Tầm hơn 9 giờ tối, buổi ghi hình cuối cùng cũng kết thúc.
Dung Ngộ xách túi bước ra ngoài, liền đụng mặt Lam Nhu Tuyết.
Ánh mắt Lam Nhu Tuyết lập tức rơi vào chiếc túi trên tay cô.
Khán giả trong livestream đều nói đó là hàng giả, nhưng chỉ có cô ta biết, hoàn toàn không phải.
Người nhà họ Kỷ đối với Dung Ngộ quá mức rộng rãi: Tặng đồ hiệu, tặng siêu xe, thậm chí còn lập hẳn một show tuyển chọn chỉ để cho Dung Ngộ debut…
“Chúc mừng Dung tiểu thư đã giành giải nhất phần đồng đội.”
Giọng Lam Nhu Tuyết xen lẫn mỉa mai:
“Có điều, điểm yêu thích cá nhân thì… cần nỗ lực thêm một chút nữa.”
Quyết định cuối cùng ai được debut, vẫn là dựa vào bình chọn cá nhân.
Mà Dung Ngộ, vừa mới bắt đầu đã đắc tội với hai hot pick, sau này e là càng lúc càng khó khăn…
Dung Ngộ khoanh tay, giọng nhàn nhạt:
“Nếu Thư ký Lam không thể công tư phân minh, vậy có lẽ không phù hợp làm Thư ký trưởng của Tổng giám đốc.”
Chuyện hóa trang không cần nghĩ cũng biết là trò của Lam Nhu Tuyết.
Tư thù cá nhân thì thôi đi.
Nhưng cố tình gây khó dễ trong công việc?
Loại người này để lại Kỷ thị chính là tai họa.
Lam Nhu Tuyết khựng lại, sau đó mỉm cười đầy châm chọc:
“Xin hỏi Dung tiểu thư dùng thân phận gì để đuổi việc tôi khỏi vị trí thư ký?”
Cô ta từng du học nước ngoài, tốt nghiệp Princeton danh tiếng, lại là người được Trưởng phòng nhân sự đích thân mời về Kỷ thị.
Chưa kể quan hệ với Kỷ Chỉ Uyên lại “thân thiết đặc biệt”.
Dù công hay tư, chẳng ai có tư cách đuổi việc cô ta.
Dung Ngộ chỉ lắc đầu:
“Cô xem thử là tự viết đơn xin nghỉ, hay chờ Kỷ thị phát thông báo đuổi việc.”
Lam Nhu Tuyết bắt đầu mất kiểm soát:
“Dung tiểu thư, khẩu khí cô có hơi lớn quá rồi đó! Đừng tưởng lão gia coi trọng cô, là cô có thể muốn làm gì thì làm."
"Nói cho cùng, Kỷ lão gia tử đã già lú lẫn, Chỉ Uyên mới là chủ nhân thật sự của Kỷ gia."
"Tôi là bạn gái của Chỉ Uyên, là phu nhân tương lai của Kỷ thị, cô lấy gì để đuổi tôi?”
Ánh mắt Dung Ngộ chợt lạnh đi:
“Thư ký Lam, mời kiểm tra tin nhắn trong điện thoại.”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Lam Nhu Tuyết siết chặt hàm răng, lửa giận bốc lên đầu.
Cô ta đang định gọi điện cho Kỷ Chỉ Uyên, thì…
Tin nhắn đến: Kính gửi cô Lam Nhu Tuyết, do cô vi phạm quy định nội bộ, qua xem xét nghiêm túc, tập đoàn quyết định trong vòng ba ngày, cô cần hoàn tất thủ tục thôi việc. Kỷ thị sẽ căn cứ theo Luật lao động chi trả bồi thường tương ứng…
Cùng lúc đó, Dung Nhược Dao đang định tìm Lam Nhu Tuyết bàn về việc hợp tác giữa Dung thị và Kỷ thị.
Từ xa, cô ta thấy Dung Ngộ đang nói chuyện với Lam Nhu Tuyết, còn tưởng rằng Dung Ngộ đang tranh thủ nịnh nọt.
Nhưng Dung Ngộ đi thẳng, không ngoảnh lại, còn Lam Nhu Tuyết tức đến mức giậm chân tại chỗ, ném luôn điện thoại.
Dung Nhược Dao sợ đến mức không dám lại gần, chỉ dám vội vã rời đi.
Ra tới cổng, Thẩm Lâm đích thân tới đón, vẻ mặt tràn đầy mong chờ:
“Sao rồi, con được xếp hạng nhất đúng không?”
Dung Nhược Dao khẽ gật đầu:
“Con vừa thấy Dung Ngộ cãi nhau với Thư ký Lam, không biết cô ta nói gì mà làm Thư ký Lam tức đến mức đập luôn điện thoại."
"Cô ta mà đắc tội Thư ký Lam, thì chuyện hợp tác giữa nhà ta và Kỷ thị lại càng thêm khó.”
Thẩm Lâm cau mày:
“Sao nó lại không hiểu chuyện đến vậy… Nhưng Thư ký Lam chắc chưa biết nó là đại tiểu thư nhà họ Dung.”
Bà ta còn định đợi Dung Ngộ để cùng về.
Dung Nhược Dao nhỏ giọng nói:
“Lỡ như bị fan nhìn thấy con và cô ta là chị em, e rằng ảnh hưởng không tốt…”
Thế là hai mẹ con lên xe rời khỏi hiện trường.
Còn Dung Ngộ thì được nhân viên chương trình dẫn lên tầng cao nhất của tòa nhà Kỷ thị.
