Dung Ngộ do dự một chút.
Cô thật sự không muốn tiếp quản Tập đoàn Kỷ thị, việc quá nhiều.
Hơn nữa, có câu nói rất đúng: “Một thế hệ dạy một thế hệ”, ý là chuyện dạy dỗ con cái thì người già đừng xen vào.
Nhưng… bố mẹ A Uyên đã mất.
Là ông nội, Anh Bảo đã vất vả nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành.
Giờ Anh bảo đã bảy mươi tám tuổi, cô là mẹ của Anh bảo, sao có thể nhẫn tâm nhìn con trai mình tiếp tục lao tâm lao lực?
Ngón tay cô khẽ chạm vào bản hợp đồng.
Cuối cùng, vẫn ký tên mình vào trang cuối cùng.
“Chủ tịch.” Thư ký Khương lập tức đổi cách xưng hô, “Từ thời điểm này trở đi, tôi sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ Chủ tịch. Xin hỏi, việc thay đổi người giữ chức Chủ tịch có cần công khai với truyền thông không ạ?”
Dung Ngộ: “Không cần, anh biết là đủ rồi.”
Công khai cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho cô, ngược lại có khi còn rước thêm phiền toái.
Hơn nữa, số cổ phần dưới tên cô sớm muộn gì cũng sẽ giao lại cho Kỷ Chỉ Uyên.
Thư ký Khương gật đầu: “Vậy xin Chủ tịch theo tôi sang phòng bên, làm thủ tục nhập dữ liệu khuôn mặt, vân tay…”
Dung Ngộ đứng dậy đi theo ông ta sang văn phòng bên cạnh.
Sau khi hai người rời đi, Kỷ lão gia nhìn sang Kỷ Chỉ Uyên:
“Bây giờ bà cố của cháu là Chủ tịch Tập đoàn, Chủ tịch đuổi việc nhân viên thì chắc không cần báo cáo với một Tổng giám đốc như cháu chứ?”
Kỷ Chỉ Uyên siết chặt nắm tay.
Chỉ vì anh lên tiếng xin cho Nhu Tuyết mà mọi chuyện lại thành ra thế này, có cần thiết không?
Anh từng đọc qua các thành tích vĩ đại của bà cố, một nhà khoa học được mọi người ca ngợi như vậy, chẳng lẽ không nên rộng lượng hơn sao?
Tại sao nhất định phải đuổi việc Nhu Tuyết?
Thấy anh cố nén cảm xúc, Kỷ lão gia cũng bắt đầu nổi giận.
Trước đây ông còn hy vọng thư ký Lam sớm gả vào nhà họ Kỷ.
Giờ nhìn lại, may mà chưa thực hiện được, nếu không, nhà họ Kỷ đã rước về một cháu dâu đầy rắc rối rồi.
A Uyên đứa nhỏ này, bình thường không phải rất thông minh sao?
Sao lại không phân biệt được, bạn gái và bà cố, ai thân hơn ai?
“Nhà họ Kỷ chúng ta lấy vợ, xưa nay không kén chọn môn đăng hộ đối, chỉ xem nhân phẩm.”
Kỷ lão gia nghiêm mặt nói:
“Trước đây ông tưởng Lam Nhu Tuyết là một đứa trẻ có đạo đức tốt, nên rất ủng hộ cháu qua lại với cô ta. Nhưng bây giờ, xin lỗi, nhà họ Kỷ chúng ta không chấp nhận một cháu dâu đạo đức bại hoại. A Uyên, cháu hãy chia tay với cô ta đi.”
Kỷ Chỉ Uyên không thể tin nổi: “Chỉ vì cô ấy vô tình điều chuyên viên trang điểm đi mà ông đã vội gán cho cô ấy tội danh đạo đức bại hoại, chẳng phải quá đáng lắm sao?”
Kỷ lão gia cau mày: “Ông chỉ hỏi cháu, có chia tay không?”
“Ông đúng là kiểu trưởng bối phong kiến.”
Kỷ Chỉ Uyên ưỡn thẳng lưng: “Cháu không chia tay.”
“Nếu cháu nhất quyết bảo vệ Lam Nhu Tuyết.”
Kỷ lão gia liếc nhẹ một cái, “Vậy thì nhà họ Kỷ chỉ có thể cắt toàn bộ thẻ tín dụng của cháu. Ngoài ra, các tài khoản cổ tức và quỹ cá nhân cũng sẽ bị thu hồi. Sau này cháu chỉ giữ chức Tổng giám đốc của Kỷ thị, hưởng lương theo tháng. Có ý kiến gì không?”
Kỷ Chỉ Uyên mấp máy môi.
Anh muốn nói, anh có thể không làm Tổng giám đốc nữa.
Anh có năng lực khởi nghiệp, có thể tự lập nên một công ty hoàn toàn thuộc về mình.
Nhưng… nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của ông nội, nghĩ đến Dung Ngộ đã không còn theo kịp thời đại, nếu anh thật sự bỏ dở giữa chừng, Kỷ thị nhất định sẽ gặp chuyện.
Anh trầm giọng: “Được.”
Kỷ lão gia đứng dậy rời đi.
Kỷ Chỉ Uyên ngã người xuống ghế, day trán, đầu như muốn nổ tung.
Cửa bị đẩy ra, Lam Nhu Tuyết bước vào, nhẹ giọng hỏi:
“Chỉ Uyên, Kỷ lão gia nói thế nào rồi?”
Kỷ Chỉ Uyên ngẩng đầu lên: “Anh sẽ giới thiệu cho em một công việc khác.”
