Đại học Hải Thành.
Hai giờ chiều, các thí sinh từ khắp nơi lần lượt đến tham gia cuộc thi.
Tống phu nhân đích thân đưa Tống Hoài đến dự thi, không ngừng dặn dò:
“Nếu con giành được top 3 toàn quốc trong kỳ thi Olympic Vật lý, thì sẽ có suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, làm bài nhớ cẩn thận, kiểm tra lại vài lần…”
Nói đến đây, bà ta chợt khựng lại:
“Cô gái mặc đồ trắng kia, chẳng phải là Dung Ngộ sao?”
Tống Hoài ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Dung Ngộ.
“Cô ta đúng là nực cười, vậy mà cũng bám theo đến tận nơi tổ chức thi!” Tống phu nhân tức giận cười khẩy, “Không soi gương nhìn lại mình xem, từ đầu đến chân, có điểm nào xứng với cửa nhà họ Tống chúng ta không chứ?”
Bà ta dập mạnh cửa xe, giày cao gót lộp cộp bước đến đứng chặn trước mặt Dung Ngộ.
Lúc đó, trong đầu Dung Ngộ đang tính toán một hệ phương trình. Một cái bóng đổ xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên, người phụ nữ trước mặt trông có chút quen mắt, nhưng nhất thời chưa nhớ ra là ai.
“Tôi nhớ mình đã nói với cô không chỉ một lần rồi, người có hôn ước với Tống Hoài là Dao Dao, không phải cô.” Tống phu nhân kiêu ngạo nói, “Cô mặt dày mày dạn bám đến tận đây, chỉ làm nhà họ Tống chúng tôi càng thêm khinh bỉ cô thôi!”
Dung Ngộ khẽ cau mày, nhớ ra rồi, đây chính là mẹ của Tống Hoài.
Cô nhếch môi cười lạnh:
“Tống Hoài, mẹ cậu tự luyến đến mức này thật khiến người ta phải bái phục đấy, cậu cũng không định nhắc nhở bà ấy chút nào à?”
Sắc mặt Tống phu nhân lập tức sầm xuống:
“Cô ngày nào cũng bám riết theo Tống Hoài, cả trường đều biết, cô không thấy mất mặt thì nhà họ Tống chúng tôi cũng thấy nhục! Tôi cảnh cáo cô, lập tức rời khỏi Đại học Hải Thành, nếu không thì…”
“Có chuyện gì thế?”
Bùi Nhã Như đang trò chuyện với mấy giáo viên thì nghe thấy động tĩnh bên này, vội vã đi tới. Vừa nhìn thấy Tống Hoài và mẹ cậu ta, cô liền mỉm cười:
“Hóa ra là mẹ của Tống Hoài, có chuyện gì vậy ạ?”
Dung Ngộ mở miệng: “Tống phu nhân yêu cầu em lập tức rời khỏi đây.”
“E là không được rồi.” Nụ cười trên mặt Bùi Nhã Như biến mất, “Bạn Dung Ngộ là thí sinh đại diện cho Nhất Trung tham gia kỳ thi lần này. Cuộc thi sắp bắt đầu, chúng tôi phải vào trường rồi.”
Bùi Nhã Như lấy giấy chứng nhận tham dự từ trong túi ra, khoác vai Dung Ngộ rồi cùng nhóm thí sinh đi vào cổng trường.
“Cô ta… cô ta…” Tống phu nhân ngây người, vẻ mặt không thể tin nổi:
“Con gái nhà họ Dung này thi trượt đại học, chỉ được hơn một trăm điểm thôi, nhà họ Dung phải bỏ cả đống tiền mới nhét cô ta vào Nhất Trung. Với thành tích thế kia, cô ta lấy tư cách gì mà được đại diện đi thi chứ?”
Tống Hoài nhìn bóng lưng Dung Ngộ:
“Cô ấy được chuyển sang lớp 20, lớp học sinh yếu nhất trường. Có lẽ vì lớp đó chẳng có ai giỏi hơn nữa.”
“Hừ, mẹ nói có sai đâu.” Tống phu nhân cười khinh miệt, “Nhà họ Dung tiêu cả đống tiền để đưa cô ta vào Nhất Trung, kết quả lại bị đẩy vào lớp học dốt, không phải quá phí tiền sao?”
Tống Hoài đeo ba lô lên vai: “Mẹ, con vào trước đây.”
Những người tham gia Olympic Vật lý lần này đều là học sinh xuất sắc từ các trường khác nhau. Cuộc thi chia thành ba giai đoạn: sơ khảo, bán kết, và chung kết.
Nếu giành top 3 toàn quốc, sẽ được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, ai nấy đều rất xem trọng.
Dung Ngộ ngồi trong phòng thi, sau khi nhận được đề, cô đọc qua một lượt, trừ câu cuối hơi phức tạp một chút, còn lại tất cả đều vừa nhìn là biết cách làm.
Nhưng cô giáo Bùi đã dặn: Làm bài thi phải viết rõ ràng từng bước.
Dung Ngộ liền “roẹt roẹt roẹt” viết lia lịa.
Viết xong, nhìn lại đồng hồ, chưa đến nửa tiếng.
Cô đứng dậy.
Giám thị cau mày: “Bạn kia định làm gì vậy? Ngồi xuống, đừng làm ảnh hưởng người khác.”
Dung Ngộ mở miệng: “Em nộp bài sớm.”
Cả phòng thi lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Nộp bài sớm?
