một xe đến trường, nhưng vì quan hệ không hòa thuận, nhà họ Dung đành phải chuẩn bị riêng hai chiếc xe.
Vừa bước vào trường, nhìn tòa nhà lớp học sáng sủa khang trang, Dung Ngộ không khỏi xúc động.
Khi cô còn đi học, đất nước vẫn đang loạn lạc, trường lớp bị đánh b.o.m mấy lần, vất vả lắm mới hoàn thành được cấp ba… Sau này còn học đại học, nghiên cứu sinh, du học… con đường học vấn của cô khó khăn chồng chất, giờ nhớ lại vẫn thấy chua xót.
Nguyên chủ học lớp ban xã hội, mấy môn như lịch sử, chính trị thì chỉ cần đọc qua là nắm được, nhưng cô lại không mấy hứng thú.
Kiếp trước, môn vật lý của cô luôn đứng nhất toàn trường, nhưng thầy hiệu trưởng lại cho rằng cô giỏi toán hơn, liền gửi cô vào đại học Kinh Thành, khoa đại số học, bắt đầu hành trình nghiên cứu toán học kéo dài đến tận cuộc đời…
Cô rất muốn biết, sau bảy mươi năm, trình độ nghiên cứu toán học trong nước đã phát triển đến đâu rồi.
Rõ ràng, sách giáo khoa trung học không thể cho cô câu trả lời đó.
“Nhược Dao, cậu xem Dung Ngộ kìa, làm ra vẻ học sinh chăm chỉ quá ha.” bạn cùng bàn của Dung Nhược Dao khẽ thì thầm giễu cợt.
“Thi đại học mà chỉ được hơn trăm điểm, còn bày đặt giả vờ học chăm gì chứ.”
Dung Nhược Dao liếc nhìn.
Cô ta thấy Dung Ngộ đang lật xem sách giáo khoa của ba năm cấp ba, mười mấy phút đã lướt xong một quyển. Thái độ thế kia, học hành nghiêm túc nỗi gì.
Ba đã bỏ ra không ít tiền, nhờ đủ mọi mối quan hệ mới nhét nổi kẻ học lại như Dung Ngộ vào được Nhất Trung. Nếu kết quả thi tháng nào cũng đội sổ, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi về quê.
Dung Nhược Dao thu hồi ánh mắt.
Còn Dung Ngộ thì quyết định đi thư viện một chuyến xem sao.
Là trường trung học nổi tiếng nhất Hải Thành, thư viện của Nhất Trung quả thật được xây rất hoành tráng: năm tầng lầu, đủ loại sách thuộc mọi lĩnh vực. Học sinh trong trường mỗi lần chỉ được mượn tối đa mười quyển.
Dung Ngộ đứng trước kệ sách, cái này cũng muốn, cái kia cũng không nỡ bỏ, chọn tới chọn lui một hồi mới miễn cưỡng chốt được mười quyển.
Cô ôm một chồng sách dày cộp đi ra khỏi thư viện.
Vừa bước đến quảng trường trước tòa nhà, bỗng có một thiếu niên trượt ván lao thẳng về phía cô. Tầm nhìn bị che khuất bởi chồng sách, đến lúc nghe thấy tiếng động thì đã không kịp tránh.
Vai cô bị đụng mạnh một cái, mười quyển sách rơi “rào rào” xuống đất. Bánh xe trượt ván không chút khách khí cán lên bìa sách.
Thiếu niên kia chẳng hề có ý dừng lại, còn đạp trượt ván quay một vòng, khiến đám người xung quanh hét lên một trận.
Dung Ngộ ngẩng đầu:
“Nhặt sách lên.”
Thiếu niên kia tóc nhuộm màu hồng nhạt, tai đeo khuyên, mặc quần jeans rách tả tơi, dáng vẻ ngổ ngáo lười biếng, liếc cô một cái:
“Tôi nghe nhầm à? Cô đang sai tôi hả?”
Đám học sinh xung quanh bật cười:
“Cô ta là ai vậy?”
“Nhìn xinh đấy, nhưng kiêu quá rồi nha.”
“Anh Dã, cậu phải dạy dỗ cô ta một trận mới được!”
“Ha ha ha…”
Trong đầu Dung Ngộ lóe lên một đoạn ký ức.
Thiếu niên này chính là giáo bá khét tiếng của Nhất Trung — Kỷ Chu Dã, biệt danh “Anh Dã”.
Thế nhưng… giáo bá là gì, cô thật sự chưa hiểu cho lắm.
Cô lạnh lùng lặp lại:
“Tôi nhắc lại lần nữa, nhặt sách lên.”
Kỷ Chu Dã nhếch môi cười đầy khiêu khích:
“Nếu tôi không nhặt thì sao?”
Dung Ngộ khẽ cười.
Nụ cười này khiến Kỷ Chu Dã bỗng thấy rờn rợn, nhưng Kỷ Chu Dã còn chưa kịp phản ứng, vừa nhấc ván lên định đi thì “Rầm!”
Trước mắt xoay mòng mòng, lưng Kỷ Chu Dã bị đập mạnh xuống ván trượt, đau đến nhe răng trợn mắt.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, Dung Ngộ đã quỳ một gối lên eo Kỷ Chu Dã, một tay khóa cổ tay, một tay ép chặt bả vai Kỷ Chu Dã xuống đất.
“Bây giờ, có thể nhặt chưa?”
Kỷ Chu Dã trợn tròn mắt:
Kỷ Chu Dã cậu lại bị một cô gái vật ngã?!
Đám học sinh xung quanh hít một ngụm khí lạnh.
“Trời ơi, cô ta dám ra tay với Anh Dã kìa, không muốn sống nữa à?”
“Anh Dã, dạy dỗ cô ta đi!”
“Ghê thật, dám chủ động ra tay luôn?”
Kỷ Chu Dã giãy giụa.
Không nhúc nhích được.
Cô gái này… mạnh quá!
Giọng Dung Ngộ lạnh như băng:
“Tôi đếm đến ba. Nếu cậu không nhặt sách, tôi không đảm bảo sẽ để cậu giữ được thể diện đâu.”
Đám học sinh càng bu lại xem càng đông.
Kỷ Chu Dã nghiến răng, cuối cùng vẫn cúi đầu nhặt từng quyển sách lên.
“Hôm nay là cô đánh lén tôi. Lần sau đừng để tôi gặp lại!”
Cậu trừng mắt lườm cô một cái, xách ván trượt bỏ đi.
Đám đàn em vội đuổi theo:
“Anh Dã, bỏ qua cho cô ta thế à?”
Kỷ Chu Dã nhếch môi cười nhạt:
“Đánh con gái trông rất mất phong độ.”