Đoá Đoá một mình quẹt thẻ thành công.

Trên gương mặt bé lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Kỷ lão gia vô cùng hài lòng: “Cho Đoá Đoá chơi với Tiểu Nguyệt quả nhiên là đúng đắn, xem kìa, Đoá Đoá giờ đã mạnh dạn hơn rồi.”

Dung Ngộ: “……”

Cô hạ giọng nói có phần nghiêm túc: “Từ giờ Đoá Đoá sẽ về nhà ở, con có ý kiến gì không?”

Kỷ lão gia cảm nhận được luồng khí lạnh đến từ mẹ ruột, vội vàng lắc đầu: “Không có ý kiến.”

“Còn nữa.” Dung Ngộ nói tiếp, “A Dã cũng phải về nhà ở.”

Ở ngoài mãi, càng sống càng hoang.

Tối ngày thức đêm chơi game, tuổi xuân cứ thế mà uổng phí.

Dù sao cũng là chắt ruột, có huyết thống, vẫn nên dạy bảo.

Kỷ Chu Dã vừa đi đến thì nghe thấy câu đó, lập tức phản đối: “Không! Cháu muốn ở căn biệt thự gần trường cơ…”

“Không đến lượt cháu nói không.” Kỷ lão gia đá một phát vào m.ô.n.g cậu, “Từ giờ, cháu có nhiệm vụ đưa đón bà cố đi học, tan học. Còn nữa, bà cố mới đến thời hiện đại, có nhiều thứ chưa bắt kịp, cháu học giỏi, rảnh rỗi thì kèm cặp thêm cho bà cố.”

Kỷ Chu Dã lập tức toát mồ hôi lạnh.

Cậu học dốt đến mức thảm hại, kỳ thi tháng trước còn chưa được nổi 100 điểm.

Nhưng mà… Dung Ngộ là “cổ nhân” đến từ bảy mươi năm trước, chắc chắn học lực còn tệ hơn?

Nghĩ vậy, tâm trạng bỗng nhiên thoải mái hơn nhiều.

Tiếp theo, cả nhóm tiếp tục đi mua sắm.

Từ quần áo, giày dép, túi xách, dây chuyền, trang sức, phụ kiện hàng hiệu…

Kỷ lão gia mua cho Dung Ngộ.

Dung Ngộ thì mua cho Đoá Đoá.

Những chiếc váy công chúa lấp lánh, giày thuỷ tinh như trong truyện cổ tích dành cho bé gái xinh đẹp thật sự quá đẹp, đến mức cô suýt nữa muốn mua sạch cả trung tâm thương mại.

Sau khi mua sắm xong.

Kỷ lão gia rút cả xấp thẻ đen ra đưa cho cô: “Mẹ à, mấy cái này mẹ cầm đi, sau này muốn mua gì cho tiện.”

Dung Ngộ vừa định từ chối.

Kỷ Chu Dã đã mặt dày nhào tới: “Nhiều thẻ đen thế, cho cháu một cái cũng đâu có gì quá đáng nhỉ?”

“Cút sang một bên!” Kỷ lão gia lại tặng cho cậu một cái bạt tai sau gáy, “Một tháng mười vạn tiêu vặt còn chưa đủ chắc?”

Kỷ Chu Dã: “……”

Thực ra thì… bình thường cũng đủ dùng.

Nhưng…

Mấy hôm trước vì tỏ tình với Dung Ngộ mà mua đại một cái vòng cổ, không ngờ nó lên đến một trăm vạn, thẻ tín dụng bị quẹt đến giới hạn luôn rồi.

Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nói ra.

Nếu bị ông nội biết cậu chơi trội kiểu đó, không bị đánh gãy chân thì cũng mất một lớp da.

“Vậy mẹ nhận nhé.” Dung Ngộ thản nhiên nhận lấy xấp thẻ đen từ các ngân hàng khác nhau, khoé môi cong lên, “Từ giờ tiền tiêu vặt của A Dã cứ để mẹ chi.”

Kỷ Chu Dã đột nhiên có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đang ập đến.

Hôm sau đi học.

Kỷ Chu Dã lái chiếc xe mới tinh mà Dung Ngộ mua hôm qua, thuận buồm xuôi gió đến biệt thự gần trường, sau đó cùng Dung Ngộ đi bộ khoảng năm phút đến cổng trường.

“Anh Dã!”

Từ xa, Trần Niên đã thấy Kỷ Chu Dã, chạy tới rồi sững sờ khi thấy cậu xách theo hai cái cặp sách.

Cậu ta líu lưỡi, hạ giọng hỏi: “Anh cầm cặp cho Dung Ngộ đó hả? Nhìn như thằng theo đuôi ấy, chuyện gì vậy?”

Kỷ Chu Dã thở dài.

Ông nội ra lệnh phải hầu hạ bà cố sao cho thoải mái nhất.

Dung Ngộ lên xe, cậu phải mở cửa.

Dung Ngộ ngồi xuống, cậu phải kéo ghế.

Dung Ngộ đi mua sắm, cậu phải xách túi.

Dung Ngộ ăn cơm, cậu phải gắp thức ăn.

Thật là khổ tận cùng.

Thấy cậu không nói gì, Trần Niên nháy mắt liên tục: “Anh Dã ơi, anh đỉnh thật! Vì theo đuổi Dung Ngộ mà nhẫn nhịn đến thế, em nể anh thật sự…”

“Cậu câm mồm lại cho tôi!”

Kỷ Chu Dã suýt nữa bị tức nghẹn.