“Em thật sự không cố ý nhằm vào Dung tiểu thư đâu, ai mà ngờ lại trùng hợp như vậy…”
Đôi mắt Lam Nhu Tuyết đỏ hoe: “Chỉ Uyên, anh tin em không?”
Dĩ nhiên là Kỷ Chỉ Uyên tin.
Nếu không, anh đã chẳng vì cô ta mà mâu thuẫn với Kỷ lão gia đến mức này.
“Ù ù ù!”
Điện thoại anh rung lên, nhìn màn hình, là cuộc gọi video từ Lam Nguyệt.
Vừa kết nối, giọng ngọt ngào của Lam Nguyệt đã vang lên:
“Ba ơi, ba vẫn đang làm việc sao?”
Kỷ Chỉ Uyên mỉm cười dịu dàng:
“Đã hơn mười giờ rồi, sao Tiểu Nguyệt còn chưa ngủ?”
“Con đang chờ mẹ về rồi mới ngủ. Ba ơi, ba có thể tặng con một chiếc váy công chúa được không?”
Lam Nguyệt trong video mở giao diện mua sắm trên điện thoại, “Là chiếc váy này nè, bạn thân nhất của con cũng có một chiếc, đẹp lắm luôn! Nếu con được mặc nó, con nhất định sẽ trở thành cô bé xinh đẹp và hạnh phúc nhất thế giới!”
Kỷ Chỉ Uyên đang định gật đầu đồng ý.
Khóe mắt lại vô tình lướt qua phần giá tiền.
22 vạn.
Ngay lúc nãy thôi, tất cả thẻ ngân hàng của anh đã bị ông nội thu lại.
Sau này chỉ được nhận lương tháng.
Phần lớn thu nhập của Tổng giám đốc đến từ cổ tức, còn lương cố định mỗi tháng chỉ hơn hai mươi hai vạn.
Nghĩa là nguyên tháng lương của anh, cũng chỉ vừa đủ để mua cái váy này.
Một người xưa nay chưa từng tiếc tiền, lúc này lại chần chừ.
“Ba ơi, sao thế?” Lam Nguyệt lập tức xụ mặt không vui, “Chỉ là một cái váy thôi mà, người ta ai cũng có, chẳng lẽ con lại không xứng có được ư?”
“Tiểu Nguyệt!”
Lúc này Lam Nhu Tuyết mới lên tiếng, “Mẹ đã dạy con rồi mà, không được tùy tiện đòi người khác tặng quà, nhớ không?”
“Nhưng ba đâu phải người ngoài.” Lam Nguyệt chớp chớp đôi mắt to tròn, “Ba ơi, ba mua cho con đi mà, nếu không các bạn con sẽ cười con mất…”
Kỷ Chỉ Uyên theo phản xạ gật đầu: “Ba mua ngay bây giờ.”
Thế nhưng toàn bộ thẻ tín dụng và ngân hàng đều bị thu hồi, lương thì chưa tới kỳ phát.
Anh đành phải vay bạn một khoản tiền để mua chiếc váy ấy.
Tối hôm đó, Dung Ngộ ngủ rất ngon.
Sáng dậy, vừa mở mắt đã đối diện với một đôi mắt long lanh lấp lánh.
“Chào buổi sáng, Đoá Đoá.”
“Chào buổi sáng, dì.” Đoá Đoá cười ngọt ngào, “Hôm nay là thứ Hai, cháu phải đi học, dì mau dậy đi ạ~”
Cô bé con đã không còn rụt rè như những ngày đầu mới quen.
Dung Ngộ cúi người bế bé lên: “Đi nào, mình xuống ăn sáng.”
Xuống tầng, Kỷ Chỉ Uyên cũng có mặt.
Vừa thấy anh, Đoá Đoá liền co rúm cổ lại, có phần sợ hãi, lặng lẽ cúi đầu uống cháo.
Kỷ lão gia nhíu mày: “Thằng Năm đâu rồi? Hai hôm nay sao không thấy nó?”
Quản gia Du cúi đầu trả lời: “Ngũ thiếu gia về lúc hai giờ sáng, chắc giờ vẫn còn đang ngủ.”
“Thức đến mức đó thì còn lái xe thế nào?” Kỷ lão gia nói, “Lão Du, lập tức sắp xếp cho Dung tiểu thư một tài xế riêng.”
“Đừng mà.” Kỷ Chu Dã từ tầng trên lảo đảo đi xuống, đầu tóc rối bù như tổ quạ, “Cháu còn trẻ, thức đêm chút có sao đâu, sao lại không lái xe được?”
Cậu cầm lấy chìa khóa xe, giúp Dung Ngộ xách túi, mở cửa xe cho cô, còn cài dây an toàn.
Chiếc xe lướt đi rất êm.
Dung Ngộ liếc nhìn cậu: “Cuối tuần hai ngày liền cắm đầu chơi game hả?”
“Hehe, vẫn là bà cố hiểu cháu.” Kỷ Chu Dã cười hề hề, “Có một trò chơi vừa mới ra mắt, cháu liền cày hai đêm liền để phá đảo. Cháu là người đầu tiên toàn quốc phá đảo đó, lợi hại không?”
Dung Ngộ hỏi cậu: “Trò chơi đó chơi vui lắm à?”
Thời của cô không có mấy thứ như trò chơi điện tử, nên cô cũng không rành.
“Cực kỳ vui luôn!” Kỷ Chu Dã phấn khích hẳn lên, “Tí nữa đi học… à không không, nói nhầm rồi, trưa nay nghỉ trưa, có một hai tiếng, cháu chơi với bà cố một ván nhé, bà cố chơi thử là biết nó đã cỡ nào luôn!”