Kỷ lão gia đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc đêm thịnh soạn:
“Mẹ à, hôm nay mẹ biểu diễn xuất sắc lắm, chắc đói rồi phải không? Ăn chút gì đi nhé…”
Dung Ngộ thực sự đói đến mức bụng réo ầm ầm.
Cô ăn đến gần nửa no mới phát hiện Kỷ Chỉ Uyên đang ngồi trên ghế sa-lon, vẻ mặt như muốn nói gì lại thôi.
“A Uyên, cháu định nói chuyện của Thư ký Lam đúng không?”
Dung Ngộ đặt đũa xuống, giọng thản nhiên:
“Là bà xâm nhập hệ thống nội bộ của Kỷ thị, gửi thông báo đuổi việc cho Thư ký Lam.”
Mấy hôm nay, cô có nghiên cứu sơ qua ngành kỹ thuật phần mềm, thấy cũng thú vị.
Tiện thể lấy hệ thống Kỷ thị luyện tay.
Không ngờ chưa đến một phút, đã phá xong tường lửa nội bộ.
“Thư ký Lam làm sao vậy?” Kỷ lão gia mở miệng một cách hoang mang, “Sao lại gửi tin nhắn đuổi việc cho cô ấy?”
Dung Ngộ tựa lưng vào sofa: “A Uyên, cháu tự nói đi.”
Kỷ Chỉ Uyên khó khăn kể lại toàn bộ sự việc, rồi giải thích: “Bà cố, Nhu Tuyết không cố ý nhằm vào bà đâu, cô ấy là một người phụ nữ yêu cái đẹp, chỉ mải lo chỉnh lại lớp trang điểm của mình, nhất thời không để ý đến các thí sinh, điểm này đúng là cô ấy sai, nhưng cũng không đến mức bị đuổi việc.”
“Thư ký Lam từ khi nào lại không biết nhìn đại cục như thế?” Kỷ lão gia vẻ mặt khó tin, “Các thí sinh đang chờ lên sân khấu biểu diễn, cô ta vì bản thân mà điều chuyên viên trang điểm đi tạm thời. Nếu nhóm của bà cố không nghĩ ra cách xoay chuyển tình thế, vậy thì tám cô gái trẻ sẽ mất cơ hội debut chỉ vì thư ký Lam! Cô ta gây ra lỗi lớn trong công việc như vậy, đuổi việc là đúng!”
Kỷ Chỉ Uyên mím môi nói: “Hay là… giáng chức để quan sát trước?”
“Hừ!” Kỷ lão gia tức giận trợn mắt, “Lam Nhu Tuyết không đủ năng lực đảm nhiệm chức vụ Thư ký trưởng Tập đoàn Kỷ thị, cũng giống như cháu, cũng khó có thể gánh vác trọng trách Kỷ tổng thị!”
Môi Kỷ Chỉ Uyên mím chặt.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là niềm tự hào của nhà họ Kỷ. Đi đến đâu ông nội cũng hết lời khen ngợi. Năm mười hai tuổi, anh được xác định là người thừa kế nhà họ Kỷ, bắt đầu tiếp quản từng bước công việc của Tập đoàn Kỷ thị.
Ông nội từng nói, trong nhà họ Kỷ không ai thích hợp làm Tổng giám đốc hơn anh.
Vậy mà bây giờ, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, ông lại phủ định toàn bộ con người anh.
Con người ai cũng có lúc phạm sai lầm, Nhu Tuyết chỉ mắc một lỗi nhỏ thôi, sao không thể cho cô ấy một cơ hội?
Thấy anh không nói một lời, Kỷ lão gia thất vọng lắc đầu, cầm điện thoại bấm một dãy số: “Thư ký Khương, lên đây cho tôi!”
Thư ký Khương là Thư ký trưởng của Chủ tịch, đồng thời là người đứng đầu toàn bộ bộ phận thư ký của Tập đoàn Kỷ thị. Mười phút sau, ông ta đã tới nơi, trạc hơn bốn mươi tuổi, đeo kính, trông rất chuyên nghiệp và đáng tin cậy.
Kỷ lão gia lên tiếng: “Soạn giúp tôi một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Chủ tịch.”
Thư ký Khương gật đầu.
Kỷ lão gia tuổi đã cao, nói khó nghe thì là bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này, việc sớm chuyển nhượng số lượng lớn cổ phần dưới tên mình cho Tổng giám đốc là điều nên làm.
Ông nhanh chóng soạn xong, đẩy máy tính sang cho Kỷ lão gia.
Kỷ lão gia nhíu mày: “Tên người nhận sai rồi, không phải chuyển cho Kỷ Chỉ Uyên, mà là chuyển cho Dung Ngộ.”
Ông không muốn mẹ mình phải vất vả.
Nhưng…
Trong xã hội này, không có địa vị và thân phận thì rất dễ bị ức hiếp.
Chẳng phải sao, một thư ký nhỏ bé mà cũng dám bắt nạt tới cả Thái phu nhân nhà họ Kỷ.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.” Kỷ lão gia nói với thư ký Khương, “Xác định là chuyển cho Dung Ngộ.”
Thư ký Khương vội nhìn về phía Kỷ Chỉ Uyên.
Chỉ thấy vị Tổng giám đốc cao cao tại thượng của họ Kỷ cúi đầu, trông y như quả cà tím héo bị sương giá đánh trúng.
Đã vậy, hai người quan trọng nhất nhà họ Kỷ đều không phản đối, ông ta là người ngoài, tự nhiên cũng không tiện nói thêm gì, chẳng lẽ lại công khai nghi ngờ tinh thần Kỷ lão gia có vấn đề…
Hợp đồng được in ra, Kỷ lão gia cẩn thận xem qua một lượt, rồi ký tên, sau đó đẩy sang trước mặt Dung Ngộ.