Trước cổng trường, mọi người đang bàn tán xôn xao về chương trình tuyển chọn tài năng cuối tuần.
Dung Nhược Dao bị một đám đông học sinh vây quanh.
“Nghe người trong cuộc tiết lộ, Dao Dao là người xếp hạng nhất trong lần phát sóng đầu tiên đó, siêu lợi hại luôn.”
“Không ngờ ngôi sao lớn lại học cùng trường với chúng ta, đúng là may mắn.”
“Cảm giác Dao Dao càng ngày càng xinh, nhìn vào là thấy mê rồi…”
Đúng lúc này, Dung Ngộ vừa tới cổng trường.
Đám đông đang vây quanh lập tức yên lặng một thoáng, rồi lại bắt đầu rì rầm bàn tán.
“Cô ấy cũng tham gia chương trình đó mà, đúng không?”
“Học sinh lớp 12A20, nổi tiếng học dốt, chậc chậc, định bắt chước Dao Dao để nổi tiếng sao?”
“Tôi nghe nói, Dung Ngộ và Dao Dao hình như là chị em ruột.”
“Không thể nào đâu? Dao Dao thì xinh đẹp, thời thượng, còn Dung Ngộ nhìn đúng là quê mùa. Các cậu nhìn đôi giày cô ấy mang kìa, kiểu cũ của bốn, năm năm trước rồi, lỗi mốt mà vẫn còn mang, buồn cười c.h.ế.t mất haha…”
Dung Nhược Dao vô thức nhìn sang.
Đôi giày đó, là sản phẩm chiến lược mùa này của một thương hiệu quốc tế nổi tiếng. Người ta vẫn nói thời trang là vòng lặp, dạo gần đây kiểu giày này đang trở lại hot ở nước ngoài.
Một đôi giá hơn hai mươi vạn.
Ánh mắt cô ta lóe lên vẻ khinh thường: Không có tiền thì đừng mang, mang hàng giả ra khoe chỉ tổ làm mất mặt thôi, biết không?
“Ủa, có con ch.ó nào đang sủa đấy?” Kỷ Chu Dã dừng bước lại, một tay đút túi, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám nữ sinh đang ríu rít, “Mấy người rảnh quá thì đi ra đầu đường phun phân giùm người ta cái, được không?”
Một nữ sinh trừng mắt: “Cậu… cậu sao có thể mắng người như vậy?”
“Tôi mắng cô đó thì sao? Còn lép nhép nữa, tôi khắc luôn tên lên bia mộ cho nhé.”
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức im phăng phắc.
Dung Nhược Dao nhíu mày: “Kỷ Chu Dã, mọi người là bạn học, không cần phải ăn nói khó nghe vậy đâu.”
Kỷ Chu Dã hừ lạnh: “Dung hoa hậu giảng đường nếu rảnh thì lo quản cho kỹ đám fan não tàn của mình đi.”
Cậu quay người bước đi, hớn hở chạy theo bước Dung Ngộ.
Dung Nhược Dao lộ vẻ khinh bỉ.
Dung Ngộ cái đồ quê mùa, chắc cũng chỉ có thể hấp dẫn mấy tên du côn kiểu Kỷ Chu Dã thôi.
Bây giờ còn được tên đầu gấu bảo vệ theo đuổi thì vui lắm, chứ đến lúc lỡ có bầu, phải cưới chạy, mới biết đời nó khổ như nào.
Vào lớp, Dung Ngộ mở sách ra xem.
Xem được một lúc, cô ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ lúc nào Kỷ Chu Dã đã không còn ở chỗ ngồi.
Tận đến gần cuối tiết tiếp theo, cậu ta mới quay lại, trên khuỷu tay còn bị thương.
“Rời khỏi lớp học không lý do bảy mươi sáu phút, trừ bảy vạn sáu.” Dung Ngộ nhìn cậu, lạnh nhạt nói, “Đánh nhau, trừ thêm một vạn. Nhắc nhở thân thiện: tiền sinh hoạt tháng sau của cậu gần như hết sạch rồi đấy, chú ý kiểm soát hạn mức tiêu dùng.”
Kỷ Chu Dã: “…”
Cậu ta hít sâu một hơi: “Cô không hỏi thử vì sao tôi lại đánh nhau sao?”
“Dung Ngộ, cô thật không biết điều!” Trần Niên tức tối lên tiếng, “Là vì mấy tên nam sinh lớp bên bịa đặt tin đồn bẩn thỉu về cô trên mạng, nói cô dùng thân thể để đổi lấy cơ hội nổi tiếng! Lúc đó Anh Dã đang hút thuốc gần đó, nghe được thì tức quá, liền lao vào đánh bọn họ luôn!”
“Hút thuốc, trừ năm ngàn.” Dung Ngộ nói xong câu này, trước khi Kỷ Chu Dã nổi điên, cô tiếp tục, “Nhưng mà, cậu có thể đứng ra bảo vệ tôi trước mặt người ngoài, chứng tỏ cậu là đứa trẻ ngoan, thưởng cho cậu một vạn.”
Trần Niên: “???”
Trẻ ngoan?
Dung Ngộ là học sinh lưu ban, chỉ lớn hơn Anh Dã có một tuổi thôi, mà nói chuyện kiểu như phụ huynh.
Quan trọng hơn là cậu ta còn nhìn thấy Anh Dã kia, kẻ xưa nay hống hách kiêu ngạo, lại ngượng ngùng gãi đầu.