Đây là lời con người nói ra à??
Tống Hoài cũng ngước nhìn.
Vừa thấy, liền lập tức quay đi.
Giám thị định nghiêm khắc trách mắng mấy câu, nhưng khi nhìn vào bài thi…
Toàn bộ bài đã làm đầy đủ, giấy sạch sẽ, chữ viết ngay ngắn, trình bày rõ ràng, không hề có chút qua loa đối phó nào.
Ông vừa cầm lấy bài thi, Dung Ngộ đã thu dọn bút thước, thản nhiên bước ra ngoài.
Cô bắt đầu dạo chơi quanh khuôn viên Đại học Hải Thành.
Bảy mươi năm trước, sau khi du học trở về từ nước ngoài, Dung Ngộ từng được Đại học Hải Thành mời đến giảng dạy một tuần lớp số học.
Bước chân vô thức đưa cô đến tòa nhà nơi mình từng giảng bài năm xưa. Tòa nhà ấy đã khá cũ kỹ, giờ được dùng làm phòng trưng bày, đặt các hiện vật lịch sử của trường đại học. Đi dọc hành lang, tựa như đang băng qua làn sương thời gian…
Dung Ngộ trông thấy một tấm bảng đen.
Phía trên cùng viết: Tám bài toán nan giải đã làm khó giới Toán học suốt ba mươi năm qua…
Trên tường dày đặc các công thức toán học, nhưng chưa có phần kết luận.
Bài toán số một: Tính ổn định quỹ đạo hành tinh và lý thuyết hỗn loạn.
Cô từng nghe một câu: Toán học là ngôn ngữ đẹp nhất, nó mô tả quy luật của cả vũ trụ.
Năm đó, Hoa Hạ không ngừng nỗ lực khám phá không gian, nhưng vì công nghệ hạn chế, nên vẫn chưa tìm ra phương pháp đúng đắn…
Bảy mươi năm trôi qua, Hoa Hạ đã gặt hái những thành tựu vĩ đại trong lĩnh vực hàng không vũ trụ…
Bài toán này đối với cô cũng rất khó.
Nhưng càng khó thì càng có thử thách, càng có niềm vui.
Dung Ngộ cầm lấy một viên phấn, bắt đầu viết nhanh các phép tính lên phần trống còn lại của bảng đen.
“Cô đang làm gì đó!”
Một tiếng quát lớn vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Một giảng viên trẻ tuổi bước nhanh tới:
“Tấm bảng này cấm vẽ bậy viết bậy.”
Dung Ngộ khựng lại, lúc này mới ý thức được mình vừa làm gì.
Phía dưới các bài toán chưa được giải là phần suy luận cô vừa viết kín cả khoảng trống.
“Xin lỗi, em sẽ xóa ngay.”
Cô vừa định cầm khăn lau bảng thì “Khoan đã.”
Một giọng nói vang lên phía sau.
Dung Ngộ quay đầu nhìn, thấy một người phụ nữ khoảng hơn sáu mươi tuổi đang bước nhanh đến chỗ bảng.
Giảng viên trẻ lập tức cúi người chào: “Giáo sư Vân.”
Giáo sư Vân đưa tay ra hiệu im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn những công thức trên bảng, rồi cầm bút lên, tiếp tục tính toán theo hướng mà Dung Ngộ vừa viết ra…
“Không ngờ lại suy ra được kết quả… thì ra là đi theo hướng này…”
Bà bất ngờ quay lại nhìn Dung Ngộ:
“Cái… cái này là do em tính à?”
Dung Ngộ gật đầu:
“Em nghĩ kết quả này không hoàn toàn chính xác, có một bước trung gian hình như bị sai. Nếu suy ngược lại, ở chỗ này…”
Cô khoanh tròn một điểm, “Nếu diễn giải theo tư duy mới, sẽ có ít nhất ba kết quả khác nhau, cần phối hợp thêm đặc tính cụ thể của từng hành tinh…”
Giáo sư Vân gật đầu:
“Tư duy của em hơi bảo thủ, cách này có thể hiệu quả vào khoảng bốn, năm chục năm trước. Nhưng bây giờ, cô khuyên em hãy mạnh dạn thử những hướng đi mới hơn…”
Hai người cứ thế đứng trước bảng đen, cùng nhau thảo luận vô cùng nghiêm túc.
Mãi đến khi tiếng chuông báo hết giờ làm bài thi vật lý vang lên, Dung Ngộ mới sực tỉnh, hóa ra đã gần hai tiếng trôi qua.
Quả nhiên là một bài toán khó đã làm đau đầu giới Toán học suốt ba mươi năm, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể cho ra kết quả cụ thể, nhưng phương hướng thì đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Giáo sư Vân nhìn Dung Ngộ bằng ánh mắt đầy tán thưởng:
“Giáo viên của em là ai?”
Dung Ngộ đáp:
“Là cô Bùi ạ, cô giáo dạy vật lý ở Nhất Trung Hải Thành, em đang học lớp 12 ở đó.”
“Lớp… lớp 12?”
Trên gương mặt luôn bình tĩnh của Giáo sư Vân, lúc này tràn ngập sự kinh ngạc.
“Mới học cấp ba mà đã có thể nghiên cứu bài toán ở đẳng cấp thế giới thế này… sao giờ em mới xuất hiện chứ… chắc chắn em vẫn chưa có giáo viên hướng dẫn, có muốn để cô làm giáo sư hướng dẫn của em không?”