Quản gia dẫn người hầu mang đồ ăn lên.

Bàn ăn nhà họ Kỷ là loại bàn vuông truyền thống kiểu Trung Hoa, gọi là bàn Bát Tiên.

Kỷ lão gia ngồi một phía, Dung Ngộ ngồi một phía, Kỷ Chu Dã và Đoá Đoá ngồi một phía, còn Kỷ Chỉ Uyên thì bế Lam Nguyệt ngồi ở phía đối diện.

Lam Nhu Tuyết khẽ chớp mắt: “Dung tiểu thư không phiền nếu tôi ngồi cạnh cô chứ?”

“Thư ký Lam ngồi cạnh A Uyên là được rồi, đừng chen cạnh… mẹ tôi, khụ, ý tôi là đừng chen chỗ của Dung tiểu thư.” Kỷ lão gia gắp cho Dung Ngộ một miếng thịt bụng cá, “Tôi nhớ cô thích món này nhất, ăn nhiều một chút.”

Lam Nhu Tuyết sững người.

Một người như Kỷ lão gia, thân phận địa vị cao như vậy, lại đích thân gắp thức ăn cho một người vãn bối, không phải yêu quý bình thường nữa rồi.

Thế mà Dung Ngộ lại nhận một cách thản nhiên, thậm chí còn chẳng buồn nói cảm ơn.

Nếu như Dung Ngộ thật sự đang dựa vào Kỷ lão gia để leo lên, đáng lẽ phải khúm núm lấy lòng ông ấy mới đúng. Sao lại có thể thong dong như đang ở nhà mình vậy?

Dung Ngộ … đã đến nhà họ Kỷ bao nhiêu lần rồi?

Trong lòng Lam Nhu Tuyết đầy nghi hoặc, lặng lẽ ngồi xuống.

“Ba ơi, con muốn ăn viên thịt.” Lam Nguyệt nằm trong lòng Kỷ Chỉ Uyên, giọng ngọt lịm. “Con còn muốn ăn cá, nhưng sợ có xương, ba giúp con gỡ xương được không?”

Kỷ Chỉ Uyên dịu dàng: “Đương nhiên rồi.”

Đoá Đoá mím môi, lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: “Ba ơi… con cũng muốn ăn cá.”

Đã hơn một tháng rồi cô bé không được gặp ba.

Cô bé rất muốn được ba ôm một cái, cũng muốn được ba gắp đồ ăn cho, nhưng ba lại như chẳng nhìn thấy bé.

Bé chỉ có thể tự mình mở lời.

Thế nhưng…

Kỷ Chỉ Uyên chỉ lạnh nhạt liếc bé một cái: “Đoá Đoá lớn rồi, nên học cách tự gỡ xương cá, không thể mãi dựa dẫm người khác.”

Lam Nhu Tuyết mỉm cười.

Khi cô ta sinh Lam Nguyệt, Kỷ Chỉ Uyên đã có mặt bên cạnh suốt quá trình. Anh thậm chí còn là người đầu tiên bế con, nhanh hơn cả mẹ ruột.

Còn mẹ ruột của Đoá Đoá, Kỷ Chỉ Uyên vốn không có chút tình cảm nào.

Một đứa con do người phụ nữ mình không yêu sinh ra, thì làm sao anh ta quan tâm được?

Đoá Đoá cúi gằm đầu.

Rõ ràng Lam Nguyệt còn lớn hơn cô vài tháng…

“Đoá Đoá, cháu lớn thế rồi.” Kỷ Chu Dã ngồi cạnh lên tiếng, “Lúc chú bằng tuổi cháu, cái gì cũng phải tự lo.”

Dung Ngộ trừng mắt nhìn cậu một cái, rồi đưa tay bế Đoá Đoá sang bên cạnh mình: “Cháu muốn ăn cá đúng không?”