Cậu ho nhẹ một tiếng, quay đầu đưa cặp cho Dung Ngộ: “Bà… à không, cô vào lớp trước đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Dung Ngộ rút từ cặp ra một quyển sổ, ném thẳng tới:

“Hôm qua tôi đã lập một bản kế hoạch, cậu tiện thể xem luôn khi hút thuốc đi.”

Kỷ Chu Dã vội vàng bắt lấy, vừa mở ra xem đã c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Đi học muộn, về sớm: mỗi phút trừ 1000.

Ngủ gật trong lớp: mỗi phút trừ 1000.

Hút thuốc: trừ 5000.

Đánh nhau: trừ 10000 (1 vạn)…

Trần Niên tò mò ghé lại: “Anh Dã, gì mà trừ năm nghìn, mười nghìn cơ?”

Kỷ Chu Dã tức điên người.

Một tháng chỉ có mười vạn, kiểu gì chịu nổi mấy khoản trừ như này?

Cậu sải bước vào lớp, rầm một tiếng đập cuốn sổ mạnh xuống bàn Dung Ngộ:

“Cô làm trò gì đây hả?!”

Cả lớp lập tức ngẩng đầu đồng loạt.

Ai cũng biết Kỷ Chu Dã là người có m.á.u mặt, tính tình nóng nảy, đến cả giáo viên cũng chẳng dám đắc tội.

Còn Dung Ngộ, mấy hôm trước vừa khiến cậu mất mặt trước bàn dân thiên hạ.

Bây giờ không biết lại làm chuyện gì, mà khiến cậu tức thành ra như vậy.

Chỉ thấy Dung Ngộ bình thản ngẩng đầu:

“Bất kính với trưởng bối, trừ một vạn.”

“Dựa vào đâu!” Kỷ Chu Dã chống tay lên bàn, thấp giọng nghiến răng: “Cô dựa vào đâu mà trừ tiền tiêu vặt của tôi?!”

Dung Ngộ đáp:

“Cậu nói xem, tôi dựa vào đâu?”

Kỷ Chu Dã lập tức cứng họng.

Dựa vào cái gì á?

Dựa vào việc cô là lão tổ tông của nhà họ Kỷ.

Dựa vào việc một nửa vốn gốc của nhà họ Kỷ, là do cô để lại.

Dung Ngộ liếc qua hộp t.h.u.ố.c lá trong tay cậu: “Còn hút nữa không?”

“Không… không hút nữa.” Kỷ Chu Dã như quả bóng xì hơi, “Tôi bỏ, được chưa?”

Thật ra cậu đâu nghiện thuốc gì.

Chẳng qua cảm thấy hút thuốc trông ngầu, nên chơi theo bạn bè thôi.

Cậu tiu nghỉu ngồi xuống chỗ.

Cả lớp đồng loạt cúi đầu không nói.

Thì ra, đại ca trường mà cũng có ngày ngoan như vậy chỉ vì thích một người.

Trần Niên đầu tiên là sốc, sau đó lại khoái chí:

“Anh Dã, anh đỉnh thật! Vì muốn theo đuổi Dung Ngộ mà chịu lép vế thế này, em phục sát đất luôn!”

“Cậu câm miệng lại!”

Kỷ Chu Dã chỉ hận không thể nhét nguyên cái bánh bao vào miệng thằng bạn lắm chuyện.

Giờ học hôm ấy, Kỷ Chu Dã không dám ngủ gật, không dám chơi game, chỉ dám ngồi ngơ ra… Miễn sao đừng bị trừ tiền tiêu vặt là được.

Đến giờ học buổi tối, tự học, vừa được tự do một cái là cậu kéo cả nhóm đàn em trốn ra net cày game.

Dung Ngộ không nói gì.

Dạy dỗ trẻ con, phải biết lúc siết lúc buông, mới không khiến chúng phản nghịch quá đà.

Cô tiếp tục nghiên cứu phương trình tuyến tính của parabol trong môn Toán.

Khi đã chìm vào một việc gì đó, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học buổi tối.

Cô xách cặp về nhà.

Cùng lúc đó, Dung Nhược Dao và Tống Hoài cũng vừa từ trường ra.

Cô ta lập tức nhìn thấy Dung Ngộ trong đám đông.

Người chị này trước đây lúc nào cũng luộm thuộm xám xịt, đứng giữa đám đông chẳng ai thèm để ý.

Nhưng gần đây, cứ như có bàn tay vô hình phủi sạch lớp bụi trên người cô, khiến bóng dáng ấy trở nên nổi bật lạ kỳ giữa một nhóm nữ sinh.

Dung Nhược Dao liếc nhìn Tống Hoài.

Thấy ánh mắt hắn dừng lại nơi Dung Ngộ.

Dù ánh nhìn ấy chỉ kéo dài một giây rồi thu lại, vẫn khiến cô khó chịu.

Cô khẽ nói:

“Chị em chẳng phải đã đăng ký ở nội trú sao? Giờ này còn ra ngoài làm gì? À đúng rồi, em nghe nói quan hệ của chị ấy với Kỷ Chu Dã rất mờ ám, không chừng là… ra ngoài mở phòng với cậu ta rồi cũng nên…”

Tống Hoài nhíu mày: “Chuyện không có căn cứ thì đừng nói linh tinh.”

Dung Nhược Dao mím môi.

Đợi đến ngày Dung Ngộ thật sự mang bầu đi học, xem lúc đó ai mới là nói linh tinh.

Cô ta lạnh lùng nghĩ: Cứ chờ xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play