Má ơi, đó là tiền sinh hoạt của Anh Dã đó!
Dung Ngộ nói trừ là trừ, nói thưởng là thưởng, vậy mà Anh Dã không có nửa câu ý kiến?
Chẳng phải trước đây bảo là bày kế hại Dung Ngộ xong sẽ đá cô ấy đi sao?
Sao giờ thấy giống như Anh Dã… rơi vào bẫy rồi vậy?
“Nhưng mà!” Dung Ngộ nâng cao giọng, “Bây giờ mới chỉ là lần ghi hình đầu tiên, đợi đến khi chương trình chính thức phát sóng, càng nổi thì những lời bàn tán về tôi sẽ càng nhiều. Đến lúc đó, cậu định xử lý từng người một à? Có mà mệt chết.”
Kỷ Chu Dã không phục: “Chẳng lẽ để mặc chúng nó bịa đặt ác ý?”
“Bình thường chịu khó đọc sách một chút thì đã không đến mức chỉ biết dùng nắm đ.ấ.m giải quyết vấn đề.” Dung Ngộ mỉm cười, “Thông tin vu khống người khác, nếu bị lan truyền quá năm trăm lần, sẽ bị khởi tố. Cho bọn họ đi ăn cơm tù vài hôm, là tự khắc ngoan ngoãn lại thôi.”
Trần Niên: “…”
Chiêu này… đúng là cao tay. Mà cũng đủ độc.
Kỷ Chu Dã nói khô khốc: “Là tại tôi bốc đồng.”
“Ngồi yên.” Dung Ngộ lấy một miếng băng cá nhân từ trong ba lô, dán lên vết trầy ở khuỷu tay của cậu, “Sau này cậu làm nghề gì cũng được, nhưng bây giờ, nhất định phải học hành tử tế, đừng phụ tuổi xuân tươi đẹp.”
Kỷ Chu Dã gật đầu thật mạnh: “Cháu biết rồi, bà cố… ừm.”
Lúc này cậu ta ngoan ngoãn ra trò.
Nhưng vừa đến giờ nghỉ trưa, liền lôi điện thoại ra cùng Trần Niên và mấy tên bạn học lao vào “chiến game”, đám học sinh học kém trong lớp bu lại xem đông như hội.
Ánh mắt Dung Ngộ lướt qua phía ấy.
Kỷ Chu Dã dường như cảm nhận được áp lực từ huyết thống, vội đứng phắt dậy: “Suýt nữa thì quên, sáng nay tôi có nói sẽ chơi game cùng cô.”
Dung Ngộ rất thích tiếp xúc với những thứ mới mẻ.
Cô lấy điện thoại ra, tải trò chơi đang hot gần đây, đăng ký tài khoản.
Sau khi Kỷ Chu Dã chỉ cô cách thao tác, liền kéo cô vào tổ đội, một đội năm người, cùng tấn công căn cứ chính của đối phương.
“Này, Dung Ngộ, cô một mình lao lên làm gì vậy? Biết chơi đồng đội không hả?” Trần Niên thấy cô xông thẳng vào căn cứ địch, cuống đến phát điên, “Lùi lại đi, đợi mọi người cùng…”
Chỉ thấy Dung Ngộ một nhát c.h.é.m một tên.
First Blood.
Double Kill.
Triple Kill…
Đội đối phương năm người, c.h.ế.t bốn. Tên còn lại cắm đầu bỏ chạy.
Cô như đang dạo chơi nơi chốn không người, thẳng tiến đến trụ chính, chưa đầy năm phút, trận đấu kết thúc.
“Trò này đơn giản quá.” Dung Ngộ cau mày, “Chỉ như vậy thôi mà cũng khiến mấy đứa ôm điện thoại chơi cả ngày à?”
Kỷ Chu Dã: “…”
Trần Niên: “…”
“Chắc chắn cô đã chơi từ trước rồi.” Trần Niên gào lên, “Cô cố tình giả vờ gà để lừa bọn tớ!”
Nhưng Kỷ Chu Dã rất rõ, trước đây Dung Ngộ hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với game…
Một người lần đầu chơi, lại có thể càn quét cả sân?
Rõ ràng cậu vốn chơi rất khá, vậy mà đứng trước mặt Dung Ngộ, như biến thành gà mờ.
Mất mặt quá đi mất.
“Lo mà học hành cho đàng hoàng đi.” Dung Ngộ nói, “Học toán cho giỏi vào, sẽ tính được quỹ đạo di chuyển của đối thủ. Ví dụ, vận tốc di chuyển của nhân vật, kỹ năng, vị trí lính… Chỉ cần nhập vào mô hình dữ liệu cố định, là có thể tính ra…”
Cô thao thao bất tuyệt.
Đám học sinh hóng chuyện đều sững sờ.
Chơi game mà còn lập mô hình toán học? Có điên không vậy?!
Cho dù biết là bài toán gì đi nữa, nhưng khi đang chơi game, có ai có thời gian mà đi tính toán chứ?
Thật quá trời quá đất luôn!
Dung Ngộ còn chưa nói xong, giáo viên chủ nhiệm Bùi Nhã Như bước vào lớp:
“Dung Ngộ, em chuẩn bị một chút, lát nữa đi cùng cô đến Đại học Hải Thành tham dự cuộc thi vật lý.”
Cô chợt nhớ ra, đúng là có cuộc thi này thật.
Đi rồi về, cộng thêm thời gian thi cử, chiều nay chắc là tan tành luôn rồi.