Đoá Đoá gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Không phải vì thích cá… mà là vì ghen tỵ khi thấy Lam Nguyệt được ba gỡ cá cho ăn.

Dung Ngộ gắp nguyên cả con cá, ném thẳng vào bát của Kỷ lão gia: “Nếu mắt ông còn chưa mờ, thì mau gỡ sạch xương cá cho Đoá Đoá.”

Máu mủ nhà họ Kỷ, trong chính gia đình mình, mà lại bị ngó lơ thế này?

Người làm chủ gia đình… chẳng lẽ không có trách nhiệm gì sao?

Kỷ lão gia cảm nhận rõ ràng cơn giận của mẹ mình, lập tức cúi đầu, lặng lẽ gỡ xương cá.

Lam Nhu Tuyết c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Dung tiểu thư vậy mà dám sai Kỷ lão gia gỡ xương cá?

Nếu cô không nghe nhầm, hình như còn châm biếm ông là “mắt mờ” nữa? Lá gan lớn đến mức nào vậy?

Kỷ lão gia là người sáng lập Kỷ thị, dốc sức nửa đời thương trường, đứng vững trên đỉnh cao giới kinh doanh Hải Thành. Đến cả giới chính trị, quân đội cũng phải nể ông ba phần. Một nữ sinh trung học, lại dám ra lệnh cho ông?

Cô lén nhìn sang Kỷ Chỉ Uyên.

Anh hoàn toàn không phản ứng gì.

Kỷ Chu Dã thì ung dung ăn cơm.

Chẳng lẽ… là cô nghe nhầm?

Bữa ăn kết thúc.

Kỷ lão gia muốn lấy lòng mẹ: “A Uyên, cháu huỷ toàn bộ công việc chiều nay đi, đưa Dung tiểu thư ra ngoài mua chút đồ.”

Ngón tay Lam Nhu Tuyết khẽ run.

Dường như cô đã mơ hồ hiểu ra,Dung tiểu thư này, rất có thể là người mà Kỷ lão gia muốn gả cho Kỷ Chỉ Uyên.

Nếu không, tại sao lại để anh ấy huỷ công việc chỉ để đi mua sắm?

Cô nhẹ nhàng thúc con gái một cái.

Lam Nguyệt lập tức mở miệng: “Nhưng ba ơi, ba đã hứa chiều nay dẫn con đi xem phim mà, đi nha ba…”

Kỷ lão gia nhíu chặt mày.

Tiểu Nguyệt bình thường rất ngoan ngoãn mà, sao giờ lại không biết điều thế này?

Việc của người lớn, một đứa trẻ con chen vào làm gì?

Ông liếc mắt nhìn sang Kỷ Chỉ Uyên.

Chỉ thấy đứa cháu đích tôn kia lại đang do dự.

Đó là bà cố ruột thịt của anh ta, vừa mới đến thế giới này, còn gì cũng chưa quen, lẽ ra với vai trò là chắt trai, anh ta phải chủ động ở bên cạnh hầu hạ mới đúng.

Vậy mà chỉ vì một đứa nhỏ không có huyết thống, lại để mặc trưởng bối?

“Được, A Uyên, cháu đưa Tiểu Nguyệt đi xem phim, ông tự mình đưa Dung tiểu thư đi.” Kỷ lão gia chống gậy đứng dậy, “Thằng Năm, cháu chơi bời ăn uống rành rẽ, dẫn đường cho ông.”

Dung Ngộ bế Đoá Đoá lên: “Cháu đi với dì nhé.”

Kỷ Chu Dã hí hửng chạy đi lấy chìa khóa xe.

Tiền sinh hoạt hàng tháng của cậu có hạn, nhiều món đồ muốn mua mà không dám, hôm nay có ông nội quẹt thẻ, thích gì mua nấy.

Việc đầu tiên là đến salon ô tô, mua cho Dung Ngộ một chiếc xe, sau đó cậu sẽ tranh thủ chọn luôn một chiếc siêu xe, quẹt cùng thẻ, chắc ông nội sẽ không phát hiện đâu…

Xe được lái đến, Dung Ngộ bế Đoá Đoá lên xe, Kỷ lão gia theo sát phía sau.

Kỷ Chu Dã đạp ga, xe vút một cái rời khỏi cổng biệt thự.

Kỷ Chỉ Uyên mím môi.

Tự dưng lại có cảm giác… bị bỏ rơi là thế nào?

“Ba ơi, mình đi xem phim đi mà.” Lam Nguyệt cười ngọt như mật, “Các bạn con ai cũng nói phim đó siêu hay, còn có bán gấu bông phiên bản giới hạn nữa, nghe nói một con tận hơn năm vạn, còn đắt hơn cả lương tháng của mẹ. Mẹ bảo không mua nổi, nhưng con thật sự rất rất muốn có một con…”

Kỷ Chỉ Uyên hoàn hồn: “Xem phim xong ba sẽ mua cho con.”

“Ba tuyệt vời nhất!” Lam Nguyệt nhảy cẫng lên, “Ba tặng quà cho con rồi, cũng phải tặng quà cho mẹ nhé!”

Kỷ Chỉ Uyên chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô bé.

Lúc này, nhóm của Dung Ngộ đã đến cửa hàng xe.

Bảy mươi năm trước, xe hơi còn là thứ xa xỉ, chỉ giới thượng lưu mới sở hữu được. Nhà họ Kỷ năm đó cũng phải tốn bao công sức mới mua được một chiếc, Dung Ngộ cũng biết lái, có xe thì việc đi lại đúng là tiện hơn nhiều.

Cô chọn một chiếc xe màu đen, kiểu dáng thấp, đơn giản mà sang trọng.

Kỷ lão gia rút ra một túi đầy thẻ đen.

Kỷ Chu Dã vươn tay muốn lấy.

Nhưng Dung Ngộ đã nhanh tay cầm lấy trước, rồi đưa cho Đoá Đoá: “Đoá Đoá, cháu đi thanh toán giúp dì được không?”

Đoá Đoá nhút nhát, không dám trả lời.

Kỷ Chu Dã nóng nảy: “Con bé còn nhỏ, biết gì mà đi mua xe, để cháu đi!”

Vừa nói xong đã chuẩn bị chạy đi, cậu vừa mới để ý một chiếc xe hơn tám trăm vạn, nhất định phải quẹt thẻ của ông nội mới mua nổi.

“Tránh ra một bên.”

Dung Ngộ đẩy cậu ra.

Chính vì bị đám đàn ông cẩu thả này phớt lờ quá lâu, Đoá Đoá mới trở nên nhút nhát như bây giờ.

Cô kiên nhẫn dỗ dành: “Thấy cô nhân viên đằng kia không? Cháu cầm thẻ đưa cho cô ấy, nói rằng cháu muốn mua chiếc xe màu đen kia, cô ấy sẽ giúp cháu làm mọi thủ tục.”

Đoá Đoá ngập ngừng: “Cháu… cháu làm được không ạ?”

Dung Ngộ cổ vũ: “Tất nhiên là được, Đoá Đoá nhà chúng ta giỏi lắm mà.”

Đoá Đoá cười ngại ngùng, nhận lấy thẻ đen, rón rén bước về phía quầy lễ tân.

Kỷ Chu Dã đi sát phía sau: “Ngoan nào Đoá Đoá, việc này cứ để chú lo.”

“Không được.” Đoá Đoá lấy hết can đảm nói:

“Đây là nhiệm vụ dì giao cho cháu, cháu phải tự mình làm, chú tránh ra đi.”

Kỷ Chu Dã nghẹn họng.

Thôi bỏ đi, xe của Dung Ngộ giá còn hơn 1000 vạn, ngầu hơn nhiều, lát nữa mượn chạy vài vòng là được